Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Dựa Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 12:
Hương Cô Diệp
01/09/2024
Vì bản năng sinh tồn, Tống Dập vô thức há miệng, ừng ực ăn hết nửa chén cháo loãng.
Vừa rồi hắn còn cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, sau khi ăn xong liền thấy ấm áp dễ chịu vô cùng, liền ngoan ngoãn nằm xuống.
Cố Tâm Nguyệt vô thức đưa tay sờ trán Tống Dập, phát hiện hắn đang sốt, không trách được sắc mặt đỏ hơn buổi chiều rất nhiều.
Cố Tâm Nguyệt lấy trong không gian ra một viên thuốc hạ sốt, hai viên thuốc chống viêm, nhân lúchai đứa trẻ con đang ăn ngon lành, nàng lén nghiền nát thuốc ở bên ngoài, bỏ vào đáy chén.
Sau đó nàng lại múc một chén cháo, bỏ hai viên đường phèn, từ từ đút cho Tống Dập uống.
Có lẽ hai ngày đã thật sự không ăn gì, Tống Dập nhắm mắt ăn rất phối hợp, dường như không nhận ra vị đắng của thuốc.
Sau khi cả nhà bốn người ăn xong, Cố Tâm Nguyệt rửa sạch nồi đất rồi đun lại một nồi nước, sau đó nàng lại lén pha một gói thuốc cảm cho Tống Dập uống.
Bận rộn xong xuôi, trời cũng không còn sớm, hai hài tử bắt đầu ngáp liên hồi, Cố Tâm Nguyệt vốn định rửa mặt nhưng thấy thùng nước đã cạn, đành phải thôi.
Vì vậy, cả nhà bốn người chen chúc trên giường, Tống Dập ngủ trong cùng, tiếp theo là Hoài Cẩn, rồi đến Tử Du, Cố Tâm Nguyệt ngủ ngoài cùng.
Cố Tâm Nguyệt vốn tưởng rằng Tống Dập buổi tối chắc chắn sẽ còn khó chịu, ai ngờ sau khi uống thuốc, hắn ngủ ngon lành cả đêm, Cố Tâm Nguyệt cũng ngủ một giấc ngon, ngay cả giấc mơ đó cũng không còn xuất hiện nữa.
Trời vừa tờ mờ sáng, Cố Tâm Nguyệt đã bị đánh thức vì đói, trưa hôm qua nàng không ăn cơm, tối lại chỉ ăn một chén cháo, đã sớm đói bụng.
Hơn nữa tối hôm qua, nàng thậm chí còn không rửa mặt mà ngủ luôn, cho nên sáng nay dù thế nào nàng cũng phải lấy chút nước lau rửa.
May mà vừa ra khỏi cửa không xa là giếng nước lớn của thôn, nếu không Cố Tâm Nguyệt còn chẳng biết tìm ở đâu.
Sau khi đun nước nóng, Cố Tâm Nguyệt lén chui vào không gian, tìm một cái chậu lớn nhất đổ nước vào.
Sau đó nàng vô thức soi mặt vào mặt nước, vừa soi một cái suýt nữa thì khiến Cố Tâm Nguyệt ngất xỉu.
Người đầu tóc bù xù, toàn thân xám xịt, đen nhẻm vàng khè là ai?
Cố Tâm Nguyệt vốn đã chuẩn bị tâm lý, dù sao nàng cũng ngốc nghếch nhiều năm như vậy, hình tượng chắc chắn không thể tốt được.
Nhưng mà như thế này thì cũng quá xấu xí rồi chứ?! A a a——
Cố Tâm Nguyệt vốn chỉ muốn lau rửa một chút, sau khi nhìn thấy dáng vẻ của mình thì nàng dứt khoát múc thêm hai thùng nước lạnh, tắm rửa toàn thân từ đầu đến chân, cũng không quan tâm nước không đủ nóng.
May mà trong không gian không lạnh không nóng cũng không có gió.
Mãi đến khi đổ đi ba chậu nước đen, lấy khăn lau khô người, lúc này nàng mới phát hiện ra da trên người mình thật ra không hề vàng vọt đen nhẻm, thậm chí còn khá trắng? Chẳng lẽ nguyên chủ chỉ là bẩn thôi à?
Cố Tâm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nàng đã lấy lại được chút tự tin nhưng lại nhìn bộ quần áo cũ nát mà thấy khó xử.
Vừa rồi hắn còn cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, sau khi ăn xong liền thấy ấm áp dễ chịu vô cùng, liền ngoan ngoãn nằm xuống.
Cố Tâm Nguyệt vô thức đưa tay sờ trán Tống Dập, phát hiện hắn đang sốt, không trách được sắc mặt đỏ hơn buổi chiều rất nhiều.
Cố Tâm Nguyệt lấy trong không gian ra một viên thuốc hạ sốt, hai viên thuốc chống viêm, nhân lúchai đứa trẻ con đang ăn ngon lành, nàng lén nghiền nát thuốc ở bên ngoài, bỏ vào đáy chén.
Sau đó nàng lại múc một chén cháo, bỏ hai viên đường phèn, từ từ đút cho Tống Dập uống.
Có lẽ hai ngày đã thật sự không ăn gì, Tống Dập nhắm mắt ăn rất phối hợp, dường như không nhận ra vị đắng của thuốc.
Sau khi cả nhà bốn người ăn xong, Cố Tâm Nguyệt rửa sạch nồi đất rồi đun lại một nồi nước, sau đó nàng lại lén pha một gói thuốc cảm cho Tống Dập uống.
Bận rộn xong xuôi, trời cũng không còn sớm, hai hài tử bắt đầu ngáp liên hồi, Cố Tâm Nguyệt vốn định rửa mặt nhưng thấy thùng nước đã cạn, đành phải thôi.
Vì vậy, cả nhà bốn người chen chúc trên giường, Tống Dập ngủ trong cùng, tiếp theo là Hoài Cẩn, rồi đến Tử Du, Cố Tâm Nguyệt ngủ ngoài cùng.
Cố Tâm Nguyệt vốn tưởng rằng Tống Dập buổi tối chắc chắn sẽ còn khó chịu, ai ngờ sau khi uống thuốc, hắn ngủ ngon lành cả đêm, Cố Tâm Nguyệt cũng ngủ một giấc ngon, ngay cả giấc mơ đó cũng không còn xuất hiện nữa.
Trời vừa tờ mờ sáng, Cố Tâm Nguyệt đã bị đánh thức vì đói, trưa hôm qua nàng không ăn cơm, tối lại chỉ ăn một chén cháo, đã sớm đói bụng.
Hơn nữa tối hôm qua, nàng thậm chí còn không rửa mặt mà ngủ luôn, cho nên sáng nay dù thế nào nàng cũng phải lấy chút nước lau rửa.
May mà vừa ra khỏi cửa không xa là giếng nước lớn của thôn, nếu không Cố Tâm Nguyệt còn chẳng biết tìm ở đâu.
Sau khi đun nước nóng, Cố Tâm Nguyệt lén chui vào không gian, tìm một cái chậu lớn nhất đổ nước vào.
Sau đó nàng vô thức soi mặt vào mặt nước, vừa soi một cái suýt nữa thì khiến Cố Tâm Nguyệt ngất xỉu.
Người đầu tóc bù xù, toàn thân xám xịt, đen nhẻm vàng khè là ai?
Cố Tâm Nguyệt vốn đã chuẩn bị tâm lý, dù sao nàng cũng ngốc nghếch nhiều năm như vậy, hình tượng chắc chắn không thể tốt được.
Nhưng mà như thế này thì cũng quá xấu xí rồi chứ?! A a a——
Cố Tâm Nguyệt vốn chỉ muốn lau rửa một chút, sau khi nhìn thấy dáng vẻ của mình thì nàng dứt khoát múc thêm hai thùng nước lạnh, tắm rửa toàn thân từ đầu đến chân, cũng không quan tâm nước không đủ nóng.
May mà trong không gian không lạnh không nóng cũng không có gió.
Mãi đến khi đổ đi ba chậu nước đen, lấy khăn lau khô người, lúc này nàng mới phát hiện ra da trên người mình thật ra không hề vàng vọt đen nhẻm, thậm chí còn khá trắng? Chẳng lẽ nguyên chủ chỉ là bẩn thôi à?
Cố Tâm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nàng đã lấy lại được chút tự tin nhưng lại nhìn bộ quần áo cũ nát mà thấy khó xử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.