Xuyên Tới Thập Niên 80 Cùng Chồng Làm Giàu
Chương 439:
Thâm Vọng
03/09/2022
“Đồng chí Minh Vi, Lão Hạ nói em có việc phải rời đi gấp, bảo mọi người ăn tạm một chén cơm, đợi em về rồi ăn chung với mọi người, nếu ai dám động đũa liền đánh người đó!” Mã Quốc Cường, cũng chính là người cùng xuất ngũ với Hạ Tri Nhai, bộ dạng cười hì hì đó, muốn ám muội bao nhiêu có ám muội bấy nhiêu.
“Nói hươu nói vượn!” Hạ Tri Nhai cắn răng biện giải.
“Đừng có mà không thừa nhận nha, vừa mới còn nó rất vui vẻ nha, nói vợ cậu còn đói bụng, ha ha ha! Hiện tại ngược lại ngại không dám nhận là sao? Mã Quốc Cường bằng tuổi Hạ Tri Nhai, nói chuyện cũng đĩnh đạc, cũng không khách khí xa lạ.
Hạ Tri Nhai nghẹn họng, vừa rồi đúng là anh có nói như vậy.
Nhưng ban đầu anh cũng là có ý tốt, sợ bà xã đói bụng.
“Được rồi được rồi! Mọi người đều đừng trêu ghẹo anh ấy nữa, mau ăn cơm thôi. Hạ Tri Nhai anh cũng thật là, các anh em đi khuân vác vận chuyển đồ cả buổi vừa đói vừa mệt, sao có thể không để mọi người ăn cơm chứ?” Minh Vi rất hưởng thụ sự quan tâm của Hạ Tri Nhai, nhưng lúc này vẫn phải cười mắng một tiếng: “Được rồi, cảm ơn các đồng chí đã đợi tôi về ăn cơm, tôi lấy trà thay rượu, kính mọi người!”
Buổi chiều mọi người đều còn có việc, người đi vận chuyển người đi học.
Cho nên cũng không chuẩn bị rượu.
“Lấy trà thay rượu, cảm ơn chị dâu đã đích thân xuống bếp chiêu đãi chúng tôi, chị dâu vất vả!”
“Cảm ơn đồng chí Minh Vi, vất vả rồi!”
Mọi người đồng thời nâng chén, dũng cảm kính trà.
Minh Vi ngồi bên cạnh Hạ Tri Nhai, hai tay dưới gầm bàn vẫn luôn nắm thật chặt lấy nhau.
Vết chai sần trong lòng bàn tay anh cọ vào làn da cô, ngứa ngứa, giống như đang hỏi cô có chuyện gì hay không.
“Về nhà rồi nói.”
Minh Vi nhỏ giọng nói một câu, liền cúi đầu nghiêm túc ăn cơm.
“Ai nha! Chị dâu với anh Hạ ăn cơm mà cũng không quên nắm tay nhau, thật là ân ái!”
“Ồ! Thật là ân ái nha!”
Đám thanh niên xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, nhân cơ hội làm ồn ào.
Minh Vi xấu hổ nhanh chóng rút tay ra, lại bị Hạ Tri Nhai nắm chặt không buông.
Hạ Tri Nhai vừa ăn cơm vừa bình tĩnh nói: “Có bản lĩnh làm ồn ào nhốn nháo vậy, sao không dùng bản lĩnh đó mà đi kiếm vợ, tới lúc đó mọi người cũng có thể vừa ăn cơm vừa “tú ân ái”.”
“……”
Tú ân ái?
Từ này mà Hạ Tri Nhai cũng biết nói?
Gương mặt Minh Vi nóng rực, hận không thể vùi đầu vào trong bát cơm.
Các món hôm nay đều là món có khẩu vị nặng, không cay thì mặn, còn không thì dầu mỡ, nhưng Minh Vi lại cảm thấy giống như không phải là các món mà cô đã làm, hết thảy đều ngọt ngào vô cùng, giống như đang ăn một mâm đồ ngọt vậy, không khí ồn ào, đặc biệt náo nhiệt, để cô rất nhanh hòa nhập vào cùng mọi người trong đội vận chuyển này!
Sau bữa cơm, hai vợ chồng từng người bận việc của người nấy, buổi tối sau khi tan học, Hạ Tri Nhai tự mình tới đợi trước cổng trường đón cô, cũng mặc kệ ánh mắt khác thường của người khác, Minh Vi nắm tay Hạ Tri Nhai, cùng nhau đi về nhà.
Mới vừa tới cửa, liền nghe thấy tiếng gâu gâu.
“A? Kim Nguyên Bảo?” Minh Vi nghe thấy tiếng chó sủa, liền cảm thấy là con chó nhỏ cô nuôi ở thôn Kháo Sơn, liền nhanh chân chạy tới mở cửa đi vào trong nhà, quả nhiên là con chó nhỏ mà cô nuôi.
Lâu như vậy, Lý Xuân Hoa chăm sóc cho nó rất khá, trước đó về nhà nó cũng nhận ra cô, để Minh Vi cảm thấy giống như đang nuôi con trai vậy, có chút yêu thích không muốn buông tay.
“Trước đó lúc về nhà thấy em rất yêu quý nó, buổi chiều lúc đi chuyển hàng có đi ngang qua thôn Kháo Sơn, lúc quay về nhân tiện rẽ về nhà một chuyến đem nó tới đây.” Hạ Tri Nhai giải thích nói, bà xã thích, anh sẽ cố gắng hết sức trong khả năng của mình thỏa mãn giúp cô.
“Hạ Tri Nhai, anh thật tốt......” Minh Vi vô cùng cảm động.
Hạ Tri Nhai hơi nhếch miệng, vừa muốn đòi khen thưởng liền nghe thấy Minh Vi vui sướng nói: “Kim Nguyên Bảo, đi! Mama tắm cho con!”
Nói xong liền dắt chó đi vào trong nhà tắm, hoàn toàn không để ý tới Hạ Tri Nhai.
“……”
Hạ Tri Nhai nhìn cánh cửa đóng lại, không khỏi cười khổ.
Anh cảm thấy anh đã làm một quyết định sai lầm, khiến bản thân không có chút địa vị gì trong nhà, hơn nữa còn lưu lạc tới mức phải đi tranh sủng với chó con!
Sau khi tắm rửa lau khô cho Kim Nguyên Bảo xong, tiếp tới là giải quyết vấn đề vệ sinh cá nhân, xong xuôi hết thảy cũng đã hơn 9h tối, lúc Hạ Tri Nhai đi tắm, Minh Vi liền ngồi chơi với Kim Nguyên Bảo một lúc lâu, thấy chó con chơi mệt rồi, mới mang nó tới chỗ ngủ.
“Nó cũng ngủ cùng phòng với chúng ta?” Hạ Tri Nhai xoa xoa vệt nước trên đầu, kinh ngạc hỏi.
“Nói hươu nói vượn!” Hạ Tri Nhai cắn răng biện giải.
“Đừng có mà không thừa nhận nha, vừa mới còn nó rất vui vẻ nha, nói vợ cậu còn đói bụng, ha ha ha! Hiện tại ngược lại ngại không dám nhận là sao? Mã Quốc Cường bằng tuổi Hạ Tri Nhai, nói chuyện cũng đĩnh đạc, cũng không khách khí xa lạ.
Hạ Tri Nhai nghẹn họng, vừa rồi đúng là anh có nói như vậy.
Nhưng ban đầu anh cũng là có ý tốt, sợ bà xã đói bụng.
“Được rồi được rồi! Mọi người đều đừng trêu ghẹo anh ấy nữa, mau ăn cơm thôi. Hạ Tri Nhai anh cũng thật là, các anh em đi khuân vác vận chuyển đồ cả buổi vừa đói vừa mệt, sao có thể không để mọi người ăn cơm chứ?” Minh Vi rất hưởng thụ sự quan tâm của Hạ Tri Nhai, nhưng lúc này vẫn phải cười mắng một tiếng: “Được rồi, cảm ơn các đồng chí đã đợi tôi về ăn cơm, tôi lấy trà thay rượu, kính mọi người!”
Buổi chiều mọi người đều còn có việc, người đi vận chuyển người đi học.
Cho nên cũng không chuẩn bị rượu.
“Lấy trà thay rượu, cảm ơn chị dâu đã đích thân xuống bếp chiêu đãi chúng tôi, chị dâu vất vả!”
“Cảm ơn đồng chí Minh Vi, vất vả rồi!”
Mọi người đồng thời nâng chén, dũng cảm kính trà.
Minh Vi ngồi bên cạnh Hạ Tri Nhai, hai tay dưới gầm bàn vẫn luôn nắm thật chặt lấy nhau.
Vết chai sần trong lòng bàn tay anh cọ vào làn da cô, ngứa ngứa, giống như đang hỏi cô có chuyện gì hay không.
“Về nhà rồi nói.”
Minh Vi nhỏ giọng nói một câu, liền cúi đầu nghiêm túc ăn cơm.
“Ai nha! Chị dâu với anh Hạ ăn cơm mà cũng không quên nắm tay nhau, thật là ân ái!”
“Ồ! Thật là ân ái nha!”
Đám thanh niên xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, nhân cơ hội làm ồn ào.
Minh Vi xấu hổ nhanh chóng rút tay ra, lại bị Hạ Tri Nhai nắm chặt không buông.
Hạ Tri Nhai vừa ăn cơm vừa bình tĩnh nói: “Có bản lĩnh làm ồn ào nhốn nháo vậy, sao không dùng bản lĩnh đó mà đi kiếm vợ, tới lúc đó mọi người cũng có thể vừa ăn cơm vừa “tú ân ái”.”
“……”
Tú ân ái?
Từ này mà Hạ Tri Nhai cũng biết nói?
Gương mặt Minh Vi nóng rực, hận không thể vùi đầu vào trong bát cơm.
Các món hôm nay đều là món có khẩu vị nặng, không cay thì mặn, còn không thì dầu mỡ, nhưng Minh Vi lại cảm thấy giống như không phải là các món mà cô đã làm, hết thảy đều ngọt ngào vô cùng, giống như đang ăn một mâm đồ ngọt vậy, không khí ồn ào, đặc biệt náo nhiệt, để cô rất nhanh hòa nhập vào cùng mọi người trong đội vận chuyển này!
Sau bữa cơm, hai vợ chồng từng người bận việc của người nấy, buổi tối sau khi tan học, Hạ Tri Nhai tự mình tới đợi trước cổng trường đón cô, cũng mặc kệ ánh mắt khác thường của người khác, Minh Vi nắm tay Hạ Tri Nhai, cùng nhau đi về nhà.
Mới vừa tới cửa, liền nghe thấy tiếng gâu gâu.
“A? Kim Nguyên Bảo?” Minh Vi nghe thấy tiếng chó sủa, liền cảm thấy là con chó nhỏ cô nuôi ở thôn Kháo Sơn, liền nhanh chân chạy tới mở cửa đi vào trong nhà, quả nhiên là con chó nhỏ mà cô nuôi.
Lâu như vậy, Lý Xuân Hoa chăm sóc cho nó rất khá, trước đó về nhà nó cũng nhận ra cô, để Minh Vi cảm thấy giống như đang nuôi con trai vậy, có chút yêu thích không muốn buông tay.
“Trước đó lúc về nhà thấy em rất yêu quý nó, buổi chiều lúc đi chuyển hàng có đi ngang qua thôn Kháo Sơn, lúc quay về nhân tiện rẽ về nhà một chuyến đem nó tới đây.” Hạ Tri Nhai giải thích nói, bà xã thích, anh sẽ cố gắng hết sức trong khả năng của mình thỏa mãn giúp cô.
“Hạ Tri Nhai, anh thật tốt......” Minh Vi vô cùng cảm động.
Hạ Tri Nhai hơi nhếch miệng, vừa muốn đòi khen thưởng liền nghe thấy Minh Vi vui sướng nói: “Kim Nguyên Bảo, đi! Mama tắm cho con!”
Nói xong liền dắt chó đi vào trong nhà tắm, hoàn toàn không để ý tới Hạ Tri Nhai.
“……”
Hạ Tri Nhai nhìn cánh cửa đóng lại, không khỏi cười khổ.
Anh cảm thấy anh đã làm một quyết định sai lầm, khiến bản thân không có chút địa vị gì trong nhà, hơn nữa còn lưu lạc tới mức phải đi tranh sủng với chó con!
Sau khi tắm rửa lau khô cho Kim Nguyên Bảo xong, tiếp tới là giải quyết vấn đề vệ sinh cá nhân, xong xuôi hết thảy cũng đã hơn 9h tối, lúc Hạ Tri Nhai đi tắm, Minh Vi liền ngồi chơi với Kim Nguyên Bảo một lúc lâu, thấy chó con chơi mệt rồi, mới mang nó tới chỗ ngủ.
“Nó cũng ngủ cùng phòng với chúng ta?” Hạ Tri Nhai xoa xoa vệt nước trên đầu, kinh ngạc hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.