Xuyên Tới Thập Niên 80 Làm Cục Cưng May Mắn
Chương 49:
Mộc Thất Oản/沐柒绾
21/07/2022
Tôn Hương Liên cùng Tô Đại Quý hít sâu một hơi, phải biết rằng làm ruộng nhiều năm như vậy, cũng chưa nhìn từng thấy nhiều tiền như vậy.
Nếu không làm sao lại nói nhân sâm chỉ có nhà có tiền mới có thể dùng đâu chứ?
Cái này bình thường gia đình nào có nhà ai có thể dùng được?
“Thằng tư, con liền cầm một vạn tiền mặt mang về?”
“Không có, Tưởng tiên sinh nói nhiều tiền như vậy mang theo trên người không an toàn, cho nên đưa cho con một sổ tiết kiệm, còn tiền thì là ở ngân hàng, lúc nào muốn thì đi ngân hàng lấy ra là được.”
Tô Minh Thương đưa sổ tiết kiệm cùng 50 đồng tiền tiền bán gà cho Tôn Hương Liên, “Còn 50 đồng tiền này là tiền bán gà rừng.”
“50 đồng tiền này con giữ lại, để mua đồ cho Điềm Điềm.”
Tôn Hương Liên làm chủ bảo Tô Minh Thương giữ lại 50 đồng tiền, dặn dò Tô Minh Thương đừng nói ra ngoài, hiện tại nhà họ Tô còn chưa có phân gia, ngầm trợ cấp như vậy, luôn là không được tốt cho lắm.
Tô Minh Thương đương nhiên hiểu được tầm quan trọng của sự việc, sẽ không nói bậy.
“Điềm Điềm đâu? Ở trong phòng sao? Con giống như chưa thấy Điềm Điềm.”
“Điềm Điềm còn đang ở bên nhà họ Cố, đang chơi cùng Cẩm Châu, hai đứa chơi rất là vui vẻ, nếu không phải vừa thấy Cẩm Châu đứa nhỏ này liền biết gia thế bối cảnh không đơn giản, mẹ đều có chút ý muốn định cái đính hôn từ bé cho hai đứa.”
Tôn Hương Liên cảm thán nói, bầu không khí giữa hai đứa nhỏ có một loại cảm giác hòa hợp vô cùng vi diệu, tựa hồ không ai có thể chen vào giữa hai đứa được vậy.
Tô Minh Thương vừa nghe, đại kinh thất sắc: “Đính ước cái gì chứ? Điềm Điềm còn nhỏ đâu, không cần thiết định phải làm thế.”
Thấy Tô Minh Thương vẻ mặt không tình nguyện, Tôn Hương Liên đầy mặt vô ngữ: “Cái này không phải không có làm hay sao? Gấp lên như thế làm cái gì?”
Tô Minh Thương có chút tủi thân rời khỏi phòng.
......
Nhà họ Cố.
Sau khi Tô Minh Thương ra khỏi phòng hai ông bà, liền sang nhà họ Cố tìm Tô Điềm Điềm, chuẩn bị bế Tô Điềm Điềm về nhà.
Cố Cẩm Châu biết hiện tại cũng không còn sớm, hơn nữa Tô Minh Thương là cha của Tô Điềm Điềm, không tiện cự tuyệt, chỉ có thể nhìn theo cha con hai người đi xa.
Trần Nhã Vân nhìn dáng vẻ này của Cố Cẩm Châu, nhịn không được cười nói: “Nhìn xem con cái dạng này, còn tưởng rằng là hòn vọng thê ấy chứ.”
Cố Cẩm Châu chờ tới khi thân ảnh của hai cha con Tô Minh Thương cùng Tô Điềm Điềm biến mất, liền quay vào trong sân. “Cẩm Châu, trong thành truyền đến tin tức, Tưởng Tử Tường tới đây.”
Cố Cẩm Châu dừng lại bước chân, xoay người hỏi: “Là người bạn tốt của ba đó sao? Sao chú ấy lại tới đây?” “Nghe nói là vì Tưởng phu nhân bị bệnh, dẫn Tưởng phu nhân tới đây dưỡng bệnh.”
Cố Cẩm Châu khẽ lắc đầu: “Không đúng lắm, Tưởng Tử Tường là con trai độc nhất của nhà họ Tưởng, hai năm trước đã dần dần tiếp xúc với công việc kinh doanh của nhà họ Tưởng, sao có thể sẽ buông xuống hết thảy công việc kinh doanh của gia đình không lo lại đi tới đây làm bạn với Tưởng phu nhân?”
Trần Nhã Vân vừa nghe, nghĩ nghĩ: “Bác Tưởng thực ra tuổi tác cũng không tính là lớn, còn có thể chống đỡ thêm nhiều năm, mà bác gái lại là mẹ của Tử Tường, cũng không có con cái nào khác nữa, tới đây chăm nom mẹ đang bị bệnh, cũng nói được thông mà?”
“Trước kia mẹ cũng từng nghe ba con nhắc tới thân thể của bác gái Tưởng cũng không được tốt cho lắm, không nghĩ tới hiện tại thế nhưng muốn tới bên này dưỡng bệnh.”
Cố Cẩm Châu nhăn nhăn mày: “Bà Tưởng bị bệnh gì, mẹ biết hay không?”
“Nghe ba con nhắc tới một lần, hình là bởi vì lúc trước khi sinh nở đã xảy ra chuyện gì đó, kết quả khi ở cữ không được tốt, thân thể liền có chút thiếu hụt, bệnh khi ở cữ là không có biện pháp chữa khỏi, chỉ có thể điều dưỡng.”
“Chuyện trước đó, bác gái Tưởng vẫn còn trẻ, thân thể còn chịu đựng được, hơn nữa người nhà họ Tưởng vẫn luôn bồi bổ thân thể cho bác ấy, lúc này mới không có vấn đề gì nhiều, lúc trước Tử Tường cũng có nói chờ tới khi bác gái Tưởng lớn tuổi, có thể sẽ dễ dàng khiến bệnh trở nặng.”
Cố Cẩm Châu suy tư về mối quan hệ giữa hai nhà Cố Tưởng, hai nhà là thế giao.
Nếu không làm sao lại nói nhân sâm chỉ có nhà có tiền mới có thể dùng đâu chứ?
Cái này bình thường gia đình nào có nhà ai có thể dùng được?
“Thằng tư, con liền cầm một vạn tiền mặt mang về?”
“Không có, Tưởng tiên sinh nói nhiều tiền như vậy mang theo trên người không an toàn, cho nên đưa cho con một sổ tiết kiệm, còn tiền thì là ở ngân hàng, lúc nào muốn thì đi ngân hàng lấy ra là được.”
Tô Minh Thương đưa sổ tiết kiệm cùng 50 đồng tiền tiền bán gà cho Tôn Hương Liên, “Còn 50 đồng tiền này là tiền bán gà rừng.”
“50 đồng tiền này con giữ lại, để mua đồ cho Điềm Điềm.”
Tôn Hương Liên làm chủ bảo Tô Minh Thương giữ lại 50 đồng tiền, dặn dò Tô Minh Thương đừng nói ra ngoài, hiện tại nhà họ Tô còn chưa có phân gia, ngầm trợ cấp như vậy, luôn là không được tốt cho lắm.
Tô Minh Thương đương nhiên hiểu được tầm quan trọng của sự việc, sẽ không nói bậy.
“Điềm Điềm đâu? Ở trong phòng sao? Con giống như chưa thấy Điềm Điềm.”
“Điềm Điềm còn đang ở bên nhà họ Cố, đang chơi cùng Cẩm Châu, hai đứa chơi rất là vui vẻ, nếu không phải vừa thấy Cẩm Châu đứa nhỏ này liền biết gia thế bối cảnh không đơn giản, mẹ đều có chút ý muốn định cái đính hôn từ bé cho hai đứa.”
Tôn Hương Liên cảm thán nói, bầu không khí giữa hai đứa nhỏ có một loại cảm giác hòa hợp vô cùng vi diệu, tựa hồ không ai có thể chen vào giữa hai đứa được vậy.
Tô Minh Thương vừa nghe, đại kinh thất sắc: “Đính ước cái gì chứ? Điềm Điềm còn nhỏ đâu, không cần thiết định phải làm thế.”
Thấy Tô Minh Thương vẻ mặt không tình nguyện, Tôn Hương Liên đầy mặt vô ngữ: “Cái này không phải không có làm hay sao? Gấp lên như thế làm cái gì?”
Tô Minh Thương có chút tủi thân rời khỏi phòng.
......
Nhà họ Cố.
Sau khi Tô Minh Thương ra khỏi phòng hai ông bà, liền sang nhà họ Cố tìm Tô Điềm Điềm, chuẩn bị bế Tô Điềm Điềm về nhà.
Cố Cẩm Châu biết hiện tại cũng không còn sớm, hơn nữa Tô Minh Thương là cha của Tô Điềm Điềm, không tiện cự tuyệt, chỉ có thể nhìn theo cha con hai người đi xa.
Trần Nhã Vân nhìn dáng vẻ này của Cố Cẩm Châu, nhịn không được cười nói: “Nhìn xem con cái dạng này, còn tưởng rằng là hòn vọng thê ấy chứ.”
Cố Cẩm Châu chờ tới khi thân ảnh của hai cha con Tô Minh Thương cùng Tô Điềm Điềm biến mất, liền quay vào trong sân. “Cẩm Châu, trong thành truyền đến tin tức, Tưởng Tử Tường tới đây.”
Cố Cẩm Châu dừng lại bước chân, xoay người hỏi: “Là người bạn tốt của ba đó sao? Sao chú ấy lại tới đây?” “Nghe nói là vì Tưởng phu nhân bị bệnh, dẫn Tưởng phu nhân tới đây dưỡng bệnh.”
Cố Cẩm Châu khẽ lắc đầu: “Không đúng lắm, Tưởng Tử Tường là con trai độc nhất của nhà họ Tưởng, hai năm trước đã dần dần tiếp xúc với công việc kinh doanh của nhà họ Tưởng, sao có thể sẽ buông xuống hết thảy công việc kinh doanh của gia đình không lo lại đi tới đây làm bạn với Tưởng phu nhân?”
Trần Nhã Vân vừa nghe, nghĩ nghĩ: “Bác Tưởng thực ra tuổi tác cũng không tính là lớn, còn có thể chống đỡ thêm nhiều năm, mà bác gái lại là mẹ của Tử Tường, cũng không có con cái nào khác nữa, tới đây chăm nom mẹ đang bị bệnh, cũng nói được thông mà?”
“Trước kia mẹ cũng từng nghe ba con nhắc tới thân thể của bác gái Tưởng cũng không được tốt cho lắm, không nghĩ tới hiện tại thế nhưng muốn tới bên này dưỡng bệnh.”
Cố Cẩm Châu nhăn nhăn mày: “Bà Tưởng bị bệnh gì, mẹ biết hay không?”
“Nghe ba con nhắc tới một lần, hình là bởi vì lúc trước khi sinh nở đã xảy ra chuyện gì đó, kết quả khi ở cữ không được tốt, thân thể liền có chút thiếu hụt, bệnh khi ở cữ là không có biện pháp chữa khỏi, chỉ có thể điều dưỡng.”
“Chuyện trước đó, bác gái Tưởng vẫn còn trẻ, thân thể còn chịu đựng được, hơn nữa người nhà họ Tưởng vẫn luôn bồi bổ thân thể cho bác ấy, lúc này mới không có vấn đề gì nhiều, lúc trước Tử Tường cũng có nói chờ tới khi bác gái Tưởng lớn tuổi, có thể sẽ dễ dàng khiến bệnh trở nặng.”
Cố Cẩm Châu suy tư về mối quan hệ giữa hai nhà Cố Tưởng, hai nhà là thế giao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.