Xuyên Tới Thập Niên 80 Làm Cục Cưng May Mắn
Chương 24:
Mộc Thất Oản/沐柒绾
21/07/2022
Trần Nhã Vân nhìn bộ dáng hiện giờ của Cố Cẩm Châu, tràn đầy vui mừng, “Cháu vẫn luôn lo lắng thằng bé Cẩm Châu này bởi vì trưởng thành sớm, thế cho nên cảm tình đạm mạc, không nghĩ tới sau khi gặp được Điềm Điềm, lại có thể giải quyết vấn đề này.”
Tôn Hương Liên nhưng thật ra cảm thấy Cố Cẩm Châu như vậy cũng tốt, hiểu chuyện hơn rất nhiều so với cháu trai của bà.
“Cẩm Châu thực hiểu chuyện, đâu giống mấy thằng cháu nhà bác, hoàn toàn chính là mấy con khỉ tinh nghịch.”
Trần Nhã Vân hơi hơi mỉm cười, không nói nữa.
Cơm chiều bắt đầu, Tô Điềm Điềm làm thọ tinh, ngồi ở bên cạnh Tôn Hương Liên cùng Tô Đại Quý, người nhà họ Tô đã sớm biết hai ông bà đều rất yêu mến Tô Điềm Điềm, tự nhiên sẽ không kinh ngạc.
Ngoại trừ hai vợ chồng bác cả không có mặt, tổng cộng có mười lăm người, cùng nhau ngồi ở chiếc bàn bên cạnh, Trần Nhã Vân nhìn không khí náo nhiệt đông vui nhiều người của nhà Tô như vậy, có chút hâm mộ.
“Bác gái, nhà bác nhiều người như vậy thật đúng là náo nhiệt, không giống nhà cháu, chỉ có một mình cháu.”
Thẩm Xảo Anh cùng Trần Nhã Vân có quan hệ thân thiết, hiếm khi nghe được Trần Nhã Vân nói tới chuyện quá khứ, tò mò hỏi một câu: “Không có anh chị em nào khác sao?”
Hiện tại cái này niên đại, chỉ sinh một con có rất ít, con trai độc nhất nhưng thật ra có khả năng, con gái một cơ hồ không có.
Trần Nhã Vân loại tình huống này có thể nói là trường hợp đặc biệt.
Trần Nhã Vân giải thích nói: “Ba tôi là bác sĩ, cũng chính là đại phu mà mọi người hay nói ấy, ông bà nội mất sớm, ba lại si mê với y thuật, sau đó gặp và yêu mẹ của tôi, lúc này mới sinh ra tôi.”
Đây là lần đầu tiên Cố Cẩm Châu nghe được Trần Nhã Vân nói tới những việc này, bởi vì các loại nguyên nhân, Trần Nhã Vân không phải rất nguyện ý nhắc tới chuyện quá khứ, kiếp trước, Cố Cẩm Châu mãi sau này phải hao hết trăm cay ngàn đắng mới tra được.
Mà kiếp này, nhưng thật ra không giống vậy.
“Chỉ là, mẹ tôi sau khi sinh tôi xong thân thể vẫn luôn không được tốt, chẳng sợ ba tôi vẫn luôn tận tâm điều trị, vẫn là sớm đã qua đời, ba tôi lại không đi bước nữa, cũng chỉ có một mình tôi là con gái.”
Lúc này người nhà họ Tô mới hiểu rõ: “Nếu là như thế này, nhưng thật ra không kỳ quái, chỉ là ít người thì có chỗ tốt của ít người, mà nhiều người cũng có chỗ tốt của nhiều người.”
Người nhà họ Tô gia cùng nhau nói chuyện phiếm với Trần Nhã Vân, hoà thuận vui vẻ, Trần Nhã Vân cảm thấy không khí ở nhà họ Tô cũng rất tốt, trách không được Cố Cẩm Châu thích ở lại nhà họ Tô chơi.
Tôn Hương Liên nhìn về phía Tô Điềm Điềm, nói: “Điềm Điềm, hôm nay sinh nhật một tuổi của cháu đó.”
Tô Điềm Điềm vẻ mặt ngây thơ, không mấy hiểu rõ ngày sinh nhật nghĩa là gì, nhưng biết đây là ngày quan trọng của bản thân.
Tô Điềm Điềm cười đến điềm mỹ đáng yêu, khuôn mặt núng nính mũm mĩm đặc biệt đáng yêu, Cố Cẩm Châu nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Tô Điềm Điềm, khuôn mặt nhỏ của Tô Điềm Điềm nháy mắt nhăn thành một nắm, không rõ vì sao Cố Cẩm Châu muốn niết mặt mình.
“Anh à.” Tô Điềm Điềm ra tiếng kháng nghị.
Trần Nhã Vân cùng Tôn Hương Liên nhìn hai đứa bé đùa giỡn, nhịn không được mỉm cười.
“Là anh không tốt, lần sau anh sẽ không thế nữa.”
Cố Cẩm Châu thấy Tô Điềm Điềm kháng nghị, vội vàng xin lỗi.
Tô Điềm Điềm rộng lượng vẫy vẫy tay: “Được rồi.”
Ngay sau đó, hai người lại chơi cùng nhau, Cố Cẩm Châu lấy ra trái cây vừa mới đưa cho Tô Điềm Điềm để cho bé ăn, Tô Điềm Điềm chỉ cảm thấy loại quả này có hơi thở rất quen thuộc, khá giống với Cố Cẩm Châu.
Đều khiến cô cảm thấy rất quen thuộc, như là đã từng gặp qua ở đâu rồi, khiến Tô Điềm Điềm rất là nghi hoặc.
Tuy rằng cô trọng sinh sống lại ở trong người của Tô Điềm Điềm, nhưng cô có thể khẳng định, ký ức của bản thân cũng không bị thiếu hụt, như vậy cảm giác quen thuộc nàylà từ đâu mà đến? Quen thuộc hơn nữa không bài xích, Tô Điềm Điềm còn ẩn ẩn cảm thấy có chút vui mừng.
Cái này để cho Tô Điềm Điềm vẫn luôn thực hoang mang, chơi cùng Cố Cẩm Châu thật lâu, không có phát hiện dị thường.
Tôn Hương Liên nhưng thật ra cảm thấy Cố Cẩm Châu như vậy cũng tốt, hiểu chuyện hơn rất nhiều so với cháu trai của bà.
“Cẩm Châu thực hiểu chuyện, đâu giống mấy thằng cháu nhà bác, hoàn toàn chính là mấy con khỉ tinh nghịch.”
Trần Nhã Vân hơi hơi mỉm cười, không nói nữa.
Cơm chiều bắt đầu, Tô Điềm Điềm làm thọ tinh, ngồi ở bên cạnh Tôn Hương Liên cùng Tô Đại Quý, người nhà họ Tô đã sớm biết hai ông bà đều rất yêu mến Tô Điềm Điềm, tự nhiên sẽ không kinh ngạc.
Ngoại trừ hai vợ chồng bác cả không có mặt, tổng cộng có mười lăm người, cùng nhau ngồi ở chiếc bàn bên cạnh, Trần Nhã Vân nhìn không khí náo nhiệt đông vui nhiều người của nhà Tô như vậy, có chút hâm mộ.
“Bác gái, nhà bác nhiều người như vậy thật đúng là náo nhiệt, không giống nhà cháu, chỉ có một mình cháu.”
Thẩm Xảo Anh cùng Trần Nhã Vân có quan hệ thân thiết, hiếm khi nghe được Trần Nhã Vân nói tới chuyện quá khứ, tò mò hỏi một câu: “Không có anh chị em nào khác sao?”
Hiện tại cái này niên đại, chỉ sinh một con có rất ít, con trai độc nhất nhưng thật ra có khả năng, con gái một cơ hồ không có.
Trần Nhã Vân loại tình huống này có thể nói là trường hợp đặc biệt.
Trần Nhã Vân giải thích nói: “Ba tôi là bác sĩ, cũng chính là đại phu mà mọi người hay nói ấy, ông bà nội mất sớm, ba lại si mê với y thuật, sau đó gặp và yêu mẹ của tôi, lúc này mới sinh ra tôi.”
Đây là lần đầu tiên Cố Cẩm Châu nghe được Trần Nhã Vân nói tới những việc này, bởi vì các loại nguyên nhân, Trần Nhã Vân không phải rất nguyện ý nhắc tới chuyện quá khứ, kiếp trước, Cố Cẩm Châu mãi sau này phải hao hết trăm cay ngàn đắng mới tra được.
Mà kiếp này, nhưng thật ra không giống vậy.
“Chỉ là, mẹ tôi sau khi sinh tôi xong thân thể vẫn luôn không được tốt, chẳng sợ ba tôi vẫn luôn tận tâm điều trị, vẫn là sớm đã qua đời, ba tôi lại không đi bước nữa, cũng chỉ có một mình tôi là con gái.”
Lúc này người nhà họ Tô mới hiểu rõ: “Nếu là như thế này, nhưng thật ra không kỳ quái, chỉ là ít người thì có chỗ tốt của ít người, mà nhiều người cũng có chỗ tốt của nhiều người.”
Người nhà họ Tô gia cùng nhau nói chuyện phiếm với Trần Nhã Vân, hoà thuận vui vẻ, Trần Nhã Vân cảm thấy không khí ở nhà họ Tô cũng rất tốt, trách không được Cố Cẩm Châu thích ở lại nhà họ Tô chơi.
Tôn Hương Liên nhìn về phía Tô Điềm Điềm, nói: “Điềm Điềm, hôm nay sinh nhật một tuổi của cháu đó.”
Tô Điềm Điềm vẻ mặt ngây thơ, không mấy hiểu rõ ngày sinh nhật nghĩa là gì, nhưng biết đây là ngày quan trọng của bản thân.
Tô Điềm Điềm cười đến điềm mỹ đáng yêu, khuôn mặt núng nính mũm mĩm đặc biệt đáng yêu, Cố Cẩm Châu nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Tô Điềm Điềm, khuôn mặt nhỏ của Tô Điềm Điềm nháy mắt nhăn thành một nắm, không rõ vì sao Cố Cẩm Châu muốn niết mặt mình.
“Anh à.” Tô Điềm Điềm ra tiếng kháng nghị.
Trần Nhã Vân cùng Tôn Hương Liên nhìn hai đứa bé đùa giỡn, nhịn không được mỉm cười.
“Là anh không tốt, lần sau anh sẽ không thế nữa.”
Cố Cẩm Châu thấy Tô Điềm Điềm kháng nghị, vội vàng xin lỗi.
Tô Điềm Điềm rộng lượng vẫy vẫy tay: “Được rồi.”
Ngay sau đó, hai người lại chơi cùng nhau, Cố Cẩm Châu lấy ra trái cây vừa mới đưa cho Tô Điềm Điềm để cho bé ăn, Tô Điềm Điềm chỉ cảm thấy loại quả này có hơi thở rất quen thuộc, khá giống với Cố Cẩm Châu.
Đều khiến cô cảm thấy rất quen thuộc, như là đã từng gặp qua ở đâu rồi, khiến Tô Điềm Điềm rất là nghi hoặc.
Tuy rằng cô trọng sinh sống lại ở trong người của Tô Điềm Điềm, nhưng cô có thể khẳng định, ký ức của bản thân cũng không bị thiếu hụt, như vậy cảm giác quen thuộc nàylà từ đâu mà đến? Quen thuộc hơn nữa không bài xích, Tô Điềm Điềm còn ẩn ẩn cảm thấy có chút vui mừng.
Cái này để cho Tô Điềm Điềm vẫn luôn thực hoang mang, chơi cùng Cố Cẩm Châu thật lâu, không có phát hiện dị thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.