Xuyên Tới Tinh Tế Trồng Rau Kiếm Tiền
Chương 20:
Mâm Xôi
15/09/2023
Tốt quá rồi, đối phương đã nhận lời, ngày mai chắc là phải nhờ mẹ anh cùng đi, mẹ anh có nghiên cứu về những loại này sẽ hiểu biết hơn, Hiên Viên Lâm nhanh chóng gọi cho mẹ mình để thông báo chuyện này, bên này Tề Ngọc Mẫn nhận được tin con trai đã liên hệ được với người bán thực vật thì rất vui mừng.
"Tốt lắm con trai, con đã làm được một việc lớn đó, ngày mốt con và mẹ sẽ đi gặp họ" Tề Ngọc Mẫn vui mừng nói
"Con trai hôm nay con có mua thêm được gì không, mấy ngày rồi mẹ chưa được ăn rau rồi" Tề Ngọc Mẫn buồn bực nói
"Không có đâu mẹ của con, mấy hôm nay chủ của hàng không đưa lên kệ, lúc nãy vui quá con quên mất không hỏi lại, để ngày kia chúng ta gặp gặp thế nào"
"Thôi cố gắng nhịn vậy" nghe vậy thì chán nản nói
Bên này, hai người hẹn đối phương xong thì Tô Mạnh Hạo phổ cập cho Tô Lạc một chút công nghệ mới, cô rất chăm chú nghe, thời đại này thật sự công nghệ cực kỳ phát triển, nếu cô cứ mù mờ thì sẽ thành nhà quê mất, ít nhất mấy cái cơ bản cũng phải biết được.
Dạy nhập môn xong, cô đi tạo đất của hôm nay, Tô Mạnh Hạo xung phong ra vườn chăm cây, lúc cô bê chậu đất ra ngoài, thấy anh họ vừa sờ rau vừa chảy nước miếng, ghê chết đi được.
"Anh, anh bị làm sao thế, nhìn thấy ghê" Tô Lạc ghét bỏ nói
"Tối nay chúng ta lại ăn loại gì tiếp nhỉ, nghĩ tới bữa trưa nay anh sắp không chờ nổi mong tới tối rồi" Mấy món ăn này sao ngon vậy chứ
"Được rồi, anh bê chậu cây này ra góc kia cho em, đây là dâu tây đó"
"Dâu tây màu đỏ, thơm ngọt, lúc trưa á" Tô Mạnh Hạo nhớ tới buổi trưa ăn
"Đúng vậy" Cái ông anh tham ăn này
Nhớ tới quả dâu tây to bằng nắm tay Tiểu Minh mà được ăn lúc trưa, Tô Minh Hạo lại chảy nước miếng ròng ròng, quả dâu đỏ tươi, mùi thơm ngọt, ăn thì nhiều nước ngọt lịm. Anh cẩn thận đặt chậu cây xuống, sau đó nhìn ngắm một hồi lâu
"Tiểu Lạc Lạc, khi nào cây này mới có thể mọc quả" sau đó quay ra hỏi
"Cái này chắc phải tầm một tháng, hiện tại em mới gieo hạt xuống thôi" Cô nhìn anh họ ôm chậu cây như ôm con thì cười nói
" Lâu vậy sao" Vậy thì khi nào mới có dâu để ăn đây, cây dâu bên kia anh thấy chỉ có mấy cây thôi, mỗi ngày chỉ được phép ăn một quả, dâu ơi dâu mày mau lớn nhanh lên
Ba mẹ Tô nhìn Tô Mạnh Hạo lúc đầu thì còn ngại này ngại kia bây giờ cũng không khác gì họ còn hơn ấy, nâng từng chiếc lá, ngó bên này ngó bên kia cả buổi không biết chán.
Vì ở đây không có ong nhỏ như ở trái đất nên cô dạy ba mẹ Tô cách thụ phấn hoa để dễ đậu quả hơn, hiện tại hai người đang đi xem từng chậu cây, có bông hoa cái nào thì đều gạt phấn tới, đa số hoa cái đều sẽ mọc quả, bởi ở đây cũng không có sâu bệnh. Nên 10 bông thì 9 bông sẽ mọc.
Mấy bông hoa đực sau khi hái sẽ mang đi xào hoặc là nhồi thịt hấp cũng rất ngon, có thể nói ở nơi thiếu thực vật này mọi phần trên cây đều không bỏ đi chút nào, đến cả mấy cây rau cũng không kịp già đã bị cắt ăn rồi.
"Tốt lắm con trai, con đã làm được một việc lớn đó, ngày mốt con và mẹ sẽ đi gặp họ" Tề Ngọc Mẫn vui mừng nói
"Con trai hôm nay con có mua thêm được gì không, mấy ngày rồi mẹ chưa được ăn rau rồi" Tề Ngọc Mẫn buồn bực nói
"Không có đâu mẹ của con, mấy hôm nay chủ của hàng không đưa lên kệ, lúc nãy vui quá con quên mất không hỏi lại, để ngày kia chúng ta gặp gặp thế nào"
"Thôi cố gắng nhịn vậy" nghe vậy thì chán nản nói
Bên này, hai người hẹn đối phương xong thì Tô Mạnh Hạo phổ cập cho Tô Lạc một chút công nghệ mới, cô rất chăm chú nghe, thời đại này thật sự công nghệ cực kỳ phát triển, nếu cô cứ mù mờ thì sẽ thành nhà quê mất, ít nhất mấy cái cơ bản cũng phải biết được.
Dạy nhập môn xong, cô đi tạo đất của hôm nay, Tô Mạnh Hạo xung phong ra vườn chăm cây, lúc cô bê chậu đất ra ngoài, thấy anh họ vừa sờ rau vừa chảy nước miếng, ghê chết đi được.
"Anh, anh bị làm sao thế, nhìn thấy ghê" Tô Lạc ghét bỏ nói
"Tối nay chúng ta lại ăn loại gì tiếp nhỉ, nghĩ tới bữa trưa nay anh sắp không chờ nổi mong tới tối rồi" Mấy món ăn này sao ngon vậy chứ
"Được rồi, anh bê chậu cây này ra góc kia cho em, đây là dâu tây đó"
"Dâu tây màu đỏ, thơm ngọt, lúc trưa á" Tô Mạnh Hạo nhớ tới buổi trưa ăn
"Đúng vậy" Cái ông anh tham ăn này
Nhớ tới quả dâu tây to bằng nắm tay Tiểu Minh mà được ăn lúc trưa, Tô Minh Hạo lại chảy nước miếng ròng ròng, quả dâu đỏ tươi, mùi thơm ngọt, ăn thì nhiều nước ngọt lịm. Anh cẩn thận đặt chậu cây xuống, sau đó nhìn ngắm một hồi lâu
"Tiểu Lạc Lạc, khi nào cây này mới có thể mọc quả" sau đó quay ra hỏi
"Cái này chắc phải tầm một tháng, hiện tại em mới gieo hạt xuống thôi" Cô nhìn anh họ ôm chậu cây như ôm con thì cười nói
" Lâu vậy sao" Vậy thì khi nào mới có dâu để ăn đây, cây dâu bên kia anh thấy chỉ có mấy cây thôi, mỗi ngày chỉ được phép ăn một quả, dâu ơi dâu mày mau lớn nhanh lên
Ba mẹ Tô nhìn Tô Mạnh Hạo lúc đầu thì còn ngại này ngại kia bây giờ cũng không khác gì họ còn hơn ấy, nâng từng chiếc lá, ngó bên này ngó bên kia cả buổi không biết chán.
Vì ở đây không có ong nhỏ như ở trái đất nên cô dạy ba mẹ Tô cách thụ phấn hoa để dễ đậu quả hơn, hiện tại hai người đang đi xem từng chậu cây, có bông hoa cái nào thì đều gạt phấn tới, đa số hoa cái đều sẽ mọc quả, bởi ở đây cũng không có sâu bệnh. Nên 10 bông thì 9 bông sẽ mọc.
Mấy bông hoa đực sau khi hái sẽ mang đi xào hoặc là nhồi thịt hấp cũng rất ngon, có thể nói ở nơi thiếu thực vật này mọi phần trên cây đều không bỏ đi chút nào, đến cả mấy cây rau cũng không kịp già đã bị cắt ăn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.