Xuyên Tới Thế Giới Thú Nhân, Ta Làm Ruộng Tại Vùng Hoang Dã
Chương 38:
Xuân Phong Thập Cửu Lí
03/06/2024
Nhưng nội tạng sống chắc chắn cũng không ngon đến đâu, Tô Nhiễm nghĩ nàng có lẽ có thể nói với người sói vào ngày mai rằng nội tạng cũng có thể làm chín để ăn, không thể vứt đi nữa.
Nàng chưa bao giờ như bây giờ, căng thẳng về lượng thức ăn có thể ăn được.
Cơ thể của cừu đầu trắng vẫn được xâu lại treo trên đống lửa giống như buổi sáng, chỉ có điều lần này vì là cả một con cừu đầu trắng nên khi dùng gậy cây xâu lại đã tốn không ít sức lực của nàng.
Cuối cùng vẫn nhờ có người sói tham gia, mới thuận lợi dựng xong giá nướng đơn giản.
Sau khi dựng xong giá nướng cừu đầu trắng, Tô Nhiễm vẫn dùng dao chiến thuật rạch vài đường trên người cừu đầu trắng, sau đó bôi nước ép của lá cỏ ngọt lên.
Nàng quyết định ngày mai sẽ để người sói dẫn nàng đi tìm một ít quả du du, dùng nước ép của quả du du để bôi lên thịt cừu đầu trắng chắc chắn sẽ tiện hơn nhiều so với nước ép của lá cỏ ngọt này.
Xử lý xong thịt cừu đầu trắng, Tô Nhiễm mới chuyển ánh mắt sang đống rong biển đang được để ở một bên.
Số lượng rong biển hơi nhiều.
Những rong biển này trước khi ăn cần phải luộc qua nước để khử mùi tanh và chất bẩn nhưng cốc trà bằng thép không gỉ của nàng cũng chỉ có thể luộc một lần nhiều nhất được một lượng rong biển.
Nàng quay đầu nhìn dòng nước sông không xa, cúi người lấy hết rong biển mang qua, bỏ một nửa vào trong nước, lại tìm một hòn đá đè lên trên, tránh cho rong biển bị cuốn trôi.
Sau đó lại rửa sạch một nửa còn lại trong nước, cầm lấy chuẩn bị quay về.
Nhưng lúc này nàng đã bị người sói đi theo chặn lại.
Bàn tay rộng lớn của người sói nắm lấy cánh tay nàng, một tay khác chỉ vào rong biển nàng đặt trong sông, kêu lên ư ử.
"Những thứ đó phải đợi đến ngày mai mới ăn được nhé~"
Mặc dù biết rõ người sói không hiểu lời nàng nói nhưng Tô Nhiễm vẫn dịu dàng nói với người sói.
“U~U~"
Người sói kêu lên một tiếng trong trẻo, giọng nói vẫn có chút không hài lòng. Tô Nhiễm cảm thấy mình có thể tưởng tượng ra giọng điệu nói chuyện của người sói: "Sao ngươi có thể vứt bỏ thức ăn mà ta vất vả tìm về chứ!"
Vì vậy nàng đành phải kéo người sói đến bên sông, lại cúi người ấn mạnh vào hòn đá đè rong biển, quay đầu nhìn người sói: "Thấy chưa, sẽ không bị cuốn trôi đâu~"
"U~U~..."
Người sói nhìn rong biển trong sông do dự không quyết nhưng dù sao vẫn có chút không vui, cụp đuôi to lông xù xuống.
Nhưng sự không vui này lập tức bị vứt ra sau đầu khi ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng dần tỏa ra, vui vẻ chấp nhận công việc quay cừu đầu trắng nướng mà Tô Nhiễm tận tay chỉ dạy để thịt cừu đầu trắng chín đều.
Nàng chưa bao giờ như bây giờ, căng thẳng về lượng thức ăn có thể ăn được.
Cơ thể của cừu đầu trắng vẫn được xâu lại treo trên đống lửa giống như buổi sáng, chỉ có điều lần này vì là cả một con cừu đầu trắng nên khi dùng gậy cây xâu lại đã tốn không ít sức lực của nàng.
Cuối cùng vẫn nhờ có người sói tham gia, mới thuận lợi dựng xong giá nướng đơn giản.
Sau khi dựng xong giá nướng cừu đầu trắng, Tô Nhiễm vẫn dùng dao chiến thuật rạch vài đường trên người cừu đầu trắng, sau đó bôi nước ép của lá cỏ ngọt lên.
Nàng quyết định ngày mai sẽ để người sói dẫn nàng đi tìm một ít quả du du, dùng nước ép của quả du du để bôi lên thịt cừu đầu trắng chắc chắn sẽ tiện hơn nhiều so với nước ép của lá cỏ ngọt này.
Xử lý xong thịt cừu đầu trắng, Tô Nhiễm mới chuyển ánh mắt sang đống rong biển đang được để ở một bên.
Số lượng rong biển hơi nhiều.
Những rong biển này trước khi ăn cần phải luộc qua nước để khử mùi tanh và chất bẩn nhưng cốc trà bằng thép không gỉ của nàng cũng chỉ có thể luộc một lần nhiều nhất được một lượng rong biển.
Nàng quay đầu nhìn dòng nước sông không xa, cúi người lấy hết rong biển mang qua, bỏ một nửa vào trong nước, lại tìm một hòn đá đè lên trên, tránh cho rong biển bị cuốn trôi.
Sau đó lại rửa sạch một nửa còn lại trong nước, cầm lấy chuẩn bị quay về.
Nhưng lúc này nàng đã bị người sói đi theo chặn lại.
Bàn tay rộng lớn của người sói nắm lấy cánh tay nàng, một tay khác chỉ vào rong biển nàng đặt trong sông, kêu lên ư ử.
"Những thứ đó phải đợi đến ngày mai mới ăn được nhé~"
Mặc dù biết rõ người sói không hiểu lời nàng nói nhưng Tô Nhiễm vẫn dịu dàng nói với người sói.
“U~U~"
Người sói kêu lên một tiếng trong trẻo, giọng nói vẫn có chút không hài lòng. Tô Nhiễm cảm thấy mình có thể tưởng tượng ra giọng điệu nói chuyện của người sói: "Sao ngươi có thể vứt bỏ thức ăn mà ta vất vả tìm về chứ!"
Vì vậy nàng đành phải kéo người sói đến bên sông, lại cúi người ấn mạnh vào hòn đá đè rong biển, quay đầu nhìn người sói: "Thấy chưa, sẽ không bị cuốn trôi đâu~"
"U~U~..."
Người sói nhìn rong biển trong sông do dự không quyết nhưng dù sao vẫn có chút không vui, cụp đuôi to lông xù xuống.
Nhưng sự không vui này lập tức bị vứt ra sau đầu khi ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng dần tỏa ra, vui vẻ chấp nhận công việc quay cừu đầu trắng nướng mà Tô Nhiễm tận tay chỉ dạy để thịt cừu đầu trắng chín đều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.