Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Dựa Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 14:
Hương Cô Diệp
01/09/2024
Không hiểu sao, hắn lại thấy quen thuộc.
Tống Dập liếc nhìn nốt ruồi son bên khóe mắt trái của nàng, đôi mắt đen láy thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, ánh mắt vẫn không rời đi.
Cố Tâm Nguyệt đặt chén xuống, thấy Tống Dập đã tỉnh nhưng sắc mặt vẫn đỏ bừng, nàng liền vô thức bước tới sờ trán hắn: "Có lẽ đã hạ sốt rồi."
Tống Dập như thể bị hành động của nàng làm bỏng, vội né né tránh: "Ngươi là?"
Cố Tâm Nguyệt mỉm cười giải thích: "Ta là Cố Tâm Nguyệt, hôm qua mới được gả đến đây để xung hỉ cho ngươi, hôm qua ngươi không khỏe, giờ đã thấy đỡ hơn chưa?"
Đồng tử Tống Dập giãn to, lẩm bẩm không thể tin nổi: " Cố Tâm Nguyệt..."
"Chuyện này dài lắm, cháo đã nấu xong rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói nhé." Cố Tâm Nguyệt kéo bàn đến bên giường, tiện cho Tống Dập với tới: "Ngươi tự ăn được không?"
"Ừ." Tống Dập như thể nhớ lại chuyện hôm qua bị đút cháo, mặt hắn đỏ lên, cúi đầu bưng chén.
"Chén này là của ta, chén của ngươi ở bên kia." Cố Tâm Nguyệt vội đưa chén có bỏ thuốc cho hắn, không để ý đến vẻ ngạc nhiên của Tống Dập, lại bước ra khỏi phòng.
Lần sau đi vào, trên tay Cố Tâm Nguyệt đã có thêm hai cái bánh bao trắng to và ba quả trứng.
Phía sau còn theo hai hài tử đã rửa mặt sạch sẽ.
"Cha, cha tỉnh rồi à?" Tử Du thấy Tống Dập ngồi dậy, vội chạy tới: "Ca ca xem này, mẫu thân vừa đến là cha khỏe ngay."
Mắt Hoài Cẩn rưng rưng, cũng bước đến bên cạnh Tống Dập: "Cha, cha còn khó chịu không? Ăn nhiều vào mới mau khỏe được."
Tống Dập cũng thấy ấm lòng, hắn vốn tưởng hắn bệnh thành ra như vậy, hai hài tử lại phải nhịn đói thêm mấy ngày.
Nhưng nhìn trên bàn bày cháo trắng, trứng gà và cả bánh bao trắng muốt, trong lòng hắn không khỏi chấn động.
"Những thứ này đều là ngươi mang tới à?" Tống Dập mở lời xác nhận.
"Ừ, tam ca của ta đưa tới, người ăn trước đi, kẻo để nguội mất." Cố Tâm Nguyệt vừa nói vừa nhanh tay bóc ba quả trứng, mỗi người một quả.
Sau đó, nàng lại đưa cho Tống Dập một cái bánh bao, còn một cái thì chia đôi, mỗi hài tử một nửa.
"Ăn bánh bao và trứng trước đi, cháo còn nóng lắm."
Tống Dập ngẩn người, ngơ ngác nhận lấy bánh bao, sau đó lại đưa trả: "Ta mới ốm dậy, ăn không vào, ngươi ăn đi."
Sáng nay Cố Tâm Nguyệt đã ăn hai cái bánh bao trong không gian, giờ nàng thực sự không đói: "Ta không đói, ngươi ăn đi, ăn nhiều vào mới mau khỏe lại."
Tống Dập vẫn giữ nguyên tay: "Vậy chúng ta chia đôi ra ăn."
Cố Tâm Nguyệt thấy hắn cũng là người cố chấp, nàng đành phải nhận lấy bánh bao, bẻ đôi, đưa nửa có nhiều nhân thịt hơn cho hắn.
Tống Dập lại ngẩn người.
Hai hài tử cắn một miếng trứng, bắt đầu ríu rít kể cho Tống Dập nghe chuyện xảy ra hôm qua.
Đặc biệt, Hoài Cẩn còn kể lại đoạn xin chén hôm qua, khiến Cố Tâm Nguyệt trở thành một nữ hiệp chính hiệu.
Cố Tâm Nguyệt nghe mà lòng thấy ấm áp, xem ra Hoài Cẩn không phải là người hướng nội, nam hài này chỉ là hơi nhút nhát và chậm nhiệt.
Tống Dập liếc nhìn nốt ruồi son bên khóe mắt trái của nàng, đôi mắt đen láy thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, ánh mắt vẫn không rời đi.
Cố Tâm Nguyệt đặt chén xuống, thấy Tống Dập đã tỉnh nhưng sắc mặt vẫn đỏ bừng, nàng liền vô thức bước tới sờ trán hắn: "Có lẽ đã hạ sốt rồi."
Tống Dập như thể bị hành động của nàng làm bỏng, vội né né tránh: "Ngươi là?"
Cố Tâm Nguyệt mỉm cười giải thích: "Ta là Cố Tâm Nguyệt, hôm qua mới được gả đến đây để xung hỉ cho ngươi, hôm qua ngươi không khỏe, giờ đã thấy đỡ hơn chưa?"
Đồng tử Tống Dập giãn to, lẩm bẩm không thể tin nổi: " Cố Tâm Nguyệt..."
"Chuyện này dài lắm, cháo đã nấu xong rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói nhé." Cố Tâm Nguyệt kéo bàn đến bên giường, tiện cho Tống Dập với tới: "Ngươi tự ăn được không?"
"Ừ." Tống Dập như thể nhớ lại chuyện hôm qua bị đút cháo, mặt hắn đỏ lên, cúi đầu bưng chén.
"Chén này là của ta, chén của ngươi ở bên kia." Cố Tâm Nguyệt vội đưa chén có bỏ thuốc cho hắn, không để ý đến vẻ ngạc nhiên của Tống Dập, lại bước ra khỏi phòng.
Lần sau đi vào, trên tay Cố Tâm Nguyệt đã có thêm hai cái bánh bao trắng to và ba quả trứng.
Phía sau còn theo hai hài tử đã rửa mặt sạch sẽ.
"Cha, cha tỉnh rồi à?" Tử Du thấy Tống Dập ngồi dậy, vội chạy tới: "Ca ca xem này, mẫu thân vừa đến là cha khỏe ngay."
Mắt Hoài Cẩn rưng rưng, cũng bước đến bên cạnh Tống Dập: "Cha, cha còn khó chịu không? Ăn nhiều vào mới mau khỏe được."
Tống Dập cũng thấy ấm lòng, hắn vốn tưởng hắn bệnh thành ra như vậy, hai hài tử lại phải nhịn đói thêm mấy ngày.
Nhưng nhìn trên bàn bày cháo trắng, trứng gà và cả bánh bao trắng muốt, trong lòng hắn không khỏi chấn động.
"Những thứ này đều là ngươi mang tới à?" Tống Dập mở lời xác nhận.
"Ừ, tam ca của ta đưa tới, người ăn trước đi, kẻo để nguội mất." Cố Tâm Nguyệt vừa nói vừa nhanh tay bóc ba quả trứng, mỗi người một quả.
Sau đó, nàng lại đưa cho Tống Dập một cái bánh bao, còn một cái thì chia đôi, mỗi hài tử một nửa.
"Ăn bánh bao và trứng trước đi, cháo còn nóng lắm."
Tống Dập ngẩn người, ngơ ngác nhận lấy bánh bao, sau đó lại đưa trả: "Ta mới ốm dậy, ăn không vào, ngươi ăn đi."
Sáng nay Cố Tâm Nguyệt đã ăn hai cái bánh bao trong không gian, giờ nàng thực sự không đói: "Ta không đói, ngươi ăn đi, ăn nhiều vào mới mau khỏe lại."
Tống Dập vẫn giữ nguyên tay: "Vậy chúng ta chia đôi ra ăn."
Cố Tâm Nguyệt thấy hắn cũng là người cố chấp, nàng đành phải nhận lấy bánh bao, bẻ đôi, đưa nửa có nhiều nhân thịt hơn cho hắn.
Tống Dập lại ngẩn người.
Hai hài tử cắn một miếng trứng, bắt đầu ríu rít kể cho Tống Dập nghe chuyện xảy ra hôm qua.
Đặc biệt, Hoài Cẩn còn kể lại đoạn xin chén hôm qua, khiến Cố Tâm Nguyệt trở thành một nữ hiệp chính hiệu.
Cố Tâm Nguyệt nghe mà lòng thấy ấm áp, xem ra Hoài Cẩn không phải là người hướng nội, nam hài này chỉ là hơi nhút nhát và chậm nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.