Xuyên Tới Thập Niên 80 Cùng Chồng Làm Giàu
Chương 443:
Thâm Vọng
03/09/2022
Khán giả dưới sân khấu nghe thấy Minh Vi nói vậy đều rất tức giận, sôi nổi ồn ào bảo Minh Vi đi xuống.
Hạ Tri Nhai nghe thấy bà xã bị người khác mắng, lập tức đen mặt đứng lên muốn ra mặt giúp cô.
Mà ngay lúc này, Minh Vi không chút khách khí đối với microphone nói: “Bởi vì ngay từ đầu tôi đăng ký biểu diễn cũng không phải là múa ballet nha.” Nói xong liền đoạt lấy tờ giấy trong tay Phương Tây Khê, “Tiết mục thứ sáu, các bạn học lớp số 1 năm cuối cấp ba biểu diễn tiểu phẩm 《 không chịu đi học 》, bạn học Phương Tây Khê, bên trên không có viết sai nha, cô vì sao lại cố ý đọc thành múa ballet ? Đều học lớp 12, tiểu phẩm với múa ballet mà cô cũng có thể đọc sai hay sao? Cho dù có đọc sai, nhưng hai chữ với ba chữ khác nhau hoàn toàn mà, phải không?”
Phương Tây Khê không nghĩ Minh Vi lại lớn mật như vậy, trước mặt mọi người phá đám cô, sắc mặt cô ta lập tức trắng bạch, nhìn ba mẹ ngồi dưới sân khấu, mơ hồ khẩn trương, “Minh Vi, cô cho dù không biết múa thì cũng không thể bôi nhọ tôi như vậy, bên trên rõ ràng là viết múa ballet mà.........”
“Vậy để tôi đưa tờ giấy này cho các lãnh đạo ngồi dưới sân khấu nhìn xem một cái, xem bọn họ có biết chữ hay không?” Minh Vi lạnh giọng nói, thấy Phương Tây Khê nói không thành lời một hồi lâu, cô cũng không muốn làm hỏng buổi tiệc tối, dứt khoát tự mình làm người dẫn chương trình, “Kế tiếp mời mọi người thưởng thức tiểu phẩm 《 không chịu đi học 》do các bạn học sinh của lớp số 1 biểu diễn.”
Nói xong liền bảo nhân viên công tác phụ giúp dọn đạo cụ lên sân khấu, trả lại microphone cùng tờ giấy đặt vào trong tay Phương Tây Khê vẫn còn co cắp đứng yên tại chỗ, liền nằm lên chiếc giường đạo cụ, chờ đợi biểu diễn.
Mọi người chưa kịp phản ứng thì Minh Vi đã nằm xuống, khó tránh khỏi có chút kinh ngạc.
Đây là muốn biểu diễn đi ngủ hay sao?
Còn có, tiểu phẩm là gì? Bọn họ chưa từng nghe nói qua.
Không bao lâu Lâm Gia Nghê đóng vai “người mẹ” liền lên sân khấu, chống eo mắng Minh Vi còn đang nằm ngủ trên giường, diễn giải một cách sinh động hình tượng đanh đá, hận sắt không thành thép, tự nhiên như thật.
Lâm Ký Đông được mời tới xem tiệc tối hiện đang ngồi dưới sân khấu vỗ tay liên tục: “Đây là con gái tôi! Ha ha ha, không nghĩ tới con gái tôi cũng lên sân khấu biểu diễn, được! Được! Diễn rất hay!”
Quần chúng cạn lời, hiện tại mới nói câu đầu tiên, liền biết diễn hay? Làm sao thấy được, dù có nuông chiều, yêu thương con gái thì cũng đừng nhắm mắt chiều chuộng không có hạn độ như vậy nha!
Ngay sau đó là Đường Hữu Đa đóng vai “người cha” cũng đi lên sân khấu, tận tình khuyên bảo, khuyên giải Minh Vi hết lời, bảo cô đi học, ba mẹ tính cách hoàn toàn trái ngược, nhưng Minh Vi đóng vai con gái chết sống không chịu dậy đi học, ngay sau đó cùng ba mẹ triển khai một loạt đấu trí đấu dũng, chọc cho khán giả ở phía dưới sân khấu cười nghiêng ngả, đặc biệt là lãnh đạo từ thành phố Đại An tới, cười tới mức cổ to thêm vài phần.
Hơn nữa Minh Vi diện mạo xinh đẹp, lại không ngại ngùng thoải mái lăn lộn, la lối khóc lóc vô cùng bình dân, không chịu nghe lời ba mẹ chịu đi học, diễn giải hình ảnh một đứa trẻ không thích đi học vô cùng nhuẫn nhuyễn, còn việc ở thời đại này vì sao lại không thích đi học, mọi người cũng không theo đuổi tới cùng, chỉ cần chi tiết khôi hài, vậy là đủ rồi.
Theo mạch chuyện tiến triển, Mã Tiên Tiên sắm vai “cô giáo” cũng lên sân khấu, giống như một người diễn giải, giải thích nguyên nhân vì sao không chịu đi học cho mọi người biết, thì ra là vì nhà nghèo, nhân vật mà Minh Vi sắm vai vì không muốn để ba mẹ ốm yếu phải tăng thêm gánh nặng, nhưng hiện tại thì tốt rồi, trường học tính toán hỗ trợ miễn giảm học phí cho những học sinh học giỏi nhưng có hoàn cảnh khó khăn.
Mở đầu khôi hài, trung gian cảm động, kết thúc tốt đẹp, khán giả từ cười thở không nổi tới khóc không kìm được nước mắt, sau cùng kết cục khiến mọi người vui vẻ vỗ tay. Bọn họ không ngờ còn có một tiết mục như vậy, không chỉ thỏa mãn tính giải trí mà còn thể hiện được mạch cảm xúc.
Đã kiếm đủ tiếng cười cùng nước mắt của khán giả, nào còn có ai nhớ rõ tiết mục ca hát của Phương Tây Khê nữa, hoàn toàn đã bị mấy người trẻ tuổi trên sân khấu ngay lúc này hấp dẫn tầm mắt.
Phương Tây Khê nắm chặt microphone, hận tới mức nói không ra lời.
Dựa vào cái gì?
Cô ta trang điểm tỉ mỉ, tiết mục cũng chuẩn bị từ lâu.
Thế nhưng lại kém hơn vở diễn Minh Vi la lối khóc lóc?
Đồ đê tiện đáng chết! Rõ ràng tối nay người mất mặt phải là Minh Vi, nhưng vì sao lại biến thành cô?
Phương Tây Khê hai mắt sáng rực nhìn đám người Minh Vi bị giữ lại trò chuyện giao lưu, hơi thở có chút thô.
Hạ Tri Nhai nghe thấy bà xã bị người khác mắng, lập tức đen mặt đứng lên muốn ra mặt giúp cô.
Mà ngay lúc này, Minh Vi không chút khách khí đối với microphone nói: “Bởi vì ngay từ đầu tôi đăng ký biểu diễn cũng không phải là múa ballet nha.” Nói xong liền đoạt lấy tờ giấy trong tay Phương Tây Khê, “Tiết mục thứ sáu, các bạn học lớp số 1 năm cuối cấp ba biểu diễn tiểu phẩm 《 không chịu đi học 》, bạn học Phương Tây Khê, bên trên không có viết sai nha, cô vì sao lại cố ý đọc thành múa ballet ? Đều học lớp 12, tiểu phẩm với múa ballet mà cô cũng có thể đọc sai hay sao? Cho dù có đọc sai, nhưng hai chữ với ba chữ khác nhau hoàn toàn mà, phải không?”
Phương Tây Khê không nghĩ Minh Vi lại lớn mật như vậy, trước mặt mọi người phá đám cô, sắc mặt cô ta lập tức trắng bạch, nhìn ba mẹ ngồi dưới sân khấu, mơ hồ khẩn trương, “Minh Vi, cô cho dù không biết múa thì cũng không thể bôi nhọ tôi như vậy, bên trên rõ ràng là viết múa ballet mà.........”
“Vậy để tôi đưa tờ giấy này cho các lãnh đạo ngồi dưới sân khấu nhìn xem một cái, xem bọn họ có biết chữ hay không?” Minh Vi lạnh giọng nói, thấy Phương Tây Khê nói không thành lời một hồi lâu, cô cũng không muốn làm hỏng buổi tiệc tối, dứt khoát tự mình làm người dẫn chương trình, “Kế tiếp mời mọi người thưởng thức tiểu phẩm 《 không chịu đi học 》do các bạn học sinh của lớp số 1 biểu diễn.”
Nói xong liền bảo nhân viên công tác phụ giúp dọn đạo cụ lên sân khấu, trả lại microphone cùng tờ giấy đặt vào trong tay Phương Tây Khê vẫn còn co cắp đứng yên tại chỗ, liền nằm lên chiếc giường đạo cụ, chờ đợi biểu diễn.
Mọi người chưa kịp phản ứng thì Minh Vi đã nằm xuống, khó tránh khỏi có chút kinh ngạc.
Đây là muốn biểu diễn đi ngủ hay sao?
Còn có, tiểu phẩm là gì? Bọn họ chưa từng nghe nói qua.
Không bao lâu Lâm Gia Nghê đóng vai “người mẹ” liền lên sân khấu, chống eo mắng Minh Vi còn đang nằm ngủ trên giường, diễn giải một cách sinh động hình tượng đanh đá, hận sắt không thành thép, tự nhiên như thật.
Lâm Ký Đông được mời tới xem tiệc tối hiện đang ngồi dưới sân khấu vỗ tay liên tục: “Đây là con gái tôi! Ha ha ha, không nghĩ tới con gái tôi cũng lên sân khấu biểu diễn, được! Được! Diễn rất hay!”
Quần chúng cạn lời, hiện tại mới nói câu đầu tiên, liền biết diễn hay? Làm sao thấy được, dù có nuông chiều, yêu thương con gái thì cũng đừng nhắm mắt chiều chuộng không có hạn độ như vậy nha!
Ngay sau đó là Đường Hữu Đa đóng vai “người cha” cũng đi lên sân khấu, tận tình khuyên bảo, khuyên giải Minh Vi hết lời, bảo cô đi học, ba mẹ tính cách hoàn toàn trái ngược, nhưng Minh Vi đóng vai con gái chết sống không chịu dậy đi học, ngay sau đó cùng ba mẹ triển khai một loạt đấu trí đấu dũng, chọc cho khán giả ở phía dưới sân khấu cười nghiêng ngả, đặc biệt là lãnh đạo từ thành phố Đại An tới, cười tới mức cổ to thêm vài phần.
Hơn nữa Minh Vi diện mạo xinh đẹp, lại không ngại ngùng thoải mái lăn lộn, la lối khóc lóc vô cùng bình dân, không chịu nghe lời ba mẹ chịu đi học, diễn giải hình ảnh một đứa trẻ không thích đi học vô cùng nhuẫn nhuyễn, còn việc ở thời đại này vì sao lại không thích đi học, mọi người cũng không theo đuổi tới cùng, chỉ cần chi tiết khôi hài, vậy là đủ rồi.
Theo mạch chuyện tiến triển, Mã Tiên Tiên sắm vai “cô giáo” cũng lên sân khấu, giống như một người diễn giải, giải thích nguyên nhân vì sao không chịu đi học cho mọi người biết, thì ra là vì nhà nghèo, nhân vật mà Minh Vi sắm vai vì không muốn để ba mẹ ốm yếu phải tăng thêm gánh nặng, nhưng hiện tại thì tốt rồi, trường học tính toán hỗ trợ miễn giảm học phí cho những học sinh học giỏi nhưng có hoàn cảnh khó khăn.
Mở đầu khôi hài, trung gian cảm động, kết thúc tốt đẹp, khán giả từ cười thở không nổi tới khóc không kìm được nước mắt, sau cùng kết cục khiến mọi người vui vẻ vỗ tay. Bọn họ không ngờ còn có một tiết mục như vậy, không chỉ thỏa mãn tính giải trí mà còn thể hiện được mạch cảm xúc.
Đã kiếm đủ tiếng cười cùng nước mắt của khán giả, nào còn có ai nhớ rõ tiết mục ca hát của Phương Tây Khê nữa, hoàn toàn đã bị mấy người trẻ tuổi trên sân khấu ngay lúc này hấp dẫn tầm mắt.
Phương Tây Khê nắm chặt microphone, hận tới mức nói không ra lời.
Dựa vào cái gì?
Cô ta trang điểm tỉ mỉ, tiết mục cũng chuẩn bị từ lâu.
Thế nhưng lại kém hơn vở diễn Minh Vi la lối khóc lóc?
Đồ đê tiện đáng chết! Rõ ràng tối nay người mất mặt phải là Minh Vi, nhưng vì sao lại biến thành cô?
Phương Tây Khê hai mắt sáng rực nhìn đám người Minh Vi bị giữ lại trò chuyện giao lưu, hơi thở có chút thô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.