Xuyên Tới Cổ Đại, Ta Dựa Không Gian Nhà Bếp Kéo Cả Nhà Làm Giàu
Chương 15:
Chi Chi Bạch Nguyệt Quang
26/08/2024
"Đúng rồi, cục vàng của ngươi có cần cha trồng giúp không? Ngươi còn chưa từng trồng thứ gì cả."
"Không cần đâu ạ, ta có thể tự trồng được!"
Hiện tại trong lòng nàng tràn đầy ý chí, đây chính là vốn liếng để nàng an thân lập nghiệp ở thời cổ đại cằn cỗi này, nàng phải tự tay chăm sóc.
Buổi chiều, Giản Thanh Thanh không đi hái rau dại với đám Tiểu Hổ nữa, nàng định đi lên sườn núi phía sau tìm một ít lá mục về làm phân bón, kỳ thực thì đất mùn là tốt nhất, nhưng nàng không có dụng cụ để đào, chỉ có thể dùng tạm vậy.
"Các ngươi nhất định không được vào sâu trong núi đâu đấy, cứ tìm ở khu vực hai ngày nay chúng ta tìm kiếm là được rồi, không tìm được nấm thì hái rau dại cũng được, hai đứa ngươi đến những nơi chưa từng đi rất nguy hiểm."
Lúc này, Giản Thanh Thanh đang dặn dò Tiểu Hổ hết lần này đến lần khác, đối với việc hai đứa trẻ mới tám tuổi tự mình vào núi nàng vẫn có chút không yên tâm.
"Biết rồi tỷ tỷ, tỷ cũng chỉ lớn hơn đệ có nửa canh giờ, sao lại giống như mẫu thân vậy, lắm lời quá."
Tiểu Hổ rất thiếu kiên nhẫn, hắn đã sớm muốn bỏ rơi tỷ tỷ và tiểu bằng hữu chạy vào núi tung hoành rồi.
Giản Thanh Thanh chống nạnh, giả bộ hung dữ nói, "Lớn hơn ngươi nửa canh giờ thì không phải tỷ tỷ của ngươi sao? Ta không thể quản ngươi sao? Ngươi có tin ta đánh ngươi hay không?"
Tiểu Hổ lập tức sợ hãi, "Đệ sai rồi tỷ tỷ, đệ nhất định không vào sâu trong núi, sẽ đúng giờ trở về."
"Hừ!" Giản Thanh Thanh liếc hắn một cái, "Đi đi."
"Vâng ạ!"
Tiểu Hổ chạy đi như bay.
Tiểu Hổ đi rồi, Giản Thanh Thanh tìm một cái thúng, hì hục leo lên núi.
Thực ra đây cũng coi như là sườn núi phía ngoài núi Đông, chỉ là nơi này thường có người lên núi chặt củi, cây bụi thấp bé không um tùm cho lắm, ngay cả gà rừng cũng không đến đây.
Thân thể này vẫn còn rất yếu, Giản Thanh Thanh leo lên đến nơi đã mệt đến mức không đi được nữa, nàng không định leo lên leo xuống nhiều lần như vậy, mệt lắm.
Ngọn núi này nối liền với mảnh đất của nàng là một vách đá dựng đứng, không đặc biệt cao, chỉ khoảng bốn 50 mét, nàng định chất hết lá cây đến đó, sau đó đẩy từ trên vách đá xuống, như vậy sẽ không phải leo lên leo xuống nhiều lần.
Giản Thanh Thanh hì hục dùng thúng xúc lá rụng.
Xới lớp lá rụng bên trên lên, lớp đất bên dưới là đất đen tơi xốp, nhìn là biết rất nhiều dinh dưỡng, đáng tiếc là không có nhiều sức lực để đào về làm phân bón.
Cây cối cao lớn che khuất cả ánh mặt trời, nếu không thì trồng trọt ở đây cũng được.
Giản Thanh Thanh tiếc nuối nghĩ.
Suốt năm ngày liền, Giản Thanh Thanh đều cùng Tiểu Hổ lên núi Đông hái rau dại vào buổi sáng, buổi chiều thì chăm sóc mảnh đất nhỏ của mình, đất đã được Giản Đại Lang cuốc xới xong, lá mục nàng kiếm được cũng gần đủ rồi.
Hôm nay, Giản Thanh Thanh định trộn lá mục vào đất, sau đó rắc thêm chút tro bếp, tưới nước ủ khoảng hai ngày là có thể gieo trồng.
"Không cần đâu ạ, ta có thể tự trồng được!"
Hiện tại trong lòng nàng tràn đầy ý chí, đây chính là vốn liếng để nàng an thân lập nghiệp ở thời cổ đại cằn cỗi này, nàng phải tự tay chăm sóc.
Buổi chiều, Giản Thanh Thanh không đi hái rau dại với đám Tiểu Hổ nữa, nàng định đi lên sườn núi phía sau tìm một ít lá mục về làm phân bón, kỳ thực thì đất mùn là tốt nhất, nhưng nàng không có dụng cụ để đào, chỉ có thể dùng tạm vậy.
"Các ngươi nhất định không được vào sâu trong núi đâu đấy, cứ tìm ở khu vực hai ngày nay chúng ta tìm kiếm là được rồi, không tìm được nấm thì hái rau dại cũng được, hai đứa ngươi đến những nơi chưa từng đi rất nguy hiểm."
Lúc này, Giản Thanh Thanh đang dặn dò Tiểu Hổ hết lần này đến lần khác, đối với việc hai đứa trẻ mới tám tuổi tự mình vào núi nàng vẫn có chút không yên tâm.
"Biết rồi tỷ tỷ, tỷ cũng chỉ lớn hơn đệ có nửa canh giờ, sao lại giống như mẫu thân vậy, lắm lời quá."
Tiểu Hổ rất thiếu kiên nhẫn, hắn đã sớm muốn bỏ rơi tỷ tỷ và tiểu bằng hữu chạy vào núi tung hoành rồi.
Giản Thanh Thanh chống nạnh, giả bộ hung dữ nói, "Lớn hơn ngươi nửa canh giờ thì không phải tỷ tỷ của ngươi sao? Ta không thể quản ngươi sao? Ngươi có tin ta đánh ngươi hay không?"
Tiểu Hổ lập tức sợ hãi, "Đệ sai rồi tỷ tỷ, đệ nhất định không vào sâu trong núi, sẽ đúng giờ trở về."
"Hừ!" Giản Thanh Thanh liếc hắn một cái, "Đi đi."
"Vâng ạ!"
Tiểu Hổ chạy đi như bay.
Tiểu Hổ đi rồi, Giản Thanh Thanh tìm một cái thúng, hì hục leo lên núi.
Thực ra đây cũng coi như là sườn núi phía ngoài núi Đông, chỉ là nơi này thường có người lên núi chặt củi, cây bụi thấp bé không um tùm cho lắm, ngay cả gà rừng cũng không đến đây.
Thân thể này vẫn còn rất yếu, Giản Thanh Thanh leo lên đến nơi đã mệt đến mức không đi được nữa, nàng không định leo lên leo xuống nhiều lần như vậy, mệt lắm.
Ngọn núi này nối liền với mảnh đất của nàng là một vách đá dựng đứng, không đặc biệt cao, chỉ khoảng bốn 50 mét, nàng định chất hết lá cây đến đó, sau đó đẩy từ trên vách đá xuống, như vậy sẽ không phải leo lên leo xuống nhiều lần.
Giản Thanh Thanh hì hục dùng thúng xúc lá rụng.
Xới lớp lá rụng bên trên lên, lớp đất bên dưới là đất đen tơi xốp, nhìn là biết rất nhiều dinh dưỡng, đáng tiếc là không có nhiều sức lực để đào về làm phân bón.
Cây cối cao lớn che khuất cả ánh mặt trời, nếu không thì trồng trọt ở đây cũng được.
Giản Thanh Thanh tiếc nuối nghĩ.
Suốt năm ngày liền, Giản Thanh Thanh đều cùng Tiểu Hổ lên núi Đông hái rau dại vào buổi sáng, buổi chiều thì chăm sóc mảnh đất nhỏ của mình, đất đã được Giản Đại Lang cuốc xới xong, lá mục nàng kiếm được cũng gần đủ rồi.
Hôm nay, Giản Thanh Thanh định trộn lá mục vào đất, sau đó rắc thêm chút tro bếp, tưới nước ủ khoảng hai ngày là có thể gieo trồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.