Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Dựa Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 19:
Hương Cô Diệp
01/09/2024
Phải nói rằng khả năng cãi nhau của Lưu Thị thực sự không tệ, chỉ vài câu nói đã khiến sắc mặt mọi người tái mét.
Chỉ là không ngờ nàng ta lại có thể vô tình như vậy, chẳng lẽ sau này nhà lão đại sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Tống Dập à?
Cố Tâm Nguyệt cầu còn không được.
Trưởng thôn ở bên cạnh nghe vậy, sắc mặt cũng có chút không vui, những năm trước, khi mẫu thân Tống Dập còn sống, bà đối xử với nhà lão đại rất tốt, Tống Dập lại là người học hành giỏi, vốn tưởng rằng gia đình này sẽ ngày càng tốt hơn, ai ngờ lại thành ra thế này.
"Được rồi, ngươi đừng cãi nữa, nhà lão nhị cũng không nói là không đồng ý chia gia sản, ta chỉ hỏi ngươi, tướng công Tống Phú Quý của ngươi đi làm ăn xa không ở nhà, ngươi có chắc chắn có thể gánh vác được gia đình này không?" Trưởng thôn nghiêm giọng nói.
"Đó là đương nhiên, tối qua Phú Quý nhà chúng ta đã về nói rồi, gia đình này đều nghe theo ta." Lưu Thị khinh thường nói.
"Được, nếu ngươi đã nói nghe theo ngươi, vậy ngươi định chia thế nào?" Trưởng thôn định trước tiên sẽ nghe Lưu Thị nói thế nào, sau đó mới nghĩ cách giúp Tống Dập giành được nhiều hơn một chút.
"Có gì mà phải chia chứ? Hai gian nhà bọn họ đang ở vẫn để cho bọn họ, đất đai dù có cho bọn họ thì cũng chẳng ai trồng trọt, cho thì chẳng phải là lãng phí hay sao?" Lưu Thị không có lý lẽ gì mà lẩm bẩm.
"Ồ, ý của ngươi là để bọn họ ra đi tay trắng à?" Trưởng thôn tức đến bật cười.
"Không ngờ mặt ngươi lại dày đến thế, đất đai phải chia thế nào thì chia thế ấy! Hai người bọn họ không biết làm ruộng, nhà họ Cố chúng ta sẽ giúp bọn họ làm ruộng." Hứa Thị phản bác.
"Lúc đến ta đã tra rồi, nhà họ Tống có tám mẫu đất, một mảnh đất liền là ruộng lúa ước chừng ba mẫu, còn lại mấy mảnh ghép lại được năm mẫu là đất cằn, ruộng lúa này là ruộng tốt, ta đề nghị một nhà chia ruộng lúa, một nhà chia phần còn lại, mấy người tự thương lượng đi."
Cố Tâm Nguyệt theo bản năng muốn ruộng lúa, không vì gì khác, sắp đến mùa thu hoạch rồi, đất liền một chỗ thì làm việc thuận tiện hơn.
Sau khi suy nghĩ một lát, Cố Tâm Nguyệt lên tiếng: "Hôm qua ta tỉnh dậy, nghe mọi người nói mấy năm nay thời tiết luôn khô hạn ít mưa, ruộng lúa có thể mất mùa không ít."
Lưu Thị nghe vậy thì mắt sáng lên, vừa rồi nàng ta còn đang phân vân không biết chọn bên nào, nghe Cố Tâm Nguyệt nói xong thì nàng ta như bừng tỉnh, đất cằn mấy năm nay trồng đậu nành gì đó thì thu hoạch còn tốt hơn ruộng lúa nhiều, mặc dù chia thành mấy mảnh nhưng cũng có đến năm mẫu.
Lưu Thị vội vàng giành nói: "Chúng ta muốn đất cằn."
Trưởng thôn nhìn thấu hết những suy nghĩ nhỏ nhặt của Lưu Thị, ông ta không vui nhíu mày, quay sang hỏi Cố Tâm Nguyệt: "Vậy nhà lão nhị thì sao?"
Cố Tâm Nguyệt hiểu chuyện cười nói: "Vậy ta sẽ lấy phần ruộng lúa còn lại, ta đều được."
Chỉ là không ngờ nàng ta lại có thể vô tình như vậy, chẳng lẽ sau này nhà lão đại sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Tống Dập à?
Cố Tâm Nguyệt cầu còn không được.
Trưởng thôn ở bên cạnh nghe vậy, sắc mặt cũng có chút không vui, những năm trước, khi mẫu thân Tống Dập còn sống, bà đối xử với nhà lão đại rất tốt, Tống Dập lại là người học hành giỏi, vốn tưởng rằng gia đình này sẽ ngày càng tốt hơn, ai ngờ lại thành ra thế này.
"Được rồi, ngươi đừng cãi nữa, nhà lão nhị cũng không nói là không đồng ý chia gia sản, ta chỉ hỏi ngươi, tướng công Tống Phú Quý của ngươi đi làm ăn xa không ở nhà, ngươi có chắc chắn có thể gánh vác được gia đình này không?" Trưởng thôn nghiêm giọng nói.
"Đó là đương nhiên, tối qua Phú Quý nhà chúng ta đã về nói rồi, gia đình này đều nghe theo ta." Lưu Thị khinh thường nói.
"Được, nếu ngươi đã nói nghe theo ngươi, vậy ngươi định chia thế nào?" Trưởng thôn định trước tiên sẽ nghe Lưu Thị nói thế nào, sau đó mới nghĩ cách giúp Tống Dập giành được nhiều hơn một chút.
"Có gì mà phải chia chứ? Hai gian nhà bọn họ đang ở vẫn để cho bọn họ, đất đai dù có cho bọn họ thì cũng chẳng ai trồng trọt, cho thì chẳng phải là lãng phí hay sao?" Lưu Thị không có lý lẽ gì mà lẩm bẩm.
"Ồ, ý của ngươi là để bọn họ ra đi tay trắng à?" Trưởng thôn tức đến bật cười.
"Không ngờ mặt ngươi lại dày đến thế, đất đai phải chia thế nào thì chia thế ấy! Hai người bọn họ không biết làm ruộng, nhà họ Cố chúng ta sẽ giúp bọn họ làm ruộng." Hứa Thị phản bác.
"Lúc đến ta đã tra rồi, nhà họ Tống có tám mẫu đất, một mảnh đất liền là ruộng lúa ước chừng ba mẫu, còn lại mấy mảnh ghép lại được năm mẫu là đất cằn, ruộng lúa này là ruộng tốt, ta đề nghị một nhà chia ruộng lúa, một nhà chia phần còn lại, mấy người tự thương lượng đi."
Cố Tâm Nguyệt theo bản năng muốn ruộng lúa, không vì gì khác, sắp đến mùa thu hoạch rồi, đất liền một chỗ thì làm việc thuận tiện hơn.
Sau khi suy nghĩ một lát, Cố Tâm Nguyệt lên tiếng: "Hôm qua ta tỉnh dậy, nghe mọi người nói mấy năm nay thời tiết luôn khô hạn ít mưa, ruộng lúa có thể mất mùa không ít."
Lưu Thị nghe vậy thì mắt sáng lên, vừa rồi nàng ta còn đang phân vân không biết chọn bên nào, nghe Cố Tâm Nguyệt nói xong thì nàng ta như bừng tỉnh, đất cằn mấy năm nay trồng đậu nành gì đó thì thu hoạch còn tốt hơn ruộng lúa nhiều, mặc dù chia thành mấy mảnh nhưng cũng có đến năm mẫu.
Lưu Thị vội vàng giành nói: "Chúng ta muốn đất cằn."
Trưởng thôn nhìn thấu hết những suy nghĩ nhỏ nhặt của Lưu Thị, ông ta không vui nhíu mày, quay sang hỏi Cố Tâm Nguyệt: "Vậy nhà lão nhị thì sao?"
Cố Tâm Nguyệt hiểu chuyện cười nói: "Vậy ta sẽ lấy phần ruộng lúa còn lại, ta đều được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.