Xuyên Tới Nữ Tôn Nuôi Bốn Chồng
Chương 60: Quá khứ
Lục Thiên Hoa
14/12/2023
Nhà bé như cái mắt muỗi, đi lại trong sân một tẹo đã được mấy vòng, Tống Kiều Thư thầm tính hai năm nữa mua nhà mới, để bảo bối có chỗ chạy nhảy nô đùa.
Gần đến cuối thu, buổi chiều trời hơi lạnh, một cơn gió thổi qua, nàng vô thức kéo vạt áo. Từ Phụng Niên đề xuất: “Đi đã lâu, hay vào nhà nghỉ, ta ủ cho nàng ấm trà mới?”
Tống Kiều Thư khẽ thở dài, tiểu phu xinh đẹp ân cần thế này, nếu lọt vào nhà khác, hậu viện đã sớm tranh sủng đến đầu rơi máu chảy.
Vào phòng làm chút gì đó thôi.
Từ Phụng Niên không chút phòng bị dắt sói vào nhà. Qua một hồi, từ phòng ngủ truyền ra tiếng rên rỉ.
“A, không được. Thê chủ, đừng làm vậy, trời vẫn chưa tối đâu…”
“Ngoan nào.” Nàng đưa tay vén tóc sang bên, cúi đầu hé môi đỏ mọng, thổi hơi ấm vào đỉnh hồng trên ngực nam nhân.
Bị hơi ấm tác động, đỉnh hồng se cứng lại, ngay sau đó một ngón tay đè lên nó, ấn nhẹ xoay vòng.
Nam nhân nức nở che mặt, xấu hổ tột cùng.
Thê chủ hắn so với đám nữ nhân phong lưu còn phong lưu hơn, luôn nghĩ ra đủ biện pháp chơi đùa. Kể từ khi nàng có thai, để an toàn bọn họ đã ngừng cùng phòng.
Đó là bọn hắn nghĩ vậy.
Tống Kiều Thư cảm thấy để bốn nam nhân nhẫn nhịn suốt thời gian mang thai rất thiệt thòi, nên nàng thường xuyên chơi đùa thân thể bọn họ dưới danh nghĩa giúp đỡ tiểu phu giải toả.
Giúp đỡ gì chứ, xấu xa muốn chết!
“Sắp tới giờ cơm rồi, ư…”
“Chậc.” Dù luyến tiếc không làm tới bước cuối, nàng vẫn phải đòi chút lợi ích.
Kéo hắn ngả vào lòng mình, nâng cằm lên. Nam nhân mị nhãn như tơ, mắt long lanh nước đáng thương nhìn nàng. “Thê chủ thương xót.”
Tống Kiều Thư cười khẽ. “Đương nhiên.”
Đương nhiên có hay đương nhiên không thì nàng không nói.
Môi nàng bao phủ môi hắn, mạnh mẽ thâm nhập, như muốn hút hết sinh khí khỏi thân thể hắn. Hai bàn tay cũng không rảnh rỗi, vừa miết eo hắn, vừa xoa đùi trong non mềm.
Đến khi nàng thoả mãn, môi Từ Phụng Niên đã sưng đỏ, hắn ấm ức đánh vai nàng.
“Hì hì.” Nàng cợt nhả trêu chọc. “Ai bắt nạt chàng, mau nói xem nào, ai bắt nạt chàng.”
“Nàng xấu!”
Hai người ôm ấp vui vẻ, không khí kích tình dần lắng lại. Ngón tay nàng xoa xoa đầu lông mày hắn, trượt xuống mang tai, nhẹ nhàng phác thảo gương mặt tinh xảo như tượng.
"Đôi lúc ta thấy chàng không vui, có gì không hài lòng thì chia sẻ, ta mới giải quyết được?.
Hắn giật mình quay đầu nhìn nàng, xác nhận nàng không tức giận mới thở phào nhẹ nhõm.
Con người hắn sống trong bùn lầy, cứ yên ổn được một thời gian lại có biến cố, chịu nhiều đả kích khiến cho hắn rơi vào trạng thái hốt hoảng. Mới đầu năm còn là thanh quan, nay đã gả cho người làm tiểu phu. Hắn có công việc, hắn được tôn trọng quan tâm, nghe thật mơ hồ.
Thi thoảng nghĩ vẩn vơ, liệu đây có phải mơ?
Tống Kiều Thư chưa từng hỏi về quá khứ của hắn, nàng rất ân cần nhẹ nhàng, dù ở phương diện kia thích nói những lời tình thú khiến các tiểu phu quẫn bách, nhưng đối với hắn, nàng chưa bao giờ nói mấy câu kiểu như “miệng nói đừng mà thân thể lại hưởng ứng”. Hắn biết, nàng sợ chạm vào chỗ hắn tự ti.
“Không phải. Mọi người đối xử với ta rất tốt, ta chỉ nghĩ vẩn vơ thôi.”
“Chàng nghĩ gì, nói ta nghe.”
Thời gian chung đụng bọn họ ít nhất, hắn có quá nhiều vết thương lòng, nhưng không sao, nàng có thể kiên nhẫn tiếp cận.
Từ Phụng Niên im lặng. Vào lúc nàng nghĩ hôm nay không được, để lần sau thì hắn mới kể.
Hắn tới từ một nơi rất xa, hình như tên Đông thành, nhiều năm rồi cũng không rõ lắm.
Cha trời sinh hắn nhan sắc diễm lệ, mắt sáng như ngọc, nụ cười yêu kiều. Ngay khi ông vừa thành niên, cửa nhà bà nội bị người ta thi nhau đạp nát vì nhiều kẻ muốn cầu thân.
Sau cùng ông gả cho một người giàu có, nghe nói xưa kia nhà này làm quan, sau này gia đạo sa sút chuyển tới Đông thành buôn bán. Của cải họ nhiều vô số, dòng dõi cao quý, hậu viện nuôi mười mấy tiểu phu.
Nam nhân đang độ tuổi trai tráng, nhan sắc rực rỡ, được sủng ái tận trời. Quần áo trang sức phong phú, thường xuyên được thê chủ đưa ra ngoài chơi, có thể nói ngoại trừ chính phu ra không có thứ phu nào so được với ông.
Nhiều người ghen tị đỏ mắt, thầm nhủ chờ nhan sắc ông phai tàn, thê chủ nạp thêm ít tiểu phu mới mẻ không còn sủng ái ông nữa, họ sẽ chỉnh chết tên con trai tiệm bông này.
Kết quả trong thời gian độc sủng đó, Từ Phụng Niên ra đời.
Hắn được kế thừa nhan sắc từ cha, phụ bằng tử quý, hai cha con trong nhà không ai địch lại, dẫu cho thời gian đó chính phụ cắn răng nhét thêm cho mẹ ba tiểu phu cũng không thể khiến thế cục thay đổi.
Gia đình mẹ hắn dáng người cao lớn, mặt vuông trán rộng, nữ nhân còn có thể miễn cưỡng khen ngợi đáng tin mạnh mẽ, chứ nam nhân bị coi là xấu. Vì lẽ đó hắn rất được cưng chiều, đặt ở giữa các huynh đệ khác có thể coi là ngọc giữa đống đá.
Năm 12 tuổi, hắn đi chơi hội xuân, để lộ mắt mũi khiến bao kẻ ngấp nghé. Thư từ ngỏ ý đính ước, sẵn sàng chờ tới thành niên lập tức tổ chức hôn lễ ùn ùn như nước đổ về nhà.
Trong đó có một vị biểu tỷ dòng dõi quan gia, vốn là đối tượng chính phụ ngắm cho con trai mình.
Ông ta làm sao mà chịu nổi, đè ép mình thì cũng thôi, hôn ước ông vất vả lôi kéo cho con trai nay dễ dàng rơi lên người đứa con trai tình địch, đến nước này mà nhịn nữa ông thì ông đắc đạo thành tiên lâu rồi.
Nhân khoảng thời gian thê chủ tới kinh thành làm ăn, Từ Phụng Niên trùng hợp bị bệnh không đi được, cha hắn theo đó ở nhà chăm sóc, ông ta mượn người từ nhà cha đẻ, lôi đôi cha con này đi xử lý.
Đầu tiên ông nguỵ tạo bằng chứng cha hắn gian díu với nữ nhân khác, hạ lệnh giam giữ. Hắn cũng bị coi là dòng máu dơ bẩn, cha nào con nấy tương lai ảnh hưởng huynh đệ không gả được, đem về trang viên ngoại ô nuôi.
Ở ngoài này ông ấy còn sắp xếp một cái bẫy khác, bắt hắn mang đi thật xa để bán.
Từ Phụng Niên 12 tuổi không ngốc, hắn biết dù gì hắn là con ruột ra đích thân mẹ sinh, ai có gan bán?
“Mau thả ta ra! Mẹ ta trở về sẽ lột da các ngươi! Một người cũng đừng hòng thoát!”
Người môi giới cười khà khà, dùng bàn tay ẩm ướt bẩn thỉu vỗ lên gương mặt non mềm của hắn: “Tiểu tử ngu ngốc, nếu không muốn theo cha xuống hoàng tuyền thì im mồm đi. Đừng có cứng miệng, mặt ngươi mềm, mà bàn tay lão nương thì không biết khoan nhượng đâu.”
Từ Phụng Niên không tin vào tai mình. Cha hắn đã chết? Sao có thể?
“Chậc, vốn tính biến chuyện giả thành thật, để năm nữ nhân gian dâm hắn ta, nào ngờ tên điên đó chống cự quyết liệt, cắn lưỡi tự sát. Tiếc thật, ta còn chưa kịp…”
Người môi giới vẫn thao thao bất tuyệt nhưng tai hắn ù đi, không lọt câu nào vào đầu nữa.
Trong vài ngày hắn mất cha, bị ép đi khỏi Đông thành, tương lai bỗng chốc mù mịt.
Không phải hắn chưa từng hi vọng, chỉ là mỗi ngày trôi qua hi vọng tắt thêm một ít.
Bà chủ mua hắn nói rằng quý nhân đã đảm bảo, ngay sau khi ngươi đi ông ấy sẽ loan tin ngươi sợ tội nghe lời dụ dỗ, bỏ trốn với nữ nhân. Sắp xếp thêm vài nhân chứng giả thấy ngươi đi khỏi thành, dù có tìm được người cũng đã muộn, danh tiếng mất hết không thể bước chân vào nhà nữa.
Huống hồ bị bán tới huyện Dĩ Chuyển, cách thành Đông gần hai tháng đi xe ngựa, căn bản tìm không nổi.
Cứ vậy hắn ở kỹ viện, trải qua đủ loại đánh đập trừng phạt mới chấp nhận ngoan ngoãn làm việc.
Gần đến cuối thu, buổi chiều trời hơi lạnh, một cơn gió thổi qua, nàng vô thức kéo vạt áo. Từ Phụng Niên đề xuất: “Đi đã lâu, hay vào nhà nghỉ, ta ủ cho nàng ấm trà mới?”
Tống Kiều Thư khẽ thở dài, tiểu phu xinh đẹp ân cần thế này, nếu lọt vào nhà khác, hậu viện đã sớm tranh sủng đến đầu rơi máu chảy.
Vào phòng làm chút gì đó thôi.
Từ Phụng Niên không chút phòng bị dắt sói vào nhà. Qua một hồi, từ phòng ngủ truyền ra tiếng rên rỉ.
“A, không được. Thê chủ, đừng làm vậy, trời vẫn chưa tối đâu…”
“Ngoan nào.” Nàng đưa tay vén tóc sang bên, cúi đầu hé môi đỏ mọng, thổi hơi ấm vào đỉnh hồng trên ngực nam nhân.
Bị hơi ấm tác động, đỉnh hồng se cứng lại, ngay sau đó một ngón tay đè lên nó, ấn nhẹ xoay vòng.
Nam nhân nức nở che mặt, xấu hổ tột cùng.
Thê chủ hắn so với đám nữ nhân phong lưu còn phong lưu hơn, luôn nghĩ ra đủ biện pháp chơi đùa. Kể từ khi nàng có thai, để an toàn bọn họ đã ngừng cùng phòng.
Đó là bọn hắn nghĩ vậy.
Tống Kiều Thư cảm thấy để bốn nam nhân nhẫn nhịn suốt thời gian mang thai rất thiệt thòi, nên nàng thường xuyên chơi đùa thân thể bọn họ dưới danh nghĩa giúp đỡ tiểu phu giải toả.
Giúp đỡ gì chứ, xấu xa muốn chết!
“Sắp tới giờ cơm rồi, ư…”
“Chậc.” Dù luyến tiếc không làm tới bước cuối, nàng vẫn phải đòi chút lợi ích.
Kéo hắn ngả vào lòng mình, nâng cằm lên. Nam nhân mị nhãn như tơ, mắt long lanh nước đáng thương nhìn nàng. “Thê chủ thương xót.”
Tống Kiều Thư cười khẽ. “Đương nhiên.”
Đương nhiên có hay đương nhiên không thì nàng không nói.
Môi nàng bao phủ môi hắn, mạnh mẽ thâm nhập, như muốn hút hết sinh khí khỏi thân thể hắn. Hai bàn tay cũng không rảnh rỗi, vừa miết eo hắn, vừa xoa đùi trong non mềm.
Đến khi nàng thoả mãn, môi Từ Phụng Niên đã sưng đỏ, hắn ấm ức đánh vai nàng.
“Hì hì.” Nàng cợt nhả trêu chọc. “Ai bắt nạt chàng, mau nói xem nào, ai bắt nạt chàng.”
“Nàng xấu!”
Hai người ôm ấp vui vẻ, không khí kích tình dần lắng lại. Ngón tay nàng xoa xoa đầu lông mày hắn, trượt xuống mang tai, nhẹ nhàng phác thảo gương mặt tinh xảo như tượng.
"Đôi lúc ta thấy chàng không vui, có gì không hài lòng thì chia sẻ, ta mới giải quyết được?.
Hắn giật mình quay đầu nhìn nàng, xác nhận nàng không tức giận mới thở phào nhẹ nhõm.
Con người hắn sống trong bùn lầy, cứ yên ổn được một thời gian lại có biến cố, chịu nhiều đả kích khiến cho hắn rơi vào trạng thái hốt hoảng. Mới đầu năm còn là thanh quan, nay đã gả cho người làm tiểu phu. Hắn có công việc, hắn được tôn trọng quan tâm, nghe thật mơ hồ.
Thi thoảng nghĩ vẩn vơ, liệu đây có phải mơ?
Tống Kiều Thư chưa từng hỏi về quá khứ của hắn, nàng rất ân cần nhẹ nhàng, dù ở phương diện kia thích nói những lời tình thú khiến các tiểu phu quẫn bách, nhưng đối với hắn, nàng chưa bao giờ nói mấy câu kiểu như “miệng nói đừng mà thân thể lại hưởng ứng”. Hắn biết, nàng sợ chạm vào chỗ hắn tự ti.
“Không phải. Mọi người đối xử với ta rất tốt, ta chỉ nghĩ vẩn vơ thôi.”
“Chàng nghĩ gì, nói ta nghe.”
Thời gian chung đụng bọn họ ít nhất, hắn có quá nhiều vết thương lòng, nhưng không sao, nàng có thể kiên nhẫn tiếp cận.
Từ Phụng Niên im lặng. Vào lúc nàng nghĩ hôm nay không được, để lần sau thì hắn mới kể.
Hắn tới từ một nơi rất xa, hình như tên Đông thành, nhiều năm rồi cũng không rõ lắm.
Cha trời sinh hắn nhan sắc diễm lệ, mắt sáng như ngọc, nụ cười yêu kiều. Ngay khi ông vừa thành niên, cửa nhà bà nội bị người ta thi nhau đạp nát vì nhiều kẻ muốn cầu thân.
Sau cùng ông gả cho một người giàu có, nghe nói xưa kia nhà này làm quan, sau này gia đạo sa sút chuyển tới Đông thành buôn bán. Của cải họ nhiều vô số, dòng dõi cao quý, hậu viện nuôi mười mấy tiểu phu.
Nam nhân đang độ tuổi trai tráng, nhan sắc rực rỡ, được sủng ái tận trời. Quần áo trang sức phong phú, thường xuyên được thê chủ đưa ra ngoài chơi, có thể nói ngoại trừ chính phu ra không có thứ phu nào so được với ông.
Nhiều người ghen tị đỏ mắt, thầm nhủ chờ nhan sắc ông phai tàn, thê chủ nạp thêm ít tiểu phu mới mẻ không còn sủng ái ông nữa, họ sẽ chỉnh chết tên con trai tiệm bông này.
Kết quả trong thời gian độc sủng đó, Từ Phụng Niên ra đời.
Hắn được kế thừa nhan sắc từ cha, phụ bằng tử quý, hai cha con trong nhà không ai địch lại, dẫu cho thời gian đó chính phụ cắn răng nhét thêm cho mẹ ba tiểu phu cũng không thể khiến thế cục thay đổi.
Gia đình mẹ hắn dáng người cao lớn, mặt vuông trán rộng, nữ nhân còn có thể miễn cưỡng khen ngợi đáng tin mạnh mẽ, chứ nam nhân bị coi là xấu. Vì lẽ đó hắn rất được cưng chiều, đặt ở giữa các huynh đệ khác có thể coi là ngọc giữa đống đá.
Năm 12 tuổi, hắn đi chơi hội xuân, để lộ mắt mũi khiến bao kẻ ngấp nghé. Thư từ ngỏ ý đính ước, sẵn sàng chờ tới thành niên lập tức tổ chức hôn lễ ùn ùn như nước đổ về nhà.
Trong đó có một vị biểu tỷ dòng dõi quan gia, vốn là đối tượng chính phụ ngắm cho con trai mình.
Ông ta làm sao mà chịu nổi, đè ép mình thì cũng thôi, hôn ước ông vất vả lôi kéo cho con trai nay dễ dàng rơi lên người đứa con trai tình địch, đến nước này mà nhịn nữa ông thì ông đắc đạo thành tiên lâu rồi.
Nhân khoảng thời gian thê chủ tới kinh thành làm ăn, Từ Phụng Niên trùng hợp bị bệnh không đi được, cha hắn theo đó ở nhà chăm sóc, ông ta mượn người từ nhà cha đẻ, lôi đôi cha con này đi xử lý.
Đầu tiên ông nguỵ tạo bằng chứng cha hắn gian díu với nữ nhân khác, hạ lệnh giam giữ. Hắn cũng bị coi là dòng máu dơ bẩn, cha nào con nấy tương lai ảnh hưởng huynh đệ không gả được, đem về trang viên ngoại ô nuôi.
Ở ngoài này ông ấy còn sắp xếp một cái bẫy khác, bắt hắn mang đi thật xa để bán.
Từ Phụng Niên 12 tuổi không ngốc, hắn biết dù gì hắn là con ruột ra đích thân mẹ sinh, ai có gan bán?
“Mau thả ta ra! Mẹ ta trở về sẽ lột da các ngươi! Một người cũng đừng hòng thoát!”
Người môi giới cười khà khà, dùng bàn tay ẩm ướt bẩn thỉu vỗ lên gương mặt non mềm của hắn: “Tiểu tử ngu ngốc, nếu không muốn theo cha xuống hoàng tuyền thì im mồm đi. Đừng có cứng miệng, mặt ngươi mềm, mà bàn tay lão nương thì không biết khoan nhượng đâu.”
Từ Phụng Niên không tin vào tai mình. Cha hắn đã chết? Sao có thể?
“Chậc, vốn tính biến chuyện giả thành thật, để năm nữ nhân gian dâm hắn ta, nào ngờ tên điên đó chống cự quyết liệt, cắn lưỡi tự sát. Tiếc thật, ta còn chưa kịp…”
Người môi giới vẫn thao thao bất tuyệt nhưng tai hắn ù đi, không lọt câu nào vào đầu nữa.
Trong vài ngày hắn mất cha, bị ép đi khỏi Đông thành, tương lai bỗng chốc mù mịt.
Không phải hắn chưa từng hi vọng, chỉ là mỗi ngày trôi qua hi vọng tắt thêm một ít.
Bà chủ mua hắn nói rằng quý nhân đã đảm bảo, ngay sau khi ngươi đi ông ấy sẽ loan tin ngươi sợ tội nghe lời dụ dỗ, bỏ trốn với nữ nhân. Sắp xếp thêm vài nhân chứng giả thấy ngươi đi khỏi thành, dù có tìm được người cũng đã muộn, danh tiếng mất hết không thể bước chân vào nhà nữa.
Huống hồ bị bán tới huyện Dĩ Chuyển, cách thành Đông gần hai tháng đi xe ngựa, căn bản tìm không nổi.
Cứ vậy hắn ở kỹ viện, trải qua đủ loại đánh đập trừng phạt mới chấp nhận ngoan ngoãn làm việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.