Xuyên Tới Cổ Đại, Ta Dựa Không Gian Nhà Bếp Kéo Cả Nhà Làm Giàu
Chương 7:
Chi Chi Bạch Nguyệt Quang
23/08/2024
Rửa mặt xong, Giản Thanh Thanh quyết định đi tìm Tiểu Hổ và bọn trẻ. Bọn họ đang hái rau dại ở núi phía đông, chỉ cách nhà tầm mười lăm phút đi bộ.
Trên đường đi, nàng thấy những người dân trong làng gầy gò, xanh xao, đang miệt mài làm việc trên đồng. Tuy vất vả, trong mắt họ vẫn ánh lên niềm vui nhỏ nhoi.
Giản Thanh Thanh không khỏi lo lắng. Nàng nghĩ, nếu có cơ hội, ngoài việc cải thiện cuộc sống của gia đình, nàng cũng muốn giúp đỡ người dân trong làng.
Khi đến núi đông, nàng thấy những đứa trẻ trong làng đang tụ tập hái rau dại. Trong thôn, người lớn làm việc trên đồng, còn lũ trẻ thì ra ngoài hái rau để giúp gia đình.
Núi đông rộng lớn, rừng rậm trong núi sâu đầy rẫy nguy hiểm, nào là hổ, lợn rừng, sói. Vào núi là khó tìm đường ra, ít ai sống sót quay về. Năm trước hạn hán khiến nhiều người phải liều mạng vào rừng, nhưng nước trong núi cũng khô cạn, bầy sói đói đã tấn công các thôn làng xung quanh, khiến hơn mười người thiệt mạng.
Từ đó cũng không ai dám vào rừng sâu, dù có đói khát đến mấy, ít ra vẫn giữ được toàn thây.
Giản Thanh Thanh đứng trước ngọn núi lớn mà ngẫm nghĩ. Nàng đương nhiên không dám vào rừng, không bàn tới việc có ra ngoài lại được không, chỉ nghĩ tới những loài rắn rết trong đó nàng đã cảm thấy sợ. Chỉ là nàng nghĩ tới việc ngọn núi này có thể giúp nàng che giấu những vật phẩm không thuộc về thời đại này.
Sau một hồi loay hoay tìm kiếm ở sườn núi, nàng lại nhìn thấy ba đệ đệ của mình đang hái rau ở rìa núi. Mà Tiểu Hổ lúc này lại đang đánh nhau với một đứa trẻ khác tầm tuổi cậu bé.
Thấy Tiểu Hổ sắp bị đứa nhỏ kia đẩy ngã, Giản Thanh Thanh vội lên tiếng: "Các ngươi đang làm gì đó!"
Hai đứa trẻ lập tức dừng lại, nhưng khuôn mặt vẫn đầy vẻ phẫn nộ.
Nàng nhìn cả hai, thở dài trong lòng, rồi hỏi: "Vì sao lại đánh nhau?"
Tiểu Hổ tuy trước đây không sợ tỷ tỷ, nhưng nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của Giản Thanh Thanh, cậu bé đành nhỏ giọng đáp: "Chỗ rau dại này ta thấy trước, nhưng hắn nhất định đòi tranh giành."
Đứa trẻ kia cũng không chịu thua, tuy không tin Giản Thanh Thanh sẽ đứng về phía mình, nhưng vẫn lên tiếng: "Rõ ràng ta đến hái trước, ai bảo ngươi chậm chân!"
Giản Thanh Thanh liếc nhìn đám rau dại dưới đất, rồi quay sang nhìn đứa trẻ đã đánh nhau với Tiểu Hổ, đứa nhỏ này tên Giản Vinh, nhà cậu bé còn nghèo hơn nhà nàng, chỉ có một người mẹ quả phụ và một nãi nãi tuổi xế chiều.
Trong tay nàng còn có không gian phòng bếp, tất nhiên không muốn tranh giành với trẻ con, liền nói: "Thôi được, ngươi cứ lấy hết đi, chúng ta sẽ tìm chỗ khác."
"Thật sao?" Giản Vinh kinh ngạc hỏi.
"Đương nhiên là thật," Nàng đáp.
Trên đường đi, nàng thấy những người dân trong làng gầy gò, xanh xao, đang miệt mài làm việc trên đồng. Tuy vất vả, trong mắt họ vẫn ánh lên niềm vui nhỏ nhoi.
Giản Thanh Thanh không khỏi lo lắng. Nàng nghĩ, nếu có cơ hội, ngoài việc cải thiện cuộc sống của gia đình, nàng cũng muốn giúp đỡ người dân trong làng.
Khi đến núi đông, nàng thấy những đứa trẻ trong làng đang tụ tập hái rau dại. Trong thôn, người lớn làm việc trên đồng, còn lũ trẻ thì ra ngoài hái rau để giúp gia đình.
Núi đông rộng lớn, rừng rậm trong núi sâu đầy rẫy nguy hiểm, nào là hổ, lợn rừng, sói. Vào núi là khó tìm đường ra, ít ai sống sót quay về. Năm trước hạn hán khiến nhiều người phải liều mạng vào rừng, nhưng nước trong núi cũng khô cạn, bầy sói đói đã tấn công các thôn làng xung quanh, khiến hơn mười người thiệt mạng.
Từ đó cũng không ai dám vào rừng sâu, dù có đói khát đến mấy, ít ra vẫn giữ được toàn thây.
Giản Thanh Thanh đứng trước ngọn núi lớn mà ngẫm nghĩ. Nàng đương nhiên không dám vào rừng, không bàn tới việc có ra ngoài lại được không, chỉ nghĩ tới những loài rắn rết trong đó nàng đã cảm thấy sợ. Chỉ là nàng nghĩ tới việc ngọn núi này có thể giúp nàng che giấu những vật phẩm không thuộc về thời đại này.
Sau một hồi loay hoay tìm kiếm ở sườn núi, nàng lại nhìn thấy ba đệ đệ của mình đang hái rau ở rìa núi. Mà Tiểu Hổ lúc này lại đang đánh nhau với một đứa trẻ khác tầm tuổi cậu bé.
Thấy Tiểu Hổ sắp bị đứa nhỏ kia đẩy ngã, Giản Thanh Thanh vội lên tiếng: "Các ngươi đang làm gì đó!"
Hai đứa trẻ lập tức dừng lại, nhưng khuôn mặt vẫn đầy vẻ phẫn nộ.
Nàng nhìn cả hai, thở dài trong lòng, rồi hỏi: "Vì sao lại đánh nhau?"
Tiểu Hổ tuy trước đây không sợ tỷ tỷ, nhưng nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của Giản Thanh Thanh, cậu bé đành nhỏ giọng đáp: "Chỗ rau dại này ta thấy trước, nhưng hắn nhất định đòi tranh giành."
Đứa trẻ kia cũng không chịu thua, tuy không tin Giản Thanh Thanh sẽ đứng về phía mình, nhưng vẫn lên tiếng: "Rõ ràng ta đến hái trước, ai bảo ngươi chậm chân!"
Giản Thanh Thanh liếc nhìn đám rau dại dưới đất, rồi quay sang nhìn đứa trẻ đã đánh nhau với Tiểu Hổ, đứa nhỏ này tên Giản Vinh, nhà cậu bé còn nghèo hơn nhà nàng, chỉ có một người mẹ quả phụ và một nãi nãi tuổi xế chiều.
Trong tay nàng còn có không gian phòng bếp, tất nhiên không muốn tranh giành với trẻ con, liền nói: "Thôi được, ngươi cứ lấy hết đi, chúng ta sẽ tìm chỗ khác."
"Thật sao?" Giản Vinh kinh ngạc hỏi.
"Đương nhiên là thật," Nàng đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.