Xuyên Tới Nữ Tôn Nuôi Bốn Chồng
Chương 36: Chỉ cần ngày nào thê chủ còn cần tiểu phu
Lục Thiên Hoa
21/09/2023
"Vậy, bao giờ nàng đón Ngô Kiêu vào cửa?"
"Ta dự tính trong vòng mấy hôm nữa, làm đơn giản thôi, chàng giúp ta phát kẹo mừng cho hàng xóm xung quanh là được."
Thanh Nhạn ngại ngùng: "Có đơn giản quá không."
"Ta nói được là được, xới ta thêm bát cơm."
Chiều đó nàng ghé nhà Lưu thợ mộc một chuyến, hỏi thăm vài câu cho đúng lễ nghĩa rồi mới vào việc chính.
Nàng muốn đóng một chiếc giường đơn.
Bà chủ Lưu cười ha hả, dùng bàn tay thô sạm vỗ vai nàng bộp bộp. "Giường tân hôn hả, chúc mừng, chúc mừng nha."
Tống Kiều Thư: "..." Nguyệt Hải Đường loan tin nhanh thật.
"Khụ, ta đổi ý rồi, đóng hai cái."
Bà chủ Lưu: "..." Tống nương tử thật biết đùa.
Dựa theo yêu cầu của nàng, họ cấp tốc đóng một chiếc giường đơn tương đối lớn.
Buổi tối Quan Tự Phong trở về, ba người hì hục dọn dẹp căn phòng ngủ.
Ngôi nhà này có hai phòng ngủ, phòng lớn ba người đang ngủ chung, phòng nhỏ đến giờ vẫn để trống.
Quan Tự Phong mệt bở hơi tai, nhỏ giọng hờn dỗi: "Sao phải chỉnh lại phòng ngủ thế, ta tưởng để hắn dọn vào phòng ngủ nhỏ là xong."
Tống Kiều Thư liếc trắng mắt: "Rồi ta qua đó cho chàng ngủ với Thanh Nhạn nhé."
"..." Thôi đừng.
Thời gian này Quan Tự Phong rắn chắc không ít, tay áo buộc cao để lộ cánh tay ẩn ẩn cơ bắp, mới hôm nào còn là công tử nho nhã, giờ đã thành tiểu thịt tươi thơm ngon.
Giọt mồ hôi lăn trên da, biến mất sau lớp vải. Càng nhìn càng ngon miệng, Tống Kiều Thư vươn móng vuốt ra sờ mó.
Bàn tay giở trò thiếu đứng đắn nhưng miệng lại nói chuyện nghiêm túc: "Nhà chàng có chuyện?"
"Cha ta... nàng làm trò gì thế?" Quan Tự Phong trợn mắt nhìn những ngón tay đang mon men từ cánh tay lên dần tới ngực mình. "Bỏ ngay cái tay xấu xa của nàng ra."
Hai người lôi kéo ầm ỹ, quần áo xốc xếch thở hổn hển mới dừng.
"Tại nàng mà ta mới đỡ mệt giờ lại mệt đó." Tiểu phu trẻ tuổi trề môi.
"Rồi rồi, lỗi ta." Nàng kéo vạt áo hắn, che ngực bị xoa nắn nổi điểm cứng rắn. "Thế cha chàng làm sao?"
"Còn thế nào nữa, vẫn muốn ta hoà ly."
Nghe bà ngoại nói Từ gia kia có một người cháu gái chi xa, tính tình hiền lành không tranh với đời, nhận được tin cha hắn bắt đầu tuyệt thực, cả người gầy gò hốc hác, mỗi lần hắn về thăm ông đều im lặng chảy nước mắt.
Vì ép hắn hoà ly gả cho cháu gái chi xa kia, ông không tiếc dùng khổ nhục kế.
Vậy nên Quan Tự Phong bồn chồn không yên, thường xuyên về thăm, khuyên ngăn hết lời.
Hắn không dám nói cho ai, suy cho cùng là cha mình, xấu hổ chết đi được.
"Chàng ấy." Tống Kiều Thư véo chóp mũi hắn. "Để ta xử lý cho."
Nam nhân dựa vào bả vai nàng, mân mê góc áo, có phiền quá không, gần đây nàng rất bận.
Chuyện của tiểu phu nhà mình sao phiền được, bận thế nào cũng phải xử lý, nàng đáp.
Xoa mái tóc đen tuyền, nàng lặng lẽ cuốn sợi tóc quanh ngón tay. Từ Thái Cương à, đến lúc phải đối mặt rồi. Trước nàng để cho Quan Tự Phong đường lui, nếu hắn muốn hòa ly gả cho nữ nhân khác nàng sẽ thành toàn, nhưng hắn đã quyết ở chung một chỗ với nàng, thì nàng phải vạch rõ giới hạn với Quan gia thôi.
Thứ gì đã nắm trong tay rồi, đừng hòng nàng buông bỏ.
"Ăn cơm." Thanh Nhạn bưng nồi canh củ sen gọi vọng ra.
Ngọn nến chiếu sáng gian phòng, tiếng nói cười trò chuyện, tiếng bát đũa khi dùng cơm, thắp lên sự ấm cúng.
Lần đầu tiên Tống Kiều Thư tới Quan gia.
Cửa lớn gỗ tốt, thấm nhuần hương vị cổ xưa. Phòng khách đốt hương trầm, hoà lẫn mùi trà ngon, tạo en không khí văn nhã.
Quan lão thái thái tương đối khách khí, sai người bưng trà rót nước, hỏi han vài câu.
Ví dụ như nàng sắp rước ai vào cửa chăng.
Nàng vẫn như cũ, không kiêu ngạo không nịnh nọt, có sao nói vậy.
Trà uống cạn ấm, vẫn chưa thấy Từ Thái Cương xuất hiện. Trên mặt mặt hòa nhã nhưng trong lòng Quan lão thái thái đã sớm khó chịu, nam nhân to khỏe như trâu này làm trò gì lề mề thế.
Mãi sau một người hầu rụt rè cung kính thông báo Từ Thái Cương quá suy yếu, sửa soạn nửa ngày không dậy nổi, xin phép không tiếp con dâu.
Người ta đã tỏ thái độ đến vậy, mình vẫn khăng khăng gặp thì quá chấp nhất.
Nàng mỉm cười giữ lễ, đặt mấy thang thuốc bổ lên bàn: "Có chút lễ mọn, trước là để thăm hỏi ngoại tổ mẫu,sau là thăm nom mẫu thân. Biết sức khỏe người không tốt, nào ngờ lại kém đến vậy, do con dâu thất trách, không quan tâm nhà cha đẻ Tự Phong nhiều hơn. Sự vụ quá nhiều, để tiểu phu bôn ba chạy qua chạy lại giữa cửa tiệm và Quan gia, haizz..."
Khóe miệng Quan lão thái co giật, nàng ta đang bóng gió rằng mình biết chuyện Thái Từ Cương gọi Quan Tự Phong về để gây sức ép đây mà.
Nếu là trước đây bà chẳng thèm để ý tới nữ nhân lưu manh thấp kém này, bước chân vào cửa Quan gia cũng đừng có nghĩ chứ chưa nói tới việc ngồi đây thể hiện ý đồ. Tiếc thay thời thế thay đổi nhanh quá, bà đã nghe tin nàng ta sắp cưới Ngô công tử vào cửa, làm ăn với Bách gia, quan hệ tốt với bà chủ Nguyệt.
Tống Kiều Thư hiện nay đã thoát khỏi thân phận lưu manh, là một nữ nhân có giá trị.
Khác tới đứa con gái trí tuệ có hạn sĩ diện vô biên, mãi tới cuối đời mới tỉnh táo suy nghĩ phấn đấu chức vị cao hơn của mình kia.
Quan lão thái thái hồi trẻ đã biết đắn đo suy nghĩ, dù không có công danh chức vị, nhưng Quan gia có ngày hôm nay đều do bà thu xếp.
Nên cưới ai, nên cho ai đọc sách, cần gả ai, một mình bà bài binh bố trận.
Sai sót duy nhất xảy đến chỉ có Tống lưu manh trước mắt đã hủy hoại danh tiếng Phong nhi, suýt nữa hại cả đám nam nhân họ Quan thành đồ bỏ không ai thèm cưới.
"Ha ha, Tống chất nữ à, ngươi thật quan tâm đến Phong nhi quá." Bà nhận lấy thang thuốc, kín đáo dò hỏi.
"Đó là lẽ đương nhiên." Nàng cụp mắt nâng chén trà. "Trông vậy thôi chứ ta cần hắn lắm."
Thế giới lấy nữ nhân làm chủ, thê chủ làm trời, tương truyền một câu nói thế này: Chỉ cần một ngày thê chủ vẫn cần tiểu phu, ngày đó hắn sẽ không thể hòa ly.
Khi nàng tuyên bố như thế, đã ngầm khẳng định mấy trò quỷ quái kia chỉ tốn công vô ích.
Thê chủ không đồng ý, không thể hòa ly. Thậm trí nàng có thể ép tiểu phu cắt đứt quan hệ với nhà cha đẻ.
Quan lão thái thái lặng lẽ nuốt nước bọt, bà đã hiểu mục đích của nàng.
Sau khi tiễn Tống Kiều Thư về, bà lập tức tới hậu viện tìm Từ Thái Cương.
Vườn hoa trang nhã, nam nhân gầy yếu sắc mặt tiều tuỵ do nhịn ăn đang ngồi cho cá trong hồ ăn. Thấy bà đi tới ánh mắt hắn sáng rõ, không có dáng vẻ ảm đạm do ốm nhiều ngày.
"Ngươi..." Quan lão thái thái tức điên. "Tống chất nữ tới thăm, sao ngươi không ra tiếp đón?"
Từ Thái Cương khinh miệt phì cười một tiếng: "Mẫu thân, ngài đùa vui quá, thân phận ta là gì, thân phận nàng là gì, sao ta phải mang thân thể yếu ớt ra tiếp đón?"
Nữ tôn nam ti vẫn có đạo lý cơ bản, ông là trưởng bối, xun xoe tiếp con dâu ra thể thống gì?
Đồ nam nhân ngu ngốc, bà thầm mắng. Mắt lúc nào cũng cao thượng lên trời, từng đó tuổi rồi mà chẳng biết điều. Nếu năm đó không vì hắn có ích cho đường làm quan, bà sẽ không rước thứ này về nhà.
Mắng chán chê xong bà mới thở hắt ra: "Thái Cương, việc gì phải vậy."
Việc gì à? Từ Thái Cương bóp chặt thức ăn cho cá. Thân là con trai họ Từ, ông phải gả về tận cái huyện Dĩ Chuyển nhỏ xíu, bị thê chủ lạnh nhạt, làm quân cờ cho hai gia đình, ông đã đủ uất nghẹn.
Không cam tâm, ông muốn gả con trai mình lên cao, sau đó đắc ý nhìn những kẻ đã từng coi thường mình. Thân hình cao to thì sao, ông vẫn có thể nuôi dạy ra nam nhân tốt!
"Đừng chấp niệm nữa." Quan lão thái thái lắc đầu. "Tống Kiều Thư không dễ chọc đâu."
"Ha,..." Từ Thái Cương ném nốt số thức ăn nát vụn vào hồ. "Một nương tử bán dược liệu thì đáng bao phân lượng. Chủ yếu do Phong nhi không chịu hoà ly, con sợ nháo khó coi nên chưa động đến nàng, chờ Phong nhi đồng ý, đe doạ dăm câu, nhét thêm ít tiền, tự khắc nàng sẽ kí tên điểm chỉ."
Bà từ tốn ngồi xuống thành hồ, vuốt phẳng trang phục, giơ tay lấy hũ thức ăn về.
"Nay nàng đã bày tỏ ý định, sẽ không bỏ Phong nhi." Giơ ngón tay ngăn chặn ông chen ngang. "Ngươi nghe ta nói đây, hiện tại Tống Kiều Thư đã khác xưa, nàng ta làm ăn lớn, cưới được công tử Ngô gia, Ngô gia đấy! Chưa nói tới việc họ là tướng gia hiển hách, bản thân vị công tử này đã là tướng quân mà nàng ta còn thu phục được. Quan gia ta nên thức thời, hoặc nói, ngươi nên thức thời."
Móng tay Từ Thái Cương đâm vào da thịt, gân xanh nổi trên cánh tay gầy gò.
Hay cho một Ngô gia bất thình lình xuất hiện, phá hỏng hết kế hoạch của ông.
Ông chẳng tin mấy lời nhảm nhí mẹ vợ đang nói đâu, hừ, một lưu manh có thể thay đổi tới mức nào chứ? Chẳng qua giờ nàng đã liên quan đến Ngô gia, mà mùa thu năm nay Quan gia với Ngô gia kết thành thông gia, quan hệ chồng chéo sợ đứt mối này ảnh hưởng mối khác, mích lòng nhau.
Phong nhi đáng thương của ông, bị Quan gia vứt bỏ hi sinh.
Im lặng hồi lâu, cuối cùng Từ Thái Cương thả lỏng bàn tay, nghiến răng gật đầu.
Ông sẽ tạm nhượng bộ.
"Ta dự tính trong vòng mấy hôm nữa, làm đơn giản thôi, chàng giúp ta phát kẹo mừng cho hàng xóm xung quanh là được."
Thanh Nhạn ngại ngùng: "Có đơn giản quá không."
"Ta nói được là được, xới ta thêm bát cơm."
Chiều đó nàng ghé nhà Lưu thợ mộc một chuyến, hỏi thăm vài câu cho đúng lễ nghĩa rồi mới vào việc chính.
Nàng muốn đóng một chiếc giường đơn.
Bà chủ Lưu cười ha hả, dùng bàn tay thô sạm vỗ vai nàng bộp bộp. "Giường tân hôn hả, chúc mừng, chúc mừng nha."
Tống Kiều Thư: "..." Nguyệt Hải Đường loan tin nhanh thật.
"Khụ, ta đổi ý rồi, đóng hai cái."
Bà chủ Lưu: "..." Tống nương tử thật biết đùa.
Dựa theo yêu cầu của nàng, họ cấp tốc đóng một chiếc giường đơn tương đối lớn.
Buổi tối Quan Tự Phong trở về, ba người hì hục dọn dẹp căn phòng ngủ.
Ngôi nhà này có hai phòng ngủ, phòng lớn ba người đang ngủ chung, phòng nhỏ đến giờ vẫn để trống.
Quan Tự Phong mệt bở hơi tai, nhỏ giọng hờn dỗi: "Sao phải chỉnh lại phòng ngủ thế, ta tưởng để hắn dọn vào phòng ngủ nhỏ là xong."
Tống Kiều Thư liếc trắng mắt: "Rồi ta qua đó cho chàng ngủ với Thanh Nhạn nhé."
"..." Thôi đừng.
Thời gian này Quan Tự Phong rắn chắc không ít, tay áo buộc cao để lộ cánh tay ẩn ẩn cơ bắp, mới hôm nào còn là công tử nho nhã, giờ đã thành tiểu thịt tươi thơm ngon.
Giọt mồ hôi lăn trên da, biến mất sau lớp vải. Càng nhìn càng ngon miệng, Tống Kiều Thư vươn móng vuốt ra sờ mó.
Bàn tay giở trò thiếu đứng đắn nhưng miệng lại nói chuyện nghiêm túc: "Nhà chàng có chuyện?"
"Cha ta... nàng làm trò gì thế?" Quan Tự Phong trợn mắt nhìn những ngón tay đang mon men từ cánh tay lên dần tới ngực mình. "Bỏ ngay cái tay xấu xa của nàng ra."
Hai người lôi kéo ầm ỹ, quần áo xốc xếch thở hổn hển mới dừng.
"Tại nàng mà ta mới đỡ mệt giờ lại mệt đó." Tiểu phu trẻ tuổi trề môi.
"Rồi rồi, lỗi ta." Nàng kéo vạt áo hắn, che ngực bị xoa nắn nổi điểm cứng rắn. "Thế cha chàng làm sao?"
"Còn thế nào nữa, vẫn muốn ta hoà ly."
Nghe bà ngoại nói Từ gia kia có một người cháu gái chi xa, tính tình hiền lành không tranh với đời, nhận được tin cha hắn bắt đầu tuyệt thực, cả người gầy gò hốc hác, mỗi lần hắn về thăm ông đều im lặng chảy nước mắt.
Vì ép hắn hoà ly gả cho cháu gái chi xa kia, ông không tiếc dùng khổ nhục kế.
Vậy nên Quan Tự Phong bồn chồn không yên, thường xuyên về thăm, khuyên ngăn hết lời.
Hắn không dám nói cho ai, suy cho cùng là cha mình, xấu hổ chết đi được.
"Chàng ấy." Tống Kiều Thư véo chóp mũi hắn. "Để ta xử lý cho."
Nam nhân dựa vào bả vai nàng, mân mê góc áo, có phiền quá không, gần đây nàng rất bận.
Chuyện của tiểu phu nhà mình sao phiền được, bận thế nào cũng phải xử lý, nàng đáp.
Xoa mái tóc đen tuyền, nàng lặng lẽ cuốn sợi tóc quanh ngón tay. Từ Thái Cương à, đến lúc phải đối mặt rồi. Trước nàng để cho Quan Tự Phong đường lui, nếu hắn muốn hòa ly gả cho nữ nhân khác nàng sẽ thành toàn, nhưng hắn đã quyết ở chung một chỗ với nàng, thì nàng phải vạch rõ giới hạn với Quan gia thôi.
Thứ gì đã nắm trong tay rồi, đừng hòng nàng buông bỏ.
"Ăn cơm." Thanh Nhạn bưng nồi canh củ sen gọi vọng ra.
Ngọn nến chiếu sáng gian phòng, tiếng nói cười trò chuyện, tiếng bát đũa khi dùng cơm, thắp lên sự ấm cúng.
Lần đầu tiên Tống Kiều Thư tới Quan gia.
Cửa lớn gỗ tốt, thấm nhuần hương vị cổ xưa. Phòng khách đốt hương trầm, hoà lẫn mùi trà ngon, tạo en không khí văn nhã.
Quan lão thái thái tương đối khách khí, sai người bưng trà rót nước, hỏi han vài câu.
Ví dụ như nàng sắp rước ai vào cửa chăng.
Nàng vẫn như cũ, không kiêu ngạo không nịnh nọt, có sao nói vậy.
Trà uống cạn ấm, vẫn chưa thấy Từ Thái Cương xuất hiện. Trên mặt mặt hòa nhã nhưng trong lòng Quan lão thái thái đã sớm khó chịu, nam nhân to khỏe như trâu này làm trò gì lề mề thế.
Mãi sau một người hầu rụt rè cung kính thông báo Từ Thái Cương quá suy yếu, sửa soạn nửa ngày không dậy nổi, xin phép không tiếp con dâu.
Người ta đã tỏ thái độ đến vậy, mình vẫn khăng khăng gặp thì quá chấp nhất.
Nàng mỉm cười giữ lễ, đặt mấy thang thuốc bổ lên bàn: "Có chút lễ mọn, trước là để thăm hỏi ngoại tổ mẫu,sau là thăm nom mẫu thân. Biết sức khỏe người không tốt, nào ngờ lại kém đến vậy, do con dâu thất trách, không quan tâm nhà cha đẻ Tự Phong nhiều hơn. Sự vụ quá nhiều, để tiểu phu bôn ba chạy qua chạy lại giữa cửa tiệm và Quan gia, haizz..."
Khóe miệng Quan lão thái co giật, nàng ta đang bóng gió rằng mình biết chuyện Thái Từ Cương gọi Quan Tự Phong về để gây sức ép đây mà.
Nếu là trước đây bà chẳng thèm để ý tới nữ nhân lưu manh thấp kém này, bước chân vào cửa Quan gia cũng đừng có nghĩ chứ chưa nói tới việc ngồi đây thể hiện ý đồ. Tiếc thay thời thế thay đổi nhanh quá, bà đã nghe tin nàng ta sắp cưới Ngô công tử vào cửa, làm ăn với Bách gia, quan hệ tốt với bà chủ Nguyệt.
Tống Kiều Thư hiện nay đã thoát khỏi thân phận lưu manh, là một nữ nhân có giá trị.
Khác tới đứa con gái trí tuệ có hạn sĩ diện vô biên, mãi tới cuối đời mới tỉnh táo suy nghĩ phấn đấu chức vị cao hơn của mình kia.
Quan lão thái thái hồi trẻ đã biết đắn đo suy nghĩ, dù không có công danh chức vị, nhưng Quan gia có ngày hôm nay đều do bà thu xếp.
Nên cưới ai, nên cho ai đọc sách, cần gả ai, một mình bà bài binh bố trận.
Sai sót duy nhất xảy đến chỉ có Tống lưu manh trước mắt đã hủy hoại danh tiếng Phong nhi, suýt nữa hại cả đám nam nhân họ Quan thành đồ bỏ không ai thèm cưới.
"Ha ha, Tống chất nữ à, ngươi thật quan tâm đến Phong nhi quá." Bà nhận lấy thang thuốc, kín đáo dò hỏi.
"Đó là lẽ đương nhiên." Nàng cụp mắt nâng chén trà. "Trông vậy thôi chứ ta cần hắn lắm."
Thế giới lấy nữ nhân làm chủ, thê chủ làm trời, tương truyền một câu nói thế này: Chỉ cần một ngày thê chủ vẫn cần tiểu phu, ngày đó hắn sẽ không thể hòa ly.
Khi nàng tuyên bố như thế, đã ngầm khẳng định mấy trò quỷ quái kia chỉ tốn công vô ích.
Thê chủ không đồng ý, không thể hòa ly. Thậm trí nàng có thể ép tiểu phu cắt đứt quan hệ với nhà cha đẻ.
Quan lão thái thái lặng lẽ nuốt nước bọt, bà đã hiểu mục đích của nàng.
Sau khi tiễn Tống Kiều Thư về, bà lập tức tới hậu viện tìm Từ Thái Cương.
Vườn hoa trang nhã, nam nhân gầy yếu sắc mặt tiều tuỵ do nhịn ăn đang ngồi cho cá trong hồ ăn. Thấy bà đi tới ánh mắt hắn sáng rõ, không có dáng vẻ ảm đạm do ốm nhiều ngày.
"Ngươi..." Quan lão thái thái tức điên. "Tống chất nữ tới thăm, sao ngươi không ra tiếp đón?"
Từ Thái Cương khinh miệt phì cười một tiếng: "Mẫu thân, ngài đùa vui quá, thân phận ta là gì, thân phận nàng là gì, sao ta phải mang thân thể yếu ớt ra tiếp đón?"
Nữ tôn nam ti vẫn có đạo lý cơ bản, ông là trưởng bối, xun xoe tiếp con dâu ra thể thống gì?
Đồ nam nhân ngu ngốc, bà thầm mắng. Mắt lúc nào cũng cao thượng lên trời, từng đó tuổi rồi mà chẳng biết điều. Nếu năm đó không vì hắn có ích cho đường làm quan, bà sẽ không rước thứ này về nhà.
Mắng chán chê xong bà mới thở hắt ra: "Thái Cương, việc gì phải vậy."
Việc gì à? Từ Thái Cương bóp chặt thức ăn cho cá. Thân là con trai họ Từ, ông phải gả về tận cái huyện Dĩ Chuyển nhỏ xíu, bị thê chủ lạnh nhạt, làm quân cờ cho hai gia đình, ông đã đủ uất nghẹn.
Không cam tâm, ông muốn gả con trai mình lên cao, sau đó đắc ý nhìn những kẻ đã từng coi thường mình. Thân hình cao to thì sao, ông vẫn có thể nuôi dạy ra nam nhân tốt!
"Đừng chấp niệm nữa." Quan lão thái thái lắc đầu. "Tống Kiều Thư không dễ chọc đâu."
"Ha,..." Từ Thái Cương ném nốt số thức ăn nát vụn vào hồ. "Một nương tử bán dược liệu thì đáng bao phân lượng. Chủ yếu do Phong nhi không chịu hoà ly, con sợ nháo khó coi nên chưa động đến nàng, chờ Phong nhi đồng ý, đe doạ dăm câu, nhét thêm ít tiền, tự khắc nàng sẽ kí tên điểm chỉ."
Bà từ tốn ngồi xuống thành hồ, vuốt phẳng trang phục, giơ tay lấy hũ thức ăn về.
"Nay nàng đã bày tỏ ý định, sẽ không bỏ Phong nhi." Giơ ngón tay ngăn chặn ông chen ngang. "Ngươi nghe ta nói đây, hiện tại Tống Kiều Thư đã khác xưa, nàng ta làm ăn lớn, cưới được công tử Ngô gia, Ngô gia đấy! Chưa nói tới việc họ là tướng gia hiển hách, bản thân vị công tử này đã là tướng quân mà nàng ta còn thu phục được. Quan gia ta nên thức thời, hoặc nói, ngươi nên thức thời."
Móng tay Từ Thái Cương đâm vào da thịt, gân xanh nổi trên cánh tay gầy gò.
Hay cho một Ngô gia bất thình lình xuất hiện, phá hỏng hết kế hoạch của ông.
Ông chẳng tin mấy lời nhảm nhí mẹ vợ đang nói đâu, hừ, một lưu manh có thể thay đổi tới mức nào chứ? Chẳng qua giờ nàng đã liên quan đến Ngô gia, mà mùa thu năm nay Quan gia với Ngô gia kết thành thông gia, quan hệ chồng chéo sợ đứt mối này ảnh hưởng mối khác, mích lòng nhau.
Phong nhi đáng thương của ông, bị Quan gia vứt bỏ hi sinh.
Im lặng hồi lâu, cuối cùng Từ Thái Cương thả lỏng bàn tay, nghiến răng gật đầu.
Ông sẽ tạm nhượng bộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.