Quyển 5 - Chương 44: Nguyệt lạc ô đề
Yêu Chu
30/07/2014
(*Nguyệt lạc ô đề: trăng lặn, quạ kêu. Trích từ câu “Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên” trong bài thơ “Phong Kiều dạ bạc” của Trương Kế)
Edit: Windy
******
Hắn sảng khoái.
Cậu chàng ngây ngốc.
Nàng ta cũng ngây người.
Tôi thì chảy nước miếng….
***********************************
Trong lúc nhất thời chúng ta ai cũng không nói chuyện.
Lạc Xuyên phỏng chừng còn đang say mê thưởng thức tinh khí hẳn là thuần khiết vừa mới nếm được, huống chi lấy cái lối suy nghĩ “Cho mượn” của hắn thì nhất định cũng sẽ không nghĩ gì đến người bên dưới có nguyện ý hay không rồi.
Anh Siêu không nói gì, sợ rằng một nam sinh có giới tính bình thường lần đầu tiên bị một tên đồng tính hôn thì tâm lý nhất thời không thể chịu được cũng là chuyện bình thường, phỏng chừng giờ này cậu chàng còn đang trong trạng thái choáng váng.
Sắc mặt Nguyệt Lạc đã khôi phục lại sự bình tĩnh, hay có lẽ ở triều đại này chuyện đồng tính nam cũng rất thịnh hành chăng? Có điều ánh mắt nàng ấy nhìn Lạc Xuyên rõ ràng là không được tốt lắm.
Còn tôi thì đang bận quan sát vẻ mặt của mấy người này, ngoài ra trong lòng còn nhanh chóng chấm điểm xứng đôi của cặp BL này!
Mức độ đẹp giai: 10 điểm! Tuyệt!
Mức độ dáng người: 10 điểm! Tuyệt!!
Độ thích hợp công thụ: Lạc Xuyên làm công, đó là ….10 điểm! Tuyệt!!!
Trình độ phối hợp của hai người: Tuy rằng Siêu Siêu là thụ, nhưng chiều cao còn hơn cả Lạc Xuyên, có điều người sau so với người trước thân hình rắn chắc hơn nhiều, khí thế thậm chí mang tính thắng lợi áp đảo, ừm….Vậy thì 8 điểm đi. Nhưng mà xét lửa giận đang hừng hực bốc cháy trong mắt Siêu Siêu, thì Lạc Xuyên à, nhiệm vụ trừng phạt cái tên tiểu thụ mạnh mẽ này của ngươi còn thực lâu dài mà gian khổ đó… Ta xem trước mắt chấm 6 điểm là tương đối chính xác.
“Mẹ nó!! Mi rốt cuộc là ai?!! Biến thái!!!”
“Tại hạ là Lạc Xuyên.”
“Ông đây không quen mi!! Ông đây với mi không duyên không thù! Rốt cuộc mi muốn gì?! Ai phái mi tới? Từ từ, có phải cái lão yêu tinh Bát Bảo kia phải mi tới chỉnh ta?!”
“Ngươi không biết ta? Ừm…Phải rồi, ngươi chưa từng gặp khuôn mặt này mà. Chúng ta từng ngồi chung xe đó.”
“Gì?”
Lạc Xuyên hạ giọng, đôi môi để bên tai Anh Siêu chạm nhẹ….
Bị Siêu Siêu chán ghét đẩy ra, “Mẹ nó, có chuyện gì thì cứ lớn tiếng mà nói! Đàn ông đàn ang mà thì thầm làm khỉ gì….Cái gì?! Mi nói mi là….!! Nhưng mà, cái mặt, cái mặt mi…. Mi! Ta….Liên quan gì tới ta! Vậy mắc gì phải hôn….Hôn….”
Siêu Siêu mặt đỏ bừng….Là tức giận hay thẹn thùng đây?
Lạc Xuyên ngươi cũng thật không đúng, ngay lúc đầu đã bá vương ngạnh thượng cung, sau này rất khó phát triển, một chút tuần tự cũng không hiểu được, vừa nhìn ngươi đã biết ngay là không theo đuổi nổi người ta….Ặc, chính xác là, trước đây ngươi cũng không theo đuổi nổi mà….
“Chát!”
Ủa? Chát? Tiếng gì đó? Bẻ gãy gậy trúc? Không, còn nặng nề hơn thế một chút….Có điều, hình như là….Roi! Đánh xuống mặt đất? Không, là tiếng đánh vào da thịt mới phải!….Cánh tay phải, đau quá!
Cúi đầu, nhiều máu ghê, là của tôi à?
“Tìm được cô rồi ~” Giọng nói của một phụ nữ, thật xinh đẹp, thật điêu ngoa…
Hoang mang ngẩng đầu lên, tình thế trong phòng đã đại biến!
Không biết từ đâu mà có mấy tên mặc hồng y nhảy ra, động tác của ai nấy đều sắc bén, vũ khí thì quái dị, tiến lùi nhanh như gió! Lại có một đám mặc hắc y cùng với mấy người mặc lụa mỏng mà Lạc Xuyên mang tới cùng nhau ngăn cản mấy kẻ áo hồng lại! Lạc Xuyên che chở Siêu Siêu vừa đánh vừa lùi, người áo xám che trước mặt tôi là? Quá nhi?
Ừm, màu xám thật tiêu sái, có điều hắn mặc màu đen vẫn là dễ nhìn nhất…Hở? Vẻ mặt Quá nhi làm chi mà lo lắng dữ vậy? Yên tâm đi, ta chỉ bị quất một roi thôi mà, chảy chút máu thôi, bảo Siêu Siêu chữa cho tôi một chút, đừng để lại sẹo là được….Ngươi đừng có bày ra vẻ mặt như cha chết mẹ chết vậy chứ….Sao đầu tôi choáng váng quá vậy… Quá nhi, ngươi đừng có nói chuyện mà không phát ra tiếng thế chứ…. Ai vậy, tiểu mỹ nữ mặc quần áo đỏ tươi ở đối diện là ai vậy? Mặt mũi cũng đẹp thật! Từ từ….Roi…Không phải là cô đánh tôi đấy chứ….Mí mắt, thật nặng…
“Mẫn Mẫn! Mẫn Mẫn!” Quá nhi ôm lấy người con gái đã ngất đi, quay đầu căm tức nhìn hồng y nữ tử thoải mái tự tại đứng trên khung cửa sổ, “Các hạ là ai? Vì sao phải làm khó dễ một cô nương không có võ công?”
“Hì hì ~~” Nữ tử xinh đẹp mặc quần áo đỏ tươi kia động đậy cổ tay, vung ra một đường roi xinh đẹp như hoa, “Ta là ai à, chính là Tả hộ pháp Vô Cực giáo, về chuyện vì sao ta gây khó dễ cho nàng ta….Thắng được ta thì ta nói cho ngươi!” Lời còn chưa dứt đã nhún thân tiến lên!
Quá nhi nhanh nhẹn nhảy lên, trường kiếm rút khỏi vỏ, đỡ được một roi đánh về phía Mẫn Mẫn! Hai người nhanh chóng đánh vào nhau!
Loại binh khí mềm như roi rất khó luyện, nhưng một khi luyện thành lại rất mạnh mẽ! Có thể nói là cứng mềm đều lưu loát, có tất cả các đặc tính! Thân mình hồng y nữ tử kia cũng không kém, hơn nữa trường tiên lại có uy lực, nhưng đánh nhau với Quá nhi lại không phân được ai gỏi ai kém!
Ở mái hiên bên kia, người áo đen, người áo hồng cùng với người áo lụa cùng hỗn chiến, thực lực trên cơ bản cũng tương đương nhau, nhưng Lạc Xuyên cũng không phải là đèn cạn dầu, tuy rằng phải che chở cho Anh Siêu, nhưng chỉ vài lần ra tay tình thế đã nghịch chuyển!
Hồng y thiếu nữ bên kia cũng biết tình hình bất lợi, trượt một chiêu, đưa tay vẩy ra vô số sợi chỉ bạc mỏng như lông trâu, một tay kéo Mẫn Mẫn té xỉu trên mặt đất nhảy ra ngoài cửa sổ, tươi cười nói:
“Vị tiểu ca này dùng trường kiếm cũng thật lợi hại! Ta rất vừa ý, hôm nay phá lệ nói cho ngươi, bổn cô nương tên là Ô Đề, ngươi phải nhớ kĩ đấy! Hì hì….Mẫn Mẫn thì ta mang đi đây ~ sau này còn gặp lại!”
Thừa lúc mọi người còn đang trốn tránh ám khí, nữ tử tên Ô Đề kia đã sớm biến mất không thấy tăm hơi, người áo hồng trong phòng nhanh chóng rút lui sạch sẽ! Kể cả thi thể của đồng bọn cũng khiên đi nốt, cực kỳ sạch sẽ lưu loát thành thục!
Quá nhi cầm kiếm định đuổi theo, nhưng bị Lạc Xuyên ngăn lại:
“Chớ đuổi theo, võ công của người Vô Cực giáo chẳng qua chỉ bình thường, nhưng ỷ vào tinh thông độn thuật, công phu chạy trốn cũng nhất lưu, chúng ta đuổi cũng không kịp.”
“Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy?” Quá nhi hung hăng xiết chặt chuôi kiếm, “Mẫn Mẫn còn nằm trong tay ả yêu nữ kia đấy!”
“Bỏ qua?” Lạc Xuyên cười lạnh, “Dám động vào người Vị Ương môn của ta, còn đòi không duyên không cớ mà bỏ qua?”
Vừa dứt lời, Lạc Xuyên rút mạnh thanh bảo kiếm mà người hầu mặc áo lụa bên cạnh dâng lên, mũi kiếm chỉ thẳng vào cổ họng Nguyệt Lạc đang ngồi bệt trên mặt đất! Âm thanh lạnh lùng nói:
“Nói! Ngươi có liên quan gì với Vô Cực giáo?”
Edit: Windy
******
Hắn sảng khoái.
Cậu chàng ngây ngốc.
Nàng ta cũng ngây người.
Tôi thì chảy nước miếng….
***********************************
Trong lúc nhất thời chúng ta ai cũng không nói chuyện.
Lạc Xuyên phỏng chừng còn đang say mê thưởng thức tinh khí hẳn là thuần khiết vừa mới nếm được, huống chi lấy cái lối suy nghĩ “Cho mượn” của hắn thì nhất định cũng sẽ không nghĩ gì đến người bên dưới có nguyện ý hay không rồi.
Anh Siêu không nói gì, sợ rằng một nam sinh có giới tính bình thường lần đầu tiên bị một tên đồng tính hôn thì tâm lý nhất thời không thể chịu được cũng là chuyện bình thường, phỏng chừng giờ này cậu chàng còn đang trong trạng thái choáng váng.
Sắc mặt Nguyệt Lạc đã khôi phục lại sự bình tĩnh, hay có lẽ ở triều đại này chuyện đồng tính nam cũng rất thịnh hành chăng? Có điều ánh mắt nàng ấy nhìn Lạc Xuyên rõ ràng là không được tốt lắm.
Còn tôi thì đang bận quan sát vẻ mặt của mấy người này, ngoài ra trong lòng còn nhanh chóng chấm điểm xứng đôi của cặp BL này!
Mức độ đẹp giai: 10 điểm! Tuyệt!
Mức độ dáng người: 10 điểm! Tuyệt!!
Độ thích hợp công thụ: Lạc Xuyên làm công, đó là ….10 điểm! Tuyệt!!!
Trình độ phối hợp của hai người: Tuy rằng Siêu Siêu là thụ, nhưng chiều cao còn hơn cả Lạc Xuyên, có điều người sau so với người trước thân hình rắn chắc hơn nhiều, khí thế thậm chí mang tính thắng lợi áp đảo, ừm….Vậy thì 8 điểm đi. Nhưng mà xét lửa giận đang hừng hực bốc cháy trong mắt Siêu Siêu, thì Lạc Xuyên à, nhiệm vụ trừng phạt cái tên tiểu thụ mạnh mẽ này của ngươi còn thực lâu dài mà gian khổ đó… Ta xem trước mắt chấm 6 điểm là tương đối chính xác.
“Mẹ nó!! Mi rốt cuộc là ai?!! Biến thái!!!”
“Tại hạ là Lạc Xuyên.”
“Ông đây không quen mi!! Ông đây với mi không duyên không thù! Rốt cuộc mi muốn gì?! Ai phái mi tới? Từ từ, có phải cái lão yêu tinh Bát Bảo kia phải mi tới chỉnh ta?!”
“Ngươi không biết ta? Ừm…Phải rồi, ngươi chưa từng gặp khuôn mặt này mà. Chúng ta từng ngồi chung xe đó.”
“Gì?”
Lạc Xuyên hạ giọng, đôi môi để bên tai Anh Siêu chạm nhẹ….
Bị Siêu Siêu chán ghét đẩy ra, “Mẹ nó, có chuyện gì thì cứ lớn tiếng mà nói! Đàn ông đàn ang mà thì thầm làm khỉ gì….Cái gì?! Mi nói mi là….!! Nhưng mà, cái mặt, cái mặt mi…. Mi! Ta….Liên quan gì tới ta! Vậy mắc gì phải hôn….Hôn….”
Siêu Siêu mặt đỏ bừng….Là tức giận hay thẹn thùng đây?
Lạc Xuyên ngươi cũng thật không đúng, ngay lúc đầu đã bá vương ngạnh thượng cung, sau này rất khó phát triển, một chút tuần tự cũng không hiểu được, vừa nhìn ngươi đã biết ngay là không theo đuổi nổi người ta….Ặc, chính xác là, trước đây ngươi cũng không theo đuổi nổi mà….
“Chát!”
Ủa? Chát? Tiếng gì đó? Bẻ gãy gậy trúc? Không, còn nặng nề hơn thế một chút….Có điều, hình như là….Roi! Đánh xuống mặt đất? Không, là tiếng đánh vào da thịt mới phải!….Cánh tay phải, đau quá!
Cúi đầu, nhiều máu ghê, là của tôi à?
“Tìm được cô rồi ~” Giọng nói của một phụ nữ, thật xinh đẹp, thật điêu ngoa…
Hoang mang ngẩng đầu lên, tình thế trong phòng đã đại biến!
Không biết từ đâu mà có mấy tên mặc hồng y nhảy ra, động tác của ai nấy đều sắc bén, vũ khí thì quái dị, tiến lùi nhanh như gió! Lại có một đám mặc hắc y cùng với mấy người mặc lụa mỏng mà Lạc Xuyên mang tới cùng nhau ngăn cản mấy kẻ áo hồng lại! Lạc Xuyên che chở Siêu Siêu vừa đánh vừa lùi, người áo xám che trước mặt tôi là? Quá nhi?
Ừm, màu xám thật tiêu sái, có điều hắn mặc màu đen vẫn là dễ nhìn nhất…Hở? Vẻ mặt Quá nhi làm chi mà lo lắng dữ vậy? Yên tâm đi, ta chỉ bị quất một roi thôi mà, chảy chút máu thôi, bảo Siêu Siêu chữa cho tôi một chút, đừng để lại sẹo là được….Ngươi đừng có bày ra vẻ mặt như cha chết mẹ chết vậy chứ….Sao đầu tôi choáng váng quá vậy… Quá nhi, ngươi đừng có nói chuyện mà không phát ra tiếng thế chứ…. Ai vậy, tiểu mỹ nữ mặc quần áo đỏ tươi ở đối diện là ai vậy? Mặt mũi cũng đẹp thật! Từ từ….Roi…Không phải là cô đánh tôi đấy chứ….Mí mắt, thật nặng…
“Mẫn Mẫn! Mẫn Mẫn!” Quá nhi ôm lấy người con gái đã ngất đi, quay đầu căm tức nhìn hồng y nữ tử thoải mái tự tại đứng trên khung cửa sổ, “Các hạ là ai? Vì sao phải làm khó dễ một cô nương không có võ công?”
“Hì hì ~~” Nữ tử xinh đẹp mặc quần áo đỏ tươi kia động đậy cổ tay, vung ra một đường roi xinh đẹp như hoa, “Ta là ai à, chính là Tả hộ pháp Vô Cực giáo, về chuyện vì sao ta gây khó dễ cho nàng ta….Thắng được ta thì ta nói cho ngươi!” Lời còn chưa dứt đã nhún thân tiến lên!
Quá nhi nhanh nhẹn nhảy lên, trường kiếm rút khỏi vỏ, đỡ được một roi đánh về phía Mẫn Mẫn! Hai người nhanh chóng đánh vào nhau!
Loại binh khí mềm như roi rất khó luyện, nhưng một khi luyện thành lại rất mạnh mẽ! Có thể nói là cứng mềm đều lưu loát, có tất cả các đặc tính! Thân mình hồng y nữ tử kia cũng không kém, hơn nữa trường tiên lại có uy lực, nhưng đánh nhau với Quá nhi lại không phân được ai gỏi ai kém!
Ở mái hiên bên kia, người áo đen, người áo hồng cùng với người áo lụa cùng hỗn chiến, thực lực trên cơ bản cũng tương đương nhau, nhưng Lạc Xuyên cũng không phải là đèn cạn dầu, tuy rằng phải che chở cho Anh Siêu, nhưng chỉ vài lần ra tay tình thế đã nghịch chuyển!
Hồng y thiếu nữ bên kia cũng biết tình hình bất lợi, trượt một chiêu, đưa tay vẩy ra vô số sợi chỉ bạc mỏng như lông trâu, một tay kéo Mẫn Mẫn té xỉu trên mặt đất nhảy ra ngoài cửa sổ, tươi cười nói:
“Vị tiểu ca này dùng trường kiếm cũng thật lợi hại! Ta rất vừa ý, hôm nay phá lệ nói cho ngươi, bổn cô nương tên là Ô Đề, ngươi phải nhớ kĩ đấy! Hì hì….Mẫn Mẫn thì ta mang đi đây ~ sau này còn gặp lại!”
Thừa lúc mọi người còn đang trốn tránh ám khí, nữ tử tên Ô Đề kia đã sớm biến mất không thấy tăm hơi, người áo hồng trong phòng nhanh chóng rút lui sạch sẽ! Kể cả thi thể của đồng bọn cũng khiên đi nốt, cực kỳ sạch sẽ lưu loát thành thục!
Quá nhi cầm kiếm định đuổi theo, nhưng bị Lạc Xuyên ngăn lại:
“Chớ đuổi theo, võ công của người Vô Cực giáo chẳng qua chỉ bình thường, nhưng ỷ vào tinh thông độn thuật, công phu chạy trốn cũng nhất lưu, chúng ta đuổi cũng không kịp.”
“Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy?” Quá nhi hung hăng xiết chặt chuôi kiếm, “Mẫn Mẫn còn nằm trong tay ả yêu nữ kia đấy!”
“Bỏ qua?” Lạc Xuyên cười lạnh, “Dám động vào người Vị Ương môn của ta, còn đòi không duyên không cớ mà bỏ qua?”
Vừa dứt lời, Lạc Xuyên rút mạnh thanh bảo kiếm mà người hầu mặc áo lụa bên cạnh dâng lên, mũi kiếm chỉ thẳng vào cổ họng Nguyệt Lạc đang ngồi bệt trên mặt đất! Âm thanh lạnh lùng nói:
“Nói! Ngươi có liên quan gì với Vô Cực giáo?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.