Xuyên Tới Thập Niên 80 Cùng Chồng Làm Giàu
Chương 437:
Thâm Vọng
03/09/2022
Hiện tại đúng là giữa trưa, tiệm đông khách nhất, anh cũng không muốn bởi vì mình mà làm liên lụy tới việc kinh doanh của tiệm. Nếu như người của đồn công an tới, động tĩnh lớn đề ra nghi vấn, tiệm cơm cũng bị ảnh hưởng theo, ít nhất sẽ bị trì hoãn cả một buổi trưa, Minh Vi phải bị thiệt hại mấy chục tệ ấy chứ!
“Chú Hàn, cháu nói đi báo công an!” Minh Vi lặp lại, giọng nói mềm nhẹ, nhưng nghiêm túc không thể nghi ngờ, không thể bỏ qua, khiến người khác không thể coi nhẹ, Hàn Văn Trung chỉ đành đạp xe đạp tới đồn công an tìm người.
Có kiếm tiền hay không là một chuyện, con người sống cả đời, cũng chỉ tranh nhau một khẩu khí mà thôi!
Lúc Nhạc Vân vứt bỏ cô, nói đi là đi. Hiện tại muốn nhận lại con gái, liền muốn cô phải ngoan ngoãn nghe lời? Không có cửa đâu! Hôm nay cô nhất định phải kết thúc chuyện này!
Ở địa bàn của cô, dám đánh người của cô?
A! Đây không thể nghi ngờ chính là động thủ trên đầu Thái Tuế mà!
Cả người Nhạc Vân không tự giác bắt đầu run rẩy, lúc đầu bà còn cảm thấy Minh Vi đây chỉ là đang hù dọa mà thôi, nhưng không bao lâu liền nghe thấy tiếng còi từ nơi xa truyền tới, mới hay Minh Vi không phải nói giỡn, trong đầu không khỏi nhớ tới trường hợp bắt gặp Minh Hữu Lương ngày hôm đó.
Minh Hữu Lương nói gì ấy nhỉ?
À đúng rồi!
Nói Minh Vi là đồ bất hiếu, đưa cha ruột vào trại giam hai tháng!
“Vi, Vi Vi à! Mẹ không phải cố ý, mẹ chỉ là muốn nói lời xin lỗi với con, không cần thiết phải báo công an đâu, mẹ cũng không có làm chuyện gì có lỗi với người ta đâu ……” Nhạc Vân muốn cầm tay Minh Vi xin lỗi, nhẫn nhịn nhất thời sóng yên biển lặng, nếu như hiện tại để bị bắt vào trại giam, tin tức này mà truyền tới Bắc Kinh thì bà làm sao mà lăn lộn?
Minh Vi né tránh Nhạc Vân không để bà ta lại gần, lạnh lùng nói: “Nữ đồng chí đây, đừng có nhận thân thích lung tung, tôi từ nhỏ đã không có mẹ. Bà tự ý xông vào tiệm cơm của tôi, đánh công nhân của tôi, đây là tội cố ý gây thương tích, mọi người xung quanh đều nhìn thấy rõ ràng, bà muốn giảo biện cũng không có biện pháp, cảnh sát sắp tới rồi, hết thảy chúng ta hãy giao lại cho pháp luật xử lý! Nên bồi thường tiền thuốc men thì bồi thường tiền thuốc men, nên ngồi tù thì phải ngồi tù!”
Ngồi tù!
Nghe thấy lời này sắc mặt Nhạc Vân lập tức tái nhợt.
“Con bé chết tiệt! Trên đầu ba thước có thần minh nha! Mày sẽ bị sét đánh ——”
Bà ta nhịn không được mà thét chói tai.
“Nếu như thần minh có mắt, thì người đầu tiên bị sét đánh chết phải là bà mới đúng!”
Minh Vi vừa dứt lời, người của đồn công an liền tới cửa, cô lập tức kết lại mọi việc mà Nhạc Vân đã làm, thuận tiện nhắc nhở một câu đây chính là tội cố ý gây thương tích, những người đứng xếp hàng chờ mua thức ăn ở bên cạnh đều sôi nổi đứng ra làm chứng.
Đại khái có hơn ba mươi người đứng ra làm chứng, trong đó có không ít nhân viên công vụ trong các cơ quan nhà nước, nếu như là hãm hại thì tuyệt đối không thể thống nhất lời khai tỉ mỉ đồng đều như vậy được.
“Đồng chí, mời theo chúng tôi về đồn một chuyến!”
Lạch cạch một tiếng!
Âm thanh từ chiếc còng tay lạnh lẽo vang lên khiến Nhạc Vân kinh hoảng hoàn hồn.
Nhà chồng mới của bà ở Bắc Kinh ít nhiều cũng coi như là nhân vật có máu mặt, bà ta cũng không phải người chưa từng trải, không hiểu việc đời, tự biết trong ngục giam đáng sợ bao nhiêu!
Ngay khi vừa bị còng tay, lập tức phản kháng: “Tôi không phạm tội, các người không thể bắt tôi!
Các ngươi muốn làm gì, bớ người ta, ban ngày ban mặt có người sờ ngực nữ đồng chí này! Hu hu, Minh Vi cái đồ chết tiệt này, con bé thối tha, tao với mày không yên đâu! Mày là cái đồ lòng dạ lang sói mà, tao không nên sinh mày ra!”
Bà ta là phu nhân kinh thành, chồng ở Bắc Kinh cũng coi như là nhân vật lơn có uy tín có danh dự, hơn nữa còn rất coi trọng thể diện, nếu như biết bà ta tới huyện An Bình không chỉ không đưa được Minh Vi về, mà còn chọc phải chuyện kiện tụng, dính vết nhơ, vậy thì đời này bà ta cũng đừng mong bước vào nhà họ Bạch nửa bước, thậm chí sẽ bị đuổi ra ngoài, còn sẽ bị chồng đánh cho da tróc thịt bong sau đó mới đuổi ra ngoài!
Hết thảy những việc này, đều là Minh Vi hại!
Bà ta sao lại sinh ra thứ của nợ như vậy chứ!
Nhạc Vân kinh hoảng kêu to, bỗng nhiên giống như nghĩ tới cái gì đó, “Tôi, tôi muốn đi tìm con trai tôi, tôi muốn tìm con trai tôi tới biện hộ cho tôi! Mấy người đừng mơ tưởng có thể định tội được tôi!”
“Những lời này, để dành nói với đồng chí công an đi! Mấy anh vất vả rồi!” Minh Vi khom lưng với mấy người công an, đưa cho bọn họ cầm mấy quả trứng luộc nước trà.
“Chú Hàn, cháu nói đi báo công an!” Minh Vi lặp lại, giọng nói mềm nhẹ, nhưng nghiêm túc không thể nghi ngờ, không thể bỏ qua, khiến người khác không thể coi nhẹ, Hàn Văn Trung chỉ đành đạp xe đạp tới đồn công an tìm người.
Có kiếm tiền hay không là một chuyện, con người sống cả đời, cũng chỉ tranh nhau một khẩu khí mà thôi!
Lúc Nhạc Vân vứt bỏ cô, nói đi là đi. Hiện tại muốn nhận lại con gái, liền muốn cô phải ngoan ngoãn nghe lời? Không có cửa đâu! Hôm nay cô nhất định phải kết thúc chuyện này!
Ở địa bàn của cô, dám đánh người của cô?
A! Đây không thể nghi ngờ chính là động thủ trên đầu Thái Tuế mà!
Cả người Nhạc Vân không tự giác bắt đầu run rẩy, lúc đầu bà còn cảm thấy Minh Vi đây chỉ là đang hù dọa mà thôi, nhưng không bao lâu liền nghe thấy tiếng còi từ nơi xa truyền tới, mới hay Minh Vi không phải nói giỡn, trong đầu không khỏi nhớ tới trường hợp bắt gặp Minh Hữu Lương ngày hôm đó.
Minh Hữu Lương nói gì ấy nhỉ?
À đúng rồi!
Nói Minh Vi là đồ bất hiếu, đưa cha ruột vào trại giam hai tháng!
“Vi, Vi Vi à! Mẹ không phải cố ý, mẹ chỉ là muốn nói lời xin lỗi với con, không cần thiết phải báo công an đâu, mẹ cũng không có làm chuyện gì có lỗi với người ta đâu ……” Nhạc Vân muốn cầm tay Minh Vi xin lỗi, nhẫn nhịn nhất thời sóng yên biển lặng, nếu như hiện tại để bị bắt vào trại giam, tin tức này mà truyền tới Bắc Kinh thì bà làm sao mà lăn lộn?
Minh Vi né tránh Nhạc Vân không để bà ta lại gần, lạnh lùng nói: “Nữ đồng chí đây, đừng có nhận thân thích lung tung, tôi từ nhỏ đã không có mẹ. Bà tự ý xông vào tiệm cơm của tôi, đánh công nhân của tôi, đây là tội cố ý gây thương tích, mọi người xung quanh đều nhìn thấy rõ ràng, bà muốn giảo biện cũng không có biện pháp, cảnh sát sắp tới rồi, hết thảy chúng ta hãy giao lại cho pháp luật xử lý! Nên bồi thường tiền thuốc men thì bồi thường tiền thuốc men, nên ngồi tù thì phải ngồi tù!”
Ngồi tù!
Nghe thấy lời này sắc mặt Nhạc Vân lập tức tái nhợt.
“Con bé chết tiệt! Trên đầu ba thước có thần minh nha! Mày sẽ bị sét đánh ——”
Bà ta nhịn không được mà thét chói tai.
“Nếu như thần minh có mắt, thì người đầu tiên bị sét đánh chết phải là bà mới đúng!”
Minh Vi vừa dứt lời, người của đồn công an liền tới cửa, cô lập tức kết lại mọi việc mà Nhạc Vân đã làm, thuận tiện nhắc nhở một câu đây chính là tội cố ý gây thương tích, những người đứng xếp hàng chờ mua thức ăn ở bên cạnh đều sôi nổi đứng ra làm chứng.
Đại khái có hơn ba mươi người đứng ra làm chứng, trong đó có không ít nhân viên công vụ trong các cơ quan nhà nước, nếu như là hãm hại thì tuyệt đối không thể thống nhất lời khai tỉ mỉ đồng đều như vậy được.
“Đồng chí, mời theo chúng tôi về đồn một chuyến!”
Lạch cạch một tiếng!
Âm thanh từ chiếc còng tay lạnh lẽo vang lên khiến Nhạc Vân kinh hoảng hoàn hồn.
Nhà chồng mới của bà ở Bắc Kinh ít nhiều cũng coi như là nhân vật có máu mặt, bà ta cũng không phải người chưa từng trải, không hiểu việc đời, tự biết trong ngục giam đáng sợ bao nhiêu!
Ngay khi vừa bị còng tay, lập tức phản kháng: “Tôi không phạm tội, các người không thể bắt tôi!
Các ngươi muốn làm gì, bớ người ta, ban ngày ban mặt có người sờ ngực nữ đồng chí này! Hu hu, Minh Vi cái đồ chết tiệt này, con bé thối tha, tao với mày không yên đâu! Mày là cái đồ lòng dạ lang sói mà, tao không nên sinh mày ra!”
Bà ta là phu nhân kinh thành, chồng ở Bắc Kinh cũng coi như là nhân vật lơn có uy tín có danh dự, hơn nữa còn rất coi trọng thể diện, nếu như biết bà ta tới huyện An Bình không chỉ không đưa được Minh Vi về, mà còn chọc phải chuyện kiện tụng, dính vết nhơ, vậy thì đời này bà ta cũng đừng mong bước vào nhà họ Bạch nửa bước, thậm chí sẽ bị đuổi ra ngoài, còn sẽ bị chồng đánh cho da tróc thịt bong sau đó mới đuổi ra ngoài!
Hết thảy những việc này, đều là Minh Vi hại!
Bà ta sao lại sinh ra thứ của nợ như vậy chứ!
Nhạc Vân kinh hoảng kêu to, bỗng nhiên giống như nghĩ tới cái gì đó, “Tôi, tôi muốn đi tìm con trai tôi, tôi muốn tìm con trai tôi tới biện hộ cho tôi! Mấy người đừng mơ tưởng có thể định tội được tôi!”
“Những lời này, để dành nói với đồng chí công an đi! Mấy anh vất vả rồi!” Minh Vi khom lưng với mấy người công an, đưa cho bọn họ cầm mấy quả trứng luộc nước trà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.