Xuyên Tới Thập Niên 80: Sau Đêm Tân Hôn, Cả Nhà Coi Tôi Thành Bảo Bối
Chương 8: Té Chổng Mông Lên Trời
Tiểu Kim Hầu
14/04/2023
Ánh mắt của Tiêu Lệ tạm dừng trên mặt của cô một chút, thản nhiên "ừ" một tiếng rồi xoay người nhặt lưỡi liềm trên mặt đất lên.
"Anh Lệ." Triệu Đông Mai đứng ở cửa nhà, nũng nịu gọi một tiếng, ánh mát không dám dừng trên người anh, sắc mặt cô ta đỏ bừng chỉ nhìn chằm chằm dưới đất: "Em thấy anh cắt lúa trong ruộng mệt nhọc nên tặng cho anh mấy cái bánh bao thịt."
Cô ta treo trên khuỷu tay một cái rổ nhỏ, bên trên phủ một tấm vải bông, mở vải bông ra có thể thấy được mấy cái bánh bao nhân thịt vừa trắng còn vừa lớn.
Tiêu Lệ cũng không thèm liếc nhìn Triệu Đông Mai một cái, đi vào trong phòng.
Triệu Đông Mai đuổi theo Tiêu Lệ đến cửa, chợt một thân hình mảnh khảnh chắn trước mặt cô ta, cô ta vừa nhìn đã thấy là Giang Mật, thái độ cũng thay đổi, căn bản không đem người ta để trong mắt: "Cô tránh ra!"
Giang Mật nhìn Triệu Đông Mai cảm thấy có hứng thú, cô ta thắt bím một bên để ở trước ngực, trên người mặc một cái áo ngắn tay chất liệu là vải sợi tổng hợp, phối cùng một chiếc váy ngắn màu hồng caro, trên chân là một đôi vớ bằng vải sợi nilon, cuối cùng đi cùng đôi giày xăng-đan bằng nhựa.
Cách ăn mặc này rất thời trang, đi ở trên đường là một cảnh đẹp riêng biệt.
Trong thôn chỉ có cô cùng Triệu Đông Mai là biết cách ăn mặc, điều kiện trong nhà của cả hai người bọn họ đều không tệ, sinh mấy đứa con trai rồi mới sinh ra được một đứa con gái nên cực kỳ chiều chuộng.
Triệu Đông Mai luôn so sánh với nguyên chủ khắp mọi nơi, cô ta cũng thích Tiêu Lệ, cho nên đã xúi giục nguyên chủ hẹn hò với Triệu Đông Hải. Sau khi nguyên chủ cùng Tiêu Lệ ly hôn, Triệu Đông Mai vẫn thấy lo lắng nên lừa nguyên chủ chờ Triệu Đông Hải ở chuồng bò, nhưng thực tế thì đã sắp xếp cho một tên lưu manh tới đó để cưỡng hiếp nguyên chủ, sau đó Triệu Đông Mai sẽ dẫn người đến bắt gian.
Nguyên chủ hoảng sợ nên chạy trốn không nhìn đường, không cẩn thận đã ngã vào trong sông chết đuối.
Giang Mật cười lạnh trong lòng, ngày đầu tiên Tiêu Lệ kết hôn mà Triệu Đông Mai đã đến cửa tìm người.
Cô nghiêng người tránh qua: "Cô vào đi."
Triệu Đông Mai hất cằm lên, ánh mắt có chút khinh thường, Giang Mật thích anh trai cô ta nên luôn muốn lấy lòng cô ta, kết quả này cũng nằm trong dự kiến của cô ta.
Cô ta khịt mũi hừ lạnh một tiếng với Giang Mật, bước qua cánh cửa.
Giang Mất cầm lấy cái cuốc ở sau cánh cửa rồi đặt dưới chân Triệu Đông Mai.
"Rầm" một tiếng vang lên.
Triệu Đông Mai kêu đau "A" một cái, té chổng mông lên trời. Rổ vải trong khuỷu tay cũng văng ra, bánh bao nhân thịt heo cũng rơi ra ngoài.
"Giang Mật!"
Triệu Đông Mai tức muốn chết, cái con khốn này phát bệnh điên gì vậy, thế mà dám gạt chân cô ta!
"Cô không sợ tôi nói cho anh tôi biết là cô ức hiếp tôi sao?"
Giang Mật cười khúc khích, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy, nói: "Triệu Đông Mai à, cô mau đi nói cho anh trai cô đi, xem anh ta sẽ dỗ dành tôi hay là sẽ đòi lại công bằng cho cô."
Mẹ nó!
Đồ tiện nhân không biết xấu hổ này.
"Anh Lệ." Triệu Đông Mai đứng ở cửa nhà, nũng nịu gọi một tiếng, ánh mát không dám dừng trên người anh, sắc mặt cô ta đỏ bừng chỉ nhìn chằm chằm dưới đất: "Em thấy anh cắt lúa trong ruộng mệt nhọc nên tặng cho anh mấy cái bánh bao thịt."
Cô ta treo trên khuỷu tay một cái rổ nhỏ, bên trên phủ một tấm vải bông, mở vải bông ra có thể thấy được mấy cái bánh bao nhân thịt vừa trắng còn vừa lớn.
Tiêu Lệ cũng không thèm liếc nhìn Triệu Đông Mai một cái, đi vào trong phòng.
Triệu Đông Mai đuổi theo Tiêu Lệ đến cửa, chợt một thân hình mảnh khảnh chắn trước mặt cô ta, cô ta vừa nhìn đã thấy là Giang Mật, thái độ cũng thay đổi, căn bản không đem người ta để trong mắt: "Cô tránh ra!"
Giang Mật nhìn Triệu Đông Mai cảm thấy có hứng thú, cô ta thắt bím một bên để ở trước ngực, trên người mặc một cái áo ngắn tay chất liệu là vải sợi tổng hợp, phối cùng một chiếc váy ngắn màu hồng caro, trên chân là một đôi vớ bằng vải sợi nilon, cuối cùng đi cùng đôi giày xăng-đan bằng nhựa.
Cách ăn mặc này rất thời trang, đi ở trên đường là một cảnh đẹp riêng biệt.
Trong thôn chỉ có cô cùng Triệu Đông Mai là biết cách ăn mặc, điều kiện trong nhà của cả hai người bọn họ đều không tệ, sinh mấy đứa con trai rồi mới sinh ra được một đứa con gái nên cực kỳ chiều chuộng.
Triệu Đông Mai luôn so sánh với nguyên chủ khắp mọi nơi, cô ta cũng thích Tiêu Lệ, cho nên đã xúi giục nguyên chủ hẹn hò với Triệu Đông Hải. Sau khi nguyên chủ cùng Tiêu Lệ ly hôn, Triệu Đông Mai vẫn thấy lo lắng nên lừa nguyên chủ chờ Triệu Đông Hải ở chuồng bò, nhưng thực tế thì đã sắp xếp cho một tên lưu manh tới đó để cưỡng hiếp nguyên chủ, sau đó Triệu Đông Mai sẽ dẫn người đến bắt gian.
Nguyên chủ hoảng sợ nên chạy trốn không nhìn đường, không cẩn thận đã ngã vào trong sông chết đuối.
Giang Mật cười lạnh trong lòng, ngày đầu tiên Tiêu Lệ kết hôn mà Triệu Đông Mai đã đến cửa tìm người.
Cô nghiêng người tránh qua: "Cô vào đi."
Triệu Đông Mai hất cằm lên, ánh mắt có chút khinh thường, Giang Mật thích anh trai cô ta nên luôn muốn lấy lòng cô ta, kết quả này cũng nằm trong dự kiến của cô ta.
Cô ta khịt mũi hừ lạnh một tiếng với Giang Mật, bước qua cánh cửa.
Giang Mất cầm lấy cái cuốc ở sau cánh cửa rồi đặt dưới chân Triệu Đông Mai.
"Rầm" một tiếng vang lên.
Triệu Đông Mai kêu đau "A" một cái, té chổng mông lên trời. Rổ vải trong khuỷu tay cũng văng ra, bánh bao nhân thịt heo cũng rơi ra ngoài.
"Giang Mật!"
Triệu Đông Mai tức muốn chết, cái con khốn này phát bệnh điên gì vậy, thế mà dám gạt chân cô ta!
"Cô không sợ tôi nói cho anh tôi biết là cô ức hiếp tôi sao?"
Giang Mật cười khúc khích, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy, nói: "Triệu Đông Mai à, cô mau đi nói cho anh trai cô đi, xem anh ta sẽ dỗ dành tôi hay là sẽ đòi lại công bằng cho cô."
Mẹ nó!
Đồ tiện nhân không biết xấu hổ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.