Xuyên Tới Thập Niên 80 Cùng Chồng Làm Giàu
Chương 24:
Thâm Vọng
16/07/2022
Editor: Hannah
“Em thật không có việc gì, dân quê chúng ta nào có yếu đuối quý giá như vậy chứ!” Minh Vi nói, còn đừng nói, dáng vẻ khẩn trương này của Hạ Tri Nhai khiến người khác bất ngờ, cô tiếp tục bôi thuốc đỏ, thử hỏi: “Lần này anh gấp gáp trở về, có phải là vì chuyện của cô ba hay không?”
Hạ Tri Nhai mím môi, nhìn chằm chằm miệng vết thương của cô không nói chuyện.
Dưới tầm mắt của anh, hiếm khi Minh Vi cảm thấy khẩn trương, vội vàng giơ tay lên, làm bộ dáng xin đầu hàng.
Hạ Tri Nhai vô thức đưa tay ra, bế lên Minh Vi đi ra bên ngoài.
Ánh mắt anh rất ẩn nhẫn, Minh Vi căn bản nhìn không ra được rốt cuộc là đang tức giận hay như thế nào, chỉ có thể ôm chặt lấy cổ anh, tránh cho bản thân bị ngã xuống.
Đầu năm nay, nửa đêm đi huyện thành là một chuyện rất gian nan, cũng không biết Hạ Tri Nhai mượn được xe đạp từ chỗ nào, Minh Vi ngồi ở ghế sau thổi gió lạnh, trong lòng nhưng thật ra lại dần trở nên ấm áp.
Đi vào trung tâm y tế huyện, Hạ Tri Nhai bế Minh Vi đi vào trong, hấp dẫn không ít tầm mắt của mọi người xung quanh.
Có một nữ hộ sĩ từng mua sủi cảo hấp nhìn thấy Minh Vi, liền kinh ngạc nở nụ cười, “Đây không phải là nữ anh hùng đánh nhau với tụi côn đồ bán hàng rong hay sao? Tôi còn tưởng rằng cô sẽ không tới bệnh viện để xử lý miệng vết thương chứ!”
Minh Vi muốn ngăn lại, kết quả lại không ngăn cản kịp.
“Đánh nhau với người ta?” Bên tai bỗng nhiên truyền tới một giọng nam thanh lãnh trầm thấp, có chút câu nhân tiếng lòng.
Minh Vi ngẩng đầu, đụng phải hai mắt thâm thúy như viên đá quý của Hạ Tri Nhai, ngượng ngùng nở nụ cười, “Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn……”
“Ha hả!” Đôi môi mỏng gợi cảm của Hạ Tri Nhai nhả ra một tiếng cười lạnh, sau đó nhấc chân đi tới quầy hộ sĩ làm thủ tục.
Minh Vi cảm giác bản thân cô dưới ánh mắt của Hạ Tri Nhai, tim đập đều lỡ một nhịp, tên nhóc Hạ Tri Nhai này, cũng quá áp bách rồi.
Kỹ thuật của các nhân viên y tế ở trung tâm y tế huyện tốt hơn Minh Vi rất nhiều, dưới ánh nhìn chăm chú như hồ rình mồi của Hạ Tri Nhai, cánh tay của Minh Vi bị hộ sĩ băng bó kín mít.
Với độ dày của miếng vải băng bó, mấy ngày kế tiếp muốn thành thật làm sủi cảo là không có khả năng.
Đợi tới khi miệng vết thương được băng bó xong, Minh Vi liền ngoan ngoãn đi theo sau Hạ Tri Nhai đi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, không có nói một lời.
Thật lâu sau đó, Minh Vi mới nói: “Chuyện của cô ba em rất xin lỗi, nhưng dưới tình huống như vậy, nếu như em không làm như vậy, em……”
“Được rồi, chuyện này đều đã qua, anh thay cô ba xin lỗi em.” Hạ Tri Nhai thanh âm trầm ổn, mang lại cảm giác an toàn.
Minh Vi kinh ngạc ngẩng đầu, cô cho rằng Hạ Tri Nhai sẽ giống như Hạ Đại Cường vậy, tới khuyên cô bỏ qua chuyện, cầu tình giúp Hạ Tiểu Mai.
Nhưng ngàn lần không nghĩ tới, Hạ Tri Nhai thế nhưng đứng về phía cô?
Lần này, nhưng tới lượt Minh Vi có chút không biết nên trả lời như thế nào.
“Cô ba vẫn luôn độc miệng như vậy, nếu có chỗ nào làm tổn thương em, em cứ việc ghi tạc trong lòng là được.”
“……”
Minh Vi nghe thấy thế, đôi mắt trợn to hơn.
Hai người cứ nhìn chằm chằm nhau như vậy, hồi lâu cũng chưa nói chuyện.
Minh Vi có chút không thể tin được, “Anh vừa mới nói cái gì? Bảo em ghi nhớ thật kỹ chỗ lỗi xấu của cô ba?”
Hạ Tri Nhai liếc mắt nhìn Minh Vi một cái, không nói chuyện, lập tức đi ra ngoài.
Minh Vi cũng không đoán ra được trong lòng anh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, lo sợ bất an, nổi trống trong lòng.
Hạ Tri Nhai đi ở đằng trước, Minh Vi đi theo phía sau.
Đi một lúc lâu, mới đến một tiệm mì.
Lúc hai người tới, chủ tiệm chào hỏi thân thiết Hạ Tri Nhai, hiển nhiên là khách quen. Nhưng nhìn sơ qua thì giá cả của quán mì này cũng không thấp, Hạ Tri Nhai chỉ là một tên nhóc đi săn quanh làng ở thôn Kháo Sơn mà thôi, sao có thể thường xuyên tới tiệm ăn được?
Hạ Tri Nhai quen cửa quen nẻo cầm lấy thực đơn, gọi một món gan heo xào, một bát vằn thắn cùng một bát cơm, sau đó đưa tới trước mặt Minh Vi, “Anh mỗi lần đi săn được đều đưa tới tiệm ăn này, cho nên khá quen thuộc với chủ tiệm này. Cửa tiệm này bọn họ làm thức ăn sạch sẽ, em là người lanh lợi, tới chỗ này ăn cũng thích hợp, muốn ăn gì thì gọi.”
Minh Vi cầm thực đơn nhìn thoáng qua, sau đó liền đánh mất tâm tư gọi món, “Liền gan heo xào đi, nếu như anh không ăn hai phần, vằn thắn hoặc là cơm để cho em đi? Giờ cũng hơn nửa đêm, ăn nhiều quá cũng không tốt……” Cô nhìn giá cả, ý nghĩ muốn ăn một bữa cơm khuya thật ngon liền dừng lại giữa đường, haizz, quả nhiên ở bất cứ thời đại nào, tiền đều là thứ tốt nha!
“Em thật không có việc gì, dân quê chúng ta nào có yếu đuối quý giá như vậy chứ!” Minh Vi nói, còn đừng nói, dáng vẻ khẩn trương này của Hạ Tri Nhai khiến người khác bất ngờ, cô tiếp tục bôi thuốc đỏ, thử hỏi: “Lần này anh gấp gáp trở về, có phải là vì chuyện của cô ba hay không?”
Hạ Tri Nhai mím môi, nhìn chằm chằm miệng vết thương của cô không nói chuyện.
Dưới tầm mắt của anh, hiếm khi Minh Vi cảm thấy khẩn trương, vội vàng giơ tay lên, làm bộ dáng xin đầu hàng.
Hạ Tri Nhai vô thức đưa tay ra, bế lên Minh Vi đi ra bên ngoài.
Ánh mắt anh rất ẩn nhẫn, Minh Vi căn bản nhìn không ra được rốt cuộc là đang tức giận hay như thế nào, chỉ có thể ôm chặt lấy cổ anh, tránh cho bản thân bị ngã xuống.
Đầu năm nay, nửa đêm đi huyện thành là một chuyện rất gian nan, cũng không biết Hạ Tri Nhai mượn được xe đạp từ chỗ nào, Minh Vi ngồi ở ghế sau thổi gió lạnh, trong lòng nhưng thật ra lại dần trở nên ấm áp.
Đi vào trung tâm y tế huyện, Hạ Tri Nhai bế Minh Vi đi vào trong, hấp dẫn không ít tầm mắt của mọi người xung quanh.
Có một nữ hộ sĩ từng mua sủi cảo hấp nhìn thấy Minh Vi, liền kinh ngạc nở nụ cười, “Đây không phải là nữ anh hùng đánh nhau với tụi côn đồ bán hàng rong hay sao? Tôi còn tưởng rằng cô sẽ không tới bệnh viện để xử lý miệng vết thương chứ!”
Minh Vi muốn ngăn lại, kết quả lại không ngăn cản kịp.
“Đánh nhau với người ta?” Bên tai bỗng nhiên truyền tới một giọng nam thanh lãnh trầm thấp, có chút câu nhân tiếng lòng.
Minh Vi ngẩng đầu, đụng phải hai mắt thâm thúy như viên đá quý của Hạ Tri Nhai, ngượng ngùng nở nụ cười, “Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn……”
“Ha hả!” Đôi môi mỏng gợi cảm của Hạ Tri Nhai nhả ra một tiếng cười lạnh, sau đó nhấc chân đi tới quầy hộ sĩ làm thủ tục.
Minh Vi cảm giác bản thân cô dưới ánh mắt của Hạ Tri Nhai, tim đập đều lỡ một nhịp, tên nhóc Hạ Tri Nhai này, cũng quá áp bách rồi.
Kỹ thuật của các nhân viên y tế ở trung tâm y tế huyện tốt hơn Minh Vi rất nhiều, dưới ánh nhìn chăm chú như hồ rình mồi của Hạ Tri Nhai, cánh tay của Minh Vi bị hộ sĩ băng bó kín mít.
Với độ dày của miếng vải băng bó, mấy ngày kế tiếp muốn thành thật làm sủi cảo là không có khả năng.
Đợi tới khi miệng vết thương được băng bó xong, Minh Vi liền ngoan ngoãn đi theo sau Hạ Tri Nhai đi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, không có nói một lời.
Thật lâu sau đó, Minh Vi mới nói: “Chuyện của cô ba em rất xin lỗi, nhưng dưới tình huống như vậy, nếu như em không làm như vậy, em……”
“Được rồi, chuyện này đều đã qua, anh thay cô ba xin lỗi em.” Hạ Tri Nhai thanh âm trầm ổn, mang lại cảm giác an toàn.
Minh Vi kinh ngạc ngẩng đầu, cô cho rằng Hạ Tri Nhai sẽ giống như Hạ Đại Cường vậy, tới khuyên cô bỏ qua chuyện, cầu tình giúp Hạ Tiểu Mai.
Nhưng ngàn lần không nghĩ tới, Hạ Tri Nhai thế nhưng đứng về phía cô?
Lần này, nhưng tới lượt Minh Vi có chút không biết nên trả lời như thế nào.
“Cô ba vẫn luôn độc miệng như vậy, nếu có chỗ nào làm tổn thương em, em cứ việc ghi tạc trong lòng là được.”
“……”
Minh Vi nghe thấy thế, đôi mắt trợn to hơn.
Hai người cứ nhìn chằm chằm nhau như vậy, hồi lâu cũng chưa nói chuyện.
Minh Vi có chút không thể tin được, “Anh vừa mới nói cái gì? Bảo em ghi nhớ thật kỹ chỗ lỗi xấu của cô ba?”
Hạ Tri Nhai liếc mắt nhìn Minh Vi một cái, không nói chuyện, lập tức đi ra ngoài.
Minh Vi cũng không đoán ra được trong lòng anh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, lo sợ bất an, nổi trống trong lòng.
Hạ Tri Nhai đi ở đằng trước, Minh Vi đi theo phía sau.
Đi một lúc lâu, mới đến một tiệm mì.
Lúc hai người tới, chủ tiệm chào hỏi thân thiết Hạ Tri Nhai, hiển nhiên là khách quen. Nhưng nhìn sơ qua thì giá cả của quán mì này cũng không thấp, Hạ Tri Nhai chỉ là một tên nhóc đi săn quanh làng ở thôn Kháo Sơn mà thôi, sao có thể thường xuyên tới tiệm ăn được?
Hạ Tri Nhai quen cửa quen nẻo cầm lấy thực đơn, gọi một món gan heo xào, một bát vằn thắn cùng một bát cơm, sau đó đưa tới trước mặt Minh Vi, “Anh mỗi lần đi săn được đều đưa tới tiệm ăn này, cho nên khá quen thuộc với chủ tiệm này. Cửa tiệm này bọn họ làm thức ăn sạch sẽ, em là người lanh lợi, tới chỗ này ăn cũng thích hợp, muốn ăn gì thì gọi.”
Minh Vi cầm thực đơn nhìn thoáng qua, sau đó liền đánh mất tâm tư gọi món, “Liền gan heo xào đi, nếu như anh không ăn hai phần, vằn thắn hoặc là cơm để cho em đi? Giờ cũng hơn nửa đêm, ăn nhiều quá cũng không tốt……” Cô nhìn giá cả, ý nghĩ muốn ăn một bữa cơm khuya thật ngon liền dừng lại giữa đường, haizz, quả nhiên ở bất cứ thời đại nào, tiền đều là thứ tốt nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.