Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Dựa Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 23:
Hương Cô Diệp
01/09/2024
Lúc đầu Cố Tâm Nguyệt có chút sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại... nàng đã hiểu ra!!!
"Mẫu thân, con đã nói rồi mà, tại sao mà trên người con rửa ra nhiều nước đen như vậy, tại sao đang yên đang lành, mẫu thân lại bôi tro bếp lên mặt con thế?"
"À, mẫu thân cũng không còn cách nào khác, bây giờ thời cuộc không tốt, những nữ nhi trẻ đẹp không được an toàn, huống chi trước đây con còn không được bình thường, mẫu thân sợ con bị kẻ xấu để mắt tới."
Cố Tâm Nguyệt ngẩn người, sau đó gật đầu: “Vẫn là mẫu thân chu đáo, nhưng bây giờ con đã thành thân, đầu óc cũng đã bình thường rồi, sau này con có thể tự bảo vệ mình, mẫu thân yên tâm."
"Được, vậy sau này mẫu thân sẽ không bôi cho con nữa." Hứa Thị miệng thì đồng ý nhưng tay vẫn nắm chặt lấy cô con gái của mình.
Nói chuyện một hồi, hai người đã đến thư viện Học Hải ở Bắc Đại Nhai, Cố Tâm Nguyệt trình bày ý định của mình với người hầu.
Một lát sau, một nam tử trung niên từ bên trong đi ra, chắp tay chào Cố Tâm Nguyệt và Hứa Thị: "May mà hôm nay hai vị đã mang sách đến, nếu không thì ngày mai ta sẽ không nộp được, đây là sách quý mà một vị quý nhân trong huyện đã đặt trước."
Nói xong, nam tử trung niên lấy ra hai lạng bạc, đưa cho Cố Tâm Nguyệt: "Tại hạ vội quá, tại hạ là Vương chưởng quầy của Học Hải Thư Uyển, chưa xin hỏi hai vị phu nhân là?"
Cố Tâm Nguyệt gật đầu: "Dân phụ là thê tử mới cưới của Tống Dập, đây là mẫu thân của ta."
"Chúc mừng, chúc mừng, hóa ra là thê tử mới cưới của Tống Dập, tiểu tử này đúng là có phúc." Vương chưởng quầy cười nói: "Vừa hay ta mới có mấy quyển cần chép, ngươi cứ mang về cho Tống Dập đi."
Cố Tâm Nguyệt khựng lại, cân nhắc rồi mới nói: "Dạo trước Tống Dập bị cảm lạnh, dạo này cơ thể không được khỏe, nếu là việc gấp thì e rằng không nhận được."
Vương chưởng quầy thấy vậy, cũng an ủi: "Không sao, mấy quyển này không gấp lắm, ngươi chuyển lời cho Tống Dập không cần vội, cơ thể là quan trọng nhất, giá cả vẫn như sách bình thường thôi."
Cố Tâm Nguyệt thấy Vương chưởng quầy thực sự không vội, liền cảm ơn rồi cùng Hứa Thị cáo từ.
Hứa Thị ra khỏi cửa, như thể đã nhịn rất lâu: "Không ngờ tiểu tử Tống Dập này chép sách mà được hai lạng bạc? Người thường cả năm cũng không tích cóp được nhiều như vậy."
Cố Tâm Nguyệt cười nói: "Không biết trước đây là ai bảo hắn mau giãy đành đạch đi, sao nào? Bây giờ không nỡ rồi à?"
Hứa Thị giả vờ giận dữ: "Được lắm, con dám trêu chọc lão mẫu thân rồi, ta không phải sợ con theo hắn chịu khổ sao, bây giờ hắn khỏi bệnh, lại có thể kiếm tiền, đương nhiên là không nỡ."
Cố Tâm Nguyệt cầu xin: "Con biết mẫu thân đều vì tốt cho con, nhưng Vương chưởng quầy vừa rồi cũng nói, đó là sách quý mà quý nhân chỉ định nên mới có hai lạng bạc, sách thường thì không bán được giá cao như vậy đâu."
"Mẫu thân, con đã nói rồi mà, tại sao mà trên người con rửa ra nhiều nước đen như vậy, tại sao đang yên đang lành, mẫu thân lại bôi tro bếp lên mặt con thế?"
"À, mẫu thân cũng không còn cách nào khác, bây giờ thời cuộc không tốt, những nữ nhi trẻ đẹp không được an toàn, huống chi trước đây con còn không được bình thường, mẫu thân sợ con bị kẻ xấu để mắt tới."
Cố Tâm Nguyệt ngẩn người, sau đó gật đầu: “Vẫn là mẫu thân chu đáo, nhưng bây giờ con đã thành thân, đầu óc cũng đã bình thường rồi, sau này con có thể tự bảo vệ mình, mẫu thân yên tâm."
"Được, vậy sau này mẫu thân sẽ không bôi cho con nữa." Hứa Thị miệng thì đồng ý nhưng tay vẫn nắm chặt lấy cô con gái của mình.
Nói chuyện một hồi, hai người đã đến thư viện Học Hải ở Bắc Đại Nhai, Cố Tâm Nguyệt trình bày ý định của mình với người hầu.
Một lát sau, một nam tử trung niên từ bên trong đi ra, chắp tay chào Cố Tâm Nguyệt và Hứa Thị: "May mà hôm nay hai vị đã mang sách đến, nếu không thì ngày mai ta sẽ không nộp được, đây là sách quý mà một vị quý nhân trong huyện đã đặt trước."
Nói xong, nam tử trung niên lấy ra hai lạng bạc, đưa cho Cố Tâm Nguyệt: "Tại hạ vội quá, tại hạ là Vương chưởng quầy của Học Hải Thư Uyển, chưa xin hỏi hai vị phu nhân là?"
Cố Tâm Nguyệt gật đầu: "Dân phụ là thê tử mới cưới của Tống Dập, đây là mẫu thân của ta."
"Chúc mừng, chúc mừng, hóa ra là thê tử mới cưới của Tống Dập, tiểu tử này đúng là có phúc." Vương chưởng quầy cười nói: "Vừa hay ta mới có mấy quyển cần chép, ngươi cứ mang về cho Tống Dập đi."
Cố Tâm Nguyệt khựng lại, cân nhắc rồi mới nói: "Dạo trước Tống Dập bị cảm lạnh, dạo này cơ thể không được khỏe, nếu là việc gấp thì e rằng không nhận được."
Vương chưởng quầy thấy vậy, cũng an ủi: "Không sao, mấy quyển này không gấp lắm, ngươi chuyển lời cho Tống Dập không cần vội, cơ thể là quan trọng nhất, giá cả vẫn như sách bình thường thôi."
Cố Tâm Nguyệt thấy Vương chưởng quầy thực sự không vội, liền cảm ơn rồi cùng Hứa Thị cáo từ.
Hứa Thị ra khỏi cửa, như thể đã nhịn rất lâu: "Không ngờ tiểu tử Tống Dập này chép sách mà được hai lạng bạc? Người thường cả năm cũng không tích cóp được nhiều như vậy."
Cố Tâm Nguyệt cười nói: "Không biết trước đây là ai bảo hắn mau giãy đành đạch đi, sao nào? Bây giờ không nỡ rồi à?"
Hứa Thị giả vờ giận dữ: "Được lắm, con dám trêu chọc lão mẫu thân rồi, ta không phải sợ con theo hắn chịu khổ sao, bây giờ hắn khỏi bệnh, lại có thể kiếm tiền, đương nhiên là không nỡ."
Cố Tâm Nguyệt cầu xin: "Con biết mẫu thân đều vì tốt cho con, nhưng Vương chưởng quầy vừa rồi cũng nói, đó là sách quý mà quý nhân chỉ định nên mới có hai lạng bạc, sách thường thì không bán được giá cao như vậy đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.