Xuyên Tới Thập Niên 80 Cùng Chồng Làm Giàu
Chương 17:
Thâm Vọng
15/07/2022
Editor: Hannah
Có chút người vì quá tò mò liền muốn chen tới chiếm chút tiện nghi, nhưng phát hiện Minh Vi ngoại trừ cái thùng sắt và phích nước ấm, cũng chẳng dư lại cái gì, lúc này mới hối hận tản ra, trong lòng thầm thề chờ ngày mai khi Minh Vi tới, nhất định phải mua một phần sủi cảo hấp nếm thử, có lẽ bọn họ cũng có thể bày quán bán được. Món này nháy mắt đã kiếm lời 3 đồng tiền, nếu như mỗi ngày đều có 3 đồng tiền bỏ túi, vậy 1 tháng sẽ có 90 đồng tiền đấy! Có thể hãnh diện hơn nhiều so với những công nhân chính thức đi làm tại nhà máy huyện!
Minh Vi tay chân lanh lẹ thu dọn đồ đạc, hôm nay tiền kiếm được tuy rằng ít hơn so với khi đi bán rau, nhưng hôm nay cũng chỉ là mới bán 100 cái sủi cảo hấp mà thôi, nếu như mang nhiều hơn thì cũng không chỉ lời có 3 đồng tiền nữa. Nhưng hiện tại năng lực của cô có hạn, không đủ khả năng để mua một thứ đắt tiền như một chiếc xe đẩy bán đồ ăn sáng được, cho nên đợi lát nữa cô muốn đi tới Cung Tiêu Xã một chuyến để xem xem có lò than giá rẻ nào hay không, bằng không chỉ dựa vào nước nóng mà muốn làm ăn buôn bán, thật sự là quá khó khăn!
“Loảng xoảng!”
Minh Vi đang thu dọn đồ đạc, thùng sắt bên chân đã bị người đá đổ.
Nụ cười trên mặt cô cứng lại, ngẩng đầu lên nhìn mấy người bán hàng rong tới kiếm chuyện ở trước mặt.
Tức khắc liền biết bản chọc phải phiền toái, nhưng cô vẫn giả ngu giả ngơ cười tủm tỉm mà nói: “Mấy vị anh trai này, sủi cảo hấp hôm nay đã hết, ngày mai tôi vẫn sẽ đến bán, đến lúc đó các vị tới chiếu cố công việc kinh doanh cho tôi nhé!”
“Tao mua cái chân con bà mày á!” Một người bán hàng rong trong số đó đá vào chiếc bình đựng nước nóng, tức khắc làm méo chiếc bình đựng nước nóng bằng sắt mà Lý Xuân Hoa thường ngày vẫn coi như báu vật.
Minh Vi trầm mặt, ngữ khí không vui: “Các anh đây có ý tứ gì, cũng đừng quên Cục Công An cách nơi này không xa!”
“Hừ! Cái con này còn dám lấy công an ra dọa chúng ta? Có tin ông mày đánh chết ngươi hay không!” Một người đàn ông cao cao giơ tay lên cao uy hiếp, “Mấy anh em tao làm buôn bán ở trước cửa trung tâm y tế bao lâu nay, từ trước tới nay chưa có ai dám tới đoạt việc làm ăn của chúng tao đâu! Giao tiền ra đây, chuyện ngày hôm nay liền có thể bỏ qua, nếu không sẽ bị ăn đòn!”
Ba đồng tiền, bọn họ bán thuốc lá đồ ăn vặt một tháng mới chỉ kiếm được 4,5 đồng tiền, con mụ đàn bà này một ngày lại kiếm được những 3 đồng tiền! Cmn! Trước cửa trung tâm y tế chính là địa bàn của bọn họ!
Minh Vi nhìn mấy người cao lớn thô kệch từng bước tới gần chính mình, mím môi gắt gao, muốn cô giao tiền ra? Không thể nào! Đây là tự cô kiếm được!
Minh Vi cười tủm tỉm mà nhìn mấy nam nhân: “Nếu như tôi không đưa, các người thật dám đánh tôi?”
Tên cầm đầu thấy cô như vậy, tức khắc cảm thấy Minh Vi không đem bọn họ để vào mắt, lập tức giơ lên tay, “Con đàn bà thối, không dạy cho mày một bài học thật đúng là coi mấy người tụi tao dễ chọc!” Cái tát rơi xuống, người bán rong đắc ý nghĩ trong lòng, trưởng phòng phòng bảo vệ của trung tâm y tế là anh rể của hắn, hắn có gây chuyện lớn tới cỡ nào thì bảo vệ của trung tâm y tế cũng không dám tìm hắn phiền toái.
Nhưng tiếng tát trong dự đoán không có vang lên, Minh Vi âm trầm nói: “Thì ra mấy người không dễ chọc sao! Vừa khéo, tôi cũng không dễ chọc cho lắm, loại lưu manh du côn như mấy người không dạy dỗ đích xác không được!”
Nói xong, Minh Vi nhặt lên bình nước nóng nằm trên mặt đất liên tiếp đập vào đầu tên bán hàng rong tới gây sự, khiến người đó cả người ngơ ngác. Mà mấy người bên cạnh hắn ta cũng phản ứng lại đây, nhanh chóng nhào tới về phía Minh Vi. Mà Minh Vi không chút hoang mang mở ra ấm nước, bên trong vẫn còn thừa nửa bình nước nóng nóng hầm hập, hất thẳng về phía mấy người bán rong đó, lập tức nghe được vài tiếng thét chói tai như tiếng giết heo, nghe rất thảm, nhưng Minh Vi cũng không ngốc.
Kiếp trước cô làm nhân viên kinh doanh tiêu thụ, người cùng ngành tới kiếm chuyện cũng gặp qua không ít, mấy tên nhóc chưa đủ lông đủ cánh mà cũng dám ở trước mặt cô la lối khóc lóc chơi tàn nhẫn? Xì! Bỏng chết mày!
Có chút người vì quá tò mò liền muốn chen tới chiếm chút tiện nghi, nhưng phát hiện Minh Vi ngoại trừ cái thùng sắt và phích nước ấm, cũng chẳng dư lại cái gì, lúc này mới hối hận tản ra, trong lòng thầm thề chờ ngày mai khi Minh Vi tới, nhất định phải mua một phần sủi cảo hấp nếm thử, có lẽ bọn họ cũng có thể bày quán bán được. Món này nháy mắt đã kiếm lời 3 đồng tiền, nếu như mỗi ngày đều có 3 đồng tiền bỏ túi, vậy 1 tháng sẽ có 90 đồng tiền đấy! Có thể hãnh diện hơn nhiều so với những công nhân chính thức đi làm tại nhà máy huyện!
Minh Vi tay chân lanh lẹ thu dọn đồ đạc, hôm nay tiền kiếm được tuy rằng ít hơn so với khi đi bán rau, nhưng hôm nay cũng chỉ là mới bán 100 cái sủi cảo hấp mà thôi, nếu như mang nhiều hơn thì cũng không chỉ lời có 3 đồng tiền nữa. Nhưng hiện tại năng lực của cô có hạn, không đủ khả năng để mua một thứ đắt tiền như một chiếc xe đẩy bán đồ ăn sáng được, cho nên đợi lát nữa cô muốn đi tới Cung Tiêu Xã một chuyến để xem xem có lò than giá rẻ nào hay không, bằng không chỉ dựa vào nước nóng mà muốn làm ăn buôn bán, thật sự là quá khó khăn!
“Loảng xoảng!”
Minh Vi đang thu dọn đồ đạc, thùng sắt bên chân đã bị người đá đổ.
Nụ cười trên mặt cô cứng lại, ngẩng đầu lên nhìn mấy người bán hàng rong tới kiếm chuyện ở trước mặt.
Tức khắc liền biết bản chọc phải phiền toái, nhưng cô vẫn giả ngu giả ngơ cười tủm tỉm mà nói: “Mấy vị anh trai này, sủi cảo hấp hôm nay đã hết, ngày mai tôi vẫn sẽ đến bán, đến lúc đó các vị tới chiếu cố công việc kinh doanh cho tôi nhé!”
“Tao mua cái chân con bà mày á!” Một người bán hàng rong trong số đó đá vào chiếc bình đựng nước nóng, tức khắc làm méo chiếc bình đựng nước nóng bằng sắt mà Lý Xuân Hoa thường ngày vẫn coi như báu vật.
Minh Vi trầm mặt, ngữ khí không vui: “Các anh đây có ý tứ gì, cũng đừng quên Cục Công An cách nơi này không xa!”
“Hừ! Cái con này còn dám lấy công an ra dọa chúng ta? Có tin ông mày đánh chết ngươi hay không!” Một người đàn ông cao cao giơ tay lên cao uy hiếp, “Mấy anh em tao làm buôn bán ở trước cửa trung tâm y tế bao lâu nay, từ trước tới nay chưa có ai dám tới đoạt việc làm ăn của chúng tao đâu! Giao tiền ra đây, chuyện ngày hôm nay liền có thể bỏ qua, nếu không sẽ bị ăn đòn!”
Ba đồng tiền, bọn họ bán thuốc lá đồ ăn vặt một tháng mới chỉ kiếm được 4,5 đồng tiền, con mụ đàn bà này một ngày lại kiếm được những 3 đồng tiền! Cmn! Trước cửa trung tâm y tế chính là địa bàn của bọn họ!
Minh Vi nhìn mấy người cao lớn thô kệch từng bước tới gần chính mình, mím môi gắt gao, muốn cô giao tiền ra? Không thể nào! Đây là tự cô kiếm được!
Minh Vi cười tủm tỉm mà nhìn mấy nam nhân: “Nếu như tôi không đưa, các người thật dám đánh tôi?”
Tên cầm đầu thấy cô như vậy, tức khắc cảm thấy Minh Vi không đem bọn họ để vào mắt, lập tức giơ lên tay, “Con đàn bà thối, không dạy cho mày một bài học thật đúng là coi mấy người tụi tao dễ chọc!” Cái tát rơi xuống, người bán rong đắc ý nghĩ trong lòng, trưởng phòng phòng bảo vệ của trung tâm y tế là anh rể của hắn, hắn có gây chuyện lớn tới cỡ nào thì bảo vệ của trung tâm y tế cũng không dám tìm hắn phiền toái.
Nhưng tiếng tát trong dự đoán không có vang lên, Minh Vi âm trầm nói: “Thì ra mấy người không dễ chọc sao! Vừa khéo, tôi cũng không dễ chọc cho lắm, loại lưu manh du côn như mấy người không dạy dỗ đích xác không được!”
Nói xong, Minh Vi nhặt lên bình nước nóng nằm trên mặt đất liên tiếp đập vào đầu tên bán hàng rong tới gây sự, khiến người đó cả người ngơ ngác. Mà mấy người bên cạnh hắn ta cũng phản ứng lại đây, nhanh chóng nhào tới về phía Minh Vi. Mà Minh Vi không chút hoang mang mở ra ấm nước, bên trong vẫn còn thừa nửa bình nước nóng nóng hầm hập, hất thẳng về phía mấy người bán rong đó, lập tức nghe được vài tiếng thét chói tai như tiếng giết heo, nghe rất thảm, nhưng Minh Vi cũng không ngốc.
Kiếp trước cô làm nhân viên kinh doanh tiêu thụ, người cùng ngành tới kiếm chuyện cũng gặp qua không ít, mấy tên nhóc chưa đủ lông đủ cánh mà cũng dám ở trước mặt cô la lối khóc lóc chơi tàn nhẫn? Xì! Bỏng chết mày!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.