Xuyên Tới Thế Giới Thú Nhân, Ta Làm Ruộng Tại Vùng Hoang Dã
Chương 18:
Xuân Phong Thập Cửu Lí
03/06/2024
Tô Nhiễm gần như lập tức cảm nhận được tâm trạng chán nản của người sói.
Nhưng mà dễ thương quá!
Bất kỳ nữ tử nào khi đối mặt với một nam tử có đôi tai thú lông xù trên đầu, tướng mạo đẹp trai, dáng người lại đẹp, toàn thân tỏa ra hơi thở hormone nam tính của tuổi trẻ, lại bày ra vẻ mặt tủi thân với mình thì đều rất khó để kiềm chế được.
Ngay khi Tô Nhiễm ngo ngoe muốn đưa tay ra, vuốt ve đôi tai thú trên đầu người sói thì người sói đột nhiên có động tác mới.
Chỉ thấy hắn đột nhiên cầm lấy chiếc lá đã hái lúc quay về, sau đó xé phần thịt lá, chỉ để lại một gân lá ở giữa giống như xương cá.
Sau đó ánh mắt mang theo sự mong đợi đưa cho Tô Nhiễm.
Dường như sợ Tô Nhiễm không hiểu, sau khi Tô Nhiễm nhận lấy, hắn còn tiện tay bẻ một nhánh trên gân lá xương cá, sau đó đưa đến bên miệng Tô Nhiễm.
Đây là muốn cho nàng ăn sao?
Tô Nhiễm nhìn đôi mắt xanh biếc của người sói, do dự há miệng.
Gân lá vừa vào miệng là một mùi cỏ xanh nhạt, Tô Nhiễm cắn hai cái bằng răng cửa, đột nhiên biểu cảm hơi ngạc nhiên.
Thật sự là ngọt?
Nàng vội vàng nhai thêm vài cái gân lá trong miệng, sau đó vui mừng phát hiện, thật sự là ngọt!
Hơn nữa gân lá này rất mềm, ăn vào giống như thịt quả vậy, nhai vài cái là có thể nghiền nát, nước rất nhiều.
Tô Nhiễm quyết định gọi cái cây mọc ra chiếc lá này là cây cỏ ngọt.
Nàng không khỏi lần đầu tiên nhìn kỹ người sói trước mặt, hắn là vì ăn sachima ngọt, cho nên cho rằng nàng thích ăn đồ ngọt, mới cố ý dẫn nàng đi hái chiếc lá này sao?
Mặc dù mục đích nhặt nàng về của người sói này có vẻ hơi không trong sáng nhưng không thể không thừa nhận rằng, Tô Nhiễm có một chút cảm động.
Còn người sói lúc này thấy nàng cuối cùng cũng ăn đồ thì lập tức vui vẻ dựng thẳng tai, cái đuôi to xù sau lưng vỗ sang trái vỗ sang phải "Bốp bốp".
Thấy Tô Nhiễm ăn hết một gân lá cỏ ngọt, người sói liền không tiếp tục đẩy thịt cừu đầu trắng cho Tô Nhiễm nữa, mà cúi đầu bắt đầu lấp đầy bụng mình.
Bóng cây trên mặt đất dần dần bắt đầu nghiêng.
Sau khi ăn xong, người sói liền mang theo những mảnh xương vụn còn lại bay ra ngoài.
Tô Nhiễm cảm thấy hắn hẳn là đi vứt rác, đây thực sự là một người thú rất sạch sẽ.
Lần này người sói ra ngoài rất nhanh, khoảng mười phút sau đã quay lại tổ chim.
Nhưng lúc hắn quay lại, trong tay còn ôm một nắm thứ gì đó được bọc bằng lá cây.
Hắn đưa thứ trong tay đến trước mặt Tô Nhiễm, một quả màu vàng đột nhiên rơi ra khỏi lá cây.
Vỏ quả rất mỏng, sau khi rơi xuống mặt đất của tổ chim, lập tức vỡ tan thành một vũng.
Nhưng mà dễ thương quá!
Bất kỳ nữ tử nào khi đối mặt với một nam tử có đôi tai thú lông xù trên đầu, tướng mạo đẹp trai, dáng người lại đẹp, toàn thân tỏa ra hơi thở hormone nam tính của tuổi trẻ, lại bày ra vẻ mặt tủi thân với mình thì đều rất khó để kiềm chế được.
Ngay khi Tô Nhiễm ngo ngoe muốn đưa tay ra, vuốt ve đôi tai thú trên đầu người sói thì người sói đột nhiên có động tác mới.
Chỉ thấy hắn đột nhiên cầm lấy chiếc lá đã hái lúc quay về, sau đó xé phần thịt lá, chỉ để lại một gân lá ở giữa giống như xương cá.
Sau đó ánh mắt mang theo sự mong đợi đưa cho Tô Nhiễm.
Dường như sợ Tô Nhiễm không hiểu, sau khi Tô Nhiễm nhận lấy, hắn còn tiện tay bẻ một nhánh trên gân lá xương cá, sau đó đưa đến bên miệng Tô Nhiễm.
Đây là muốn cho nàng ăn sao?
Tô Nhiễm nhìn đôi mắt xanh biếc của người sói, do dự há miệng.
Gân lá vừa vào miệng là một mùi cỏ xanh nhạt, Tô Nhiễm cắn hai cái bằng răng cửa, đột nhiên biểu cảm hơi ngạc nhiên.
Thật sự là ngọt?
Nàng vội vàng nhai thêm vài cái gân lá trong miệng, sau đó vui mừng phát hiện, thật sự là ngọt!
Hơn nữa gân lá này rất mềm, ăn vào giống như thịt quả vậy, nhai vài cái là có thể nghiền nát, nước rất nhiều.
Tô Nhiễm quyết định gọi cái cây mọc ra chiếc lá này là cây cỏ ngọt.
Nàng không khỏi lần đầu tiên nhìn kỹ người sói trước mặt, hắn là vì ăn sachima ngọt, cho nên cho rằng nàng thích ăn đồ ngọt, mới cố ý dẫn nàng đi hái chiếc lá này sao?
Mặc dù mục đích nhặt nàng về của người sói này có vẻ hơi không trong sáng nhưng không thể không thừa nhận rằng, Tô Nhiễm có một chút cảm động.
Còn người sói lúc này thấy nàng cuối cùng cũng ăn đồ thì lập tức vui vẻ dựng thẳng tai, cái đuôi to xù sau lưng vỗ sang trái vỗ sang phải "Bốp bốp".
Thấy Tô Nhiễm ăn hết một gân lá cỏ ngọt, người sói liền không tiếp tục đẩy thịt cừu đầu trắng cho Tô Nhiễm nữa, mà cúi đầu bắt đầu lấp đầy bụng mình.
Bóng cây trên mặt đất dần dần bắt đầu nghiêng.
Sau khi ăn xong, người sói liền mang theo những mảnh xương vụn còn lại bay ra ngoài.
Tô Nhiễm cảm thấy hắn hẳn là đi vứt rác, đây thực sự là một người thú rất sạch sẽ.
Lần này người sói ra ngoài rất nhanh, khoảng mười phút sau đã quay lại tổ chim.
Nhưng lúc hắn quay lại, trong tay còn ôm một nắm thứ gì đó được bọc bằng lá cây.
Hắn đưa thứ trong tay đến trước mặt Tô Nhiễm, một quả màu vàng đột nhiên rơi ra khỏi lá cây.
Vỏ quả rất mỏng, sau khi rơi xuống mặt đất của tổ chim, lập tức vỡ tan thành một vũng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.