Xuyên Tới Cổ Đại, Ta Dựa Không Gian Nhà Bếp Kéo Cả Nhà Làm Giàu
Chương 33:
Chi Chi Bạch Nguyệt Quang
26/08/2024
"Thì cứ thử xem sao, không thử làm sao biết không ai mua? Nếu ta không thử đi hỏi người ta, sao ta biết nấm có thể bán được?"
Ngưu đại gia ngồi phía trước nghe rõ phụ tử hai người đang nói gì, bèn khuyên Giản Đại Lang: "Chính là vậy đó Đại Lang, khuê nữ nhà ngươi nói rất đúng, muốn kiếm tiền khẳng định phải bỏ vốn liếng ra, người ta bán bánh điểm tâm, bán đồ ăn thức uống, chẳng phải đều mua gạo mua mì về làm thử xem bán được hay không sao? Bán được thì tiếp tục làm, bán không được thì mang về nhà mình ăn, chỉ là tốn chút công sức thôi."
Ngưu đại gia do thường xuyên ra vào huyện thành nên đối với một số việc có kiến giải riêng, muốn kiếm tiền ư, nhất định phải có cho đi, có cho đi mới có nhận lại, muốn không bỏ ra một đồng mà vẫn kiếm được tiền thì chỉ có thể làm phu khuân vác, làm những việc nặng nhọc mà thôi.
Cũng bởi vì nhìn thấu được điều này nên những năm trước lão đã bỏ ra một số tiền lớn cho mấy đứa con trai đi học nghề, hiện tại cũng coi như là có cuộc sống ổn định, cho nên năm nay mặc dù gặp phải thiên tai nhưng cuộc sống cũng không đến nỗi phải nhịn đói.
Giản Đại Lang tuy không đồng ý với lời của Ngưu đại gia, nhưng cũng không muốn trước mặt người ngoài mà nói khuê nữ nhà mình, thế là ngậm miệng không nói gì, định bụng về nhà sẽ gọi vợ và cha ra khuyên nhủ nha đầu này bớt mơ mộng hão huyền.
Giản Thanh Thanh quả thực vô cùng tán đồng với lời của Ngưu đại gia, nàng cười tủm tỉm nói: "Ngưu đại gia quả nhiên là người có kiến thức, thảo nào nhà ngài lại sống sung túc như vậy!"
Ngưu đại gia cũng rất thích cô nương có suy nghĩ, có gan làm giàu này, lão động viên nàng: "Kiếm tiền chính là phải buông tay ra mà làm, cứ sợ đông sợ tây thì người ta đã kiếm được đầy túi rồi còn mình thì vẫn đứng đó nhìn, làm sao có thể kiếm được tiền, ta thích cái loại người có khí phách như khuê nữ nhà ngươi, cứ mạnh dạn mà làm, nhất định sẽ kiếm được tiền!"
Giản Thanh Thanh vui vẻ cười thành tiếng: "Vâng! Đa tạ lời chúc phúc của đại gia!"
Mọi người vừa đi vừa nói cười, rất nhanh đã về đến nhà, vốn dĩ xe bò của Ngưu đại gia chỉ đi ngang qua thôn Giản Gia, nhưng ông ta thấy rất hợp ý với Giản Thanh Thanh nên đã chủ động đưa bọn họ về tận nhà.
Giản Thanh Thanh bê đồ xuống, cười tủm tỉm nói lời cảm tạ với Ngưu đại gia.
Giản Đại Lang nhịn lửa giận cả đoạn đường, vừa nhìn thấy lão Giản liền định giãi bày, Giản Thanh Thanh lại nhanh chân hơn, giải thích trước kế hoạch kiếm tiền lớn của nàng.
Lão Giản nghe xong, trầm mặc hồi lâu, tay nắm cái tẩu thuốc cũ kỹ không nói gì.
Trong tẩu không có thuốc, nhưng thỉnh thoảng ông ấy vẫn lấy ra nghịch cho đỡ ghiền.
Thấy lão Giản không nói gì, Giản Đại Lang đắc ý liếc nhìn Giản Thanh Thanh.
Giản Thanh Thanh lười để ý đến ông ấy, nhưng trong lòng lại dần chùng xuống.
Ngưu đại gia ngồi phía trước nghe rõ phụ tử hai người đang nói gì, bèn khuyên Giản Đại Lang: "Chính là vậy đó Đại Lang, khuê nữ nhà ngươi nói rất đúng, muốn kiếm tiền khẳng định phải bỏ vốn liếng ra, người ta bán bánh điểm tâm, bán đồ ăn thức uống, chẳng phải đều mua gạo mua mì về làm thử xem bán được hay không sao? Bán được thì tiếp tục làm, bán không được thì mang về nhà mình ăn, chỉ là tốn chút công sức thôi."
Ngưu đại gia do thường xuyên ra vào huyện thành nên đối với một số việc có kiến giải riêng, muốn kiếm tiền ư, nhất định phải có cho đi, có cho đi mới có nhận lại, muốn không bỏ ra một đồng mà vẫn kiếm được tiền thì chỉ có thể làm phu khuân vác, làm những việc nặng nhọc mà thôi.
Cũng bởi vì nhìn thấu được điều này nên những năm trước lão đã bỏ ra một số tiền lớn cho mấy đứa con trai đi học nghề, hiện tại cũng coi như là có cuộc sống ổn định, cho nên năm nay mặc dù gặp phải thiên tai nhưng cuộc sống cũng không đến nỗi phải nhịn đói.
Giản Đại Lang tuy không đồng ý với lời của Ngưu đại gia, nhưng cũng không muốn trước mặt người ngoài mà nói khuê nữ nhà mình, thế là ngậm miệng không nói gì, định bụng về nhà sẽ gọi vợ và cha ra khuyên nhủ nha đầu này bớt mơ mộng hão huyền.
Giản Thanh Thanh quả thực vô cùng tán đồng với lời của Ngưu đại gia, nàng cười tủm tỉm nói: "Ngưu đại gia quả nhiên là người có kiến thức, thảo nào nhà ngài lại sống sung túc như vậy!"
Ngưu đại gia cũng rất thích cô nương có suy nghĩ, có gan làm giàu này, lão động viên nàng: "Kiếm tiền chính là phải buông tay ra mà làm, cứ sợ đông sợ tây thì người ta đã kiếm được đầy túi rồi còn mình thì vẫn đứng đó nhìn, làm sao có thể kiếm được tiền, ta thích cái loại người có khí phách như khuê nữ nhà ngươi, cứ mạnh dạn mà làm, nhất định sẽ kiếm được tiền!"
Giản Thanh Thanh vui vẻ cười thành tiếng: "Vâng! Đa tạ lời chúc phúc của đại gia!"
Mọi người vừa đi vừa nói cười, rất nhanh đã về đến nhà, vốn dĩ xe bò của Ngưu đại gia chỉ đi ngang qua thôn Giản Gia, nhưng ông ta thấy rất hợp ý với Giản Thanh Thanh nên đã chủ động đưa bọn họ về tận nhà.
Giản Thanh Thanh bê đồ xuống, cười tủm tỉm nói lời cảm tạ với Ngưu đại gia.
Giản Đại Lang nhịn lửa giận cả đoạn đường, vừa nhìn thấy lão Giản liền định giãi bày, Giản Thanh Thanh lại nhanh chân hơn, giải thích trước kế hoạch kiếm tiền lớn của nàng.
Lão Giản nghe xong, trầm mặc hồi lâu, tay nắm cái tẩu thuốc cũ kỹ không nói gì.
Trong tẩu không có thuốc, nhưng thỉnh thoảng ông ấy vẫn lấy ra nghịch cho đỡ ghiền.
Thấy lão Giản không nói gì, Giản Đại Lang đắc ý liếc nhìn Giản Thanh Thanh.
Giản Thanh Thanh lười để ý đến ông ấy, nhưng trong lòng lại dần chùng xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.