Xuyên Tới Thập Niên 80: Sau Đêm Tân Hôn, Cả Nhà Coi Tôi Thành Bảo Bối
Chương 34: Lại Tới Móc Mỉa
Tiểu Kim Hầu
18/04/2023
Nói đến đây, mẹ Giang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà chọt vào trán của cô: "Con đó, thu lại tâm tư của mình mà sống cuộc sống thật tốt với cậu ấy đi, con chờ xem Tiêu Lệ mà thành công rồi thì những kẻ lúc này nói móc con, sớm muộn gì cũng sẽ nịnh bợ lại hai đứa, những lời nói thối nát ấy con cứ xem như con rùa đang đọc kinh, đừng để trong lòng."
"Mẹ, con sẽ không để trong lòng." Giang Mật nhìn người phụ nữ trước mặt mình, tóc mai cũng đã bạc, khuôn mặt tròn trông rất hiền từ, trong đôi mắt lộ ra sự lo lắng vô cùng dành cho con gái.
Khiến cô không thể không nhớ đến mẹ của mình, bà cũng là một người rất dịu dàng đáng yêu, chỉ có điều bệnh tật đã mang bà đi xa.
Trong lòng Giang Mật sinh ra một loại thân thương, cô ôm lấy mẹ Giang làm nũng: "Con đã làm cha mẹ lo lắng rồi, sau này con sẽ sống thật tốt với Tiêu Lệ."
"Con có thể thay đổi như vậy là tốt rồi." Mẹ Giang cũng thấy được sự thay đổi của Giang Mật, và đang về hướng phát triển tốt hơn. Trên khuôn mặt của bà lộ ra nụ cười rất vui mừng, bà lấy ra một trăm đồng từ dưới gối đầu rồi nhét vào trong tay Giang Mật: "Hai đứa vẫn còn túng thiếu, có tiền cũng đừng dùng linh tinh."
"Mẹ, con không cần tiền của mẹ." Giang Mật vội vàng trả trở về, cô nhíu mày nghiêm túc nói: "Tiêu Lệ mà biết chắc chắn sẽ không vui."
Mẹ Giang vừa nghe con rể không vui cũng đành phải thu tiền về.
Hai mẹ con nói chuyện xong cũng mở cửa phòng đi ra ngoài, vừa lúc cũng gặp mẹ Triệu cùng mẹ Lâm đi đến đây.
Mẹ Triệu đúng lúc gặp được Giang Mật, bà ta nhiệt tình lên tiếng bắt chuyện: "Mật Mật, nghe nói tay nghề nấu ăn của cháu giỏi lắm, hôm nay trong nhà dì có nhiều người thân đến, cháu có thể vì mọi người mà thể hiện tài năng chút không?"
Sắc mặt mẹ Giang tái xanh, làm sao mà bà không biết mẹ Triệu đến đây để bới móc lỗi?
"Bà đừng nghĩ mình có được mấy đồng tiền dơ bẩn thì có thể giương nanh múa vuốt muốn xưng vương xưng bá, tùy ý sai người khác như người hầu của bà, bà cũng tự mãn quá rồi!" Mẹ Giang nghẹn một bụng cơn tức, trực tiếp nã pháo với mẹ Triệu không ngừng: "Nhà bà nhiều tiền sao bà không cho người khác đi?"
???
"Ngọc Phượng à, oan chết tôi mất." Mẹ Triệu cố ý đến gây sự để khiến cho Giang Mật không còn mặt mũi.
Bề ngoài bà ta sẽ xử sự khôn khéo, nhưng sẽ ghi nhớ mối hận này, và ngấm ngầm giở trò ngáng chân sau lưng người ta, bà ta cũng rất giỏi trong việc tìm người thế tội cho mình.
"Hôm qua Hải Tử gặp Mật Mật, khi trở về thằng bé đã nói với tôi muốn bỏ tiền mời Mật Mật nấu ăn." Mẹ Triệu liếc mắt nhìn Giang Mật một cái, dáng vẻ như không thể làm gì khác, thẳng thắn nói: "Hôm nay cũng là ngày Mật Mật và Điềm Điềm về nhà, người thân cùng bà con đến đây ăn tiệc, nhà của tôi sẽ trả tiền cho bữa tiệc còn Mật Mật cũng không tốn đồng nào, nhưng vẫn phải để con bé làm chút việc như vậy bà con cũng không ai nói gì được con bé đúng không? Tôi cũng muốn để con bé thể hiện một chút rồi sẽ lén cho con bé chút tiền."
"Mẹ, con sẽ không để trong lòng." Giang Mật nhìn người phụ nữ trước mặt mình, tóc mai cũng đã bạc, khuôn mặt tròn trông rất hiền từ, trong đôi mắt lộ ra sự lo lắng vô cùng dành cho con gái.
Khiến cô không thể không nhớ đến mẹ của mình, bà cũng là một người rất dịu dàng đáng yêu, chỉ có điều bệnh tật đã mang bà đi xa.
Trong lòng Giang Mật sinh ra một loại thân thương, cô ôm lấy mẹ Giang làm nũng: "Con đã làm cha mẹ lo lắng rồi, sau này con sẽ sống thật tốt với Tiêu Lệ."
"Con có thể thay đổi như vậy là tốt rồi." Mẹ Giang cũng thấy được sự thay đổi của Giang Mật, và đang về hướng phát triển tốt hơn. Trên khuôn mặt của bà lộ ra nụ cười rất vui mừng, bà lấy ra một trăm đồng từ dưới gối đầu rồi nhét vào trong tay Giang Mật: "Hai đứa vẫn còn túng thiếu, có tiền cũng đừng dùng linh tinh."
"Mẹ, con không cần tiền của mẹ." Giang Mật vội vàng trả trở về, cô nhíu mày nghiêm túc nói: "Tiêu Lệ mà biết chắc chắn sẽ không vui."
Mẹ Giang vừa nghe con rể không vui cũng đành phải thu tiền về.
Hai mẹ con nói chuyện xong cũng mở cửa phòng đi ra ngoài, vừa lúc cũng gặp mẹ Triệu cùng mẹ Lâm đi đến đây.
Mẹ Triệu đúng lúc gặp được Giang Mật, bà ta nhiệt tình lên tiếng bắt chuyện: "Mật Mật, nghe nói tay nghề nấu ăn của cháu giỏi lắm, hôm nay trong nhà dì có nhiều người thân đến, cháu có thể vì mọi người mà thể hiện tài năng chút không?"
Sắc mặt mẹ Giang tái xanh, làm sao mà bà không biết mẹ Triệu đến đây để bới móc lỗi?
"Bà đừng nghĩ mình có được mấy đồng tiền dơ bẩn thì có thể giương nanh múa vuốt muốn xưng vương xưng bá, tùy ý sai người khác như người hầu của bà, bà cũng tự mãn quá rồi!" Mẹ Giang nghẹn một bụng cơn tức, trực tiếp nã pháo với mẹ Triệu không ngừng: "Nhà bà nhiều tiền sao bà không cho người khác đi?"
???
"Ngọc Phượng à, oan chết tôi mất." Mẹ Triệu cố ý đến gây sự để khiến cho Giang Mật không còn mặt mũi.
Bề ngoài bà ta sẽ xử sự khôn khéo, nhưng sẽ ghi nhớ mối hận này, và ngấm ngầm giở trò ngáng chân sau lưng người ta, bà ta cũng rất giỏi trong việc tìm người thế tội cho mình.
"Hôm qua Hải Tử gặp Mật Mật, khi trở về thằng bé đã nói với tôi muốn bỏ tiền mời Mật Mật nấu ăn." Mẹ Triệu liếc mắt nhìn Giang Mật một cái, dáng vẻ như không thể làm gì khác, thẳng thắn nói: "Hôm nay cũng là ngày Mật Mật và Điềm Điềm về nhà, người thân cùng bà con đến đây ăn tiệc, nhà của tôi sẽ trả tiền cho bữa tiệc còn Mật Mật cũng không tốn đồng nào, nhưng vẫn phải để con bé làm chút việc như vậy bà con cũng không ai nói gì được con bé đúng không? Tôi cũng muốn để con bé thể hiện một chút rồi sẽ lén cho con bé chút tiền."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.