Chương 28: CHƯƠNG 28
RedRuby
22/04/2016
Pít. Pít. Pít. Pít. Pít. Pít. Pít. Pít. Pít. Pít~~ Tạch!
Một ngày mới lại tới. An An thò tay lấy đồng hồ qua nhìn – 6:30 AM
Từ từ ngồi dậy, vuốt mắt cho tỉnh một chút, hôm qua thật là mệt. Sau khi cô nói ‘yêu mẹ’ xong thì mẹ xinh đẹp mừng đến phát khóc, đè cô ra hôn + nựng lia lịa, làm đã rồi thì gọi điện báo tin cho ba xinh đẹp. Chưa đầy 5 phút sau ba xinh đẹp đã có mặt ở nhà, nếu cô nhớ không nhầm thì công ty của ba cách nhà tận 20 phút đi xe lận mà. Thật rất muốn hỏi là ba phóng tên lửa về hay sao mà lẹ vậy nhưng thôi, nhìn 2 vị phụ huynh vui đến nỗi từ đang giận nhau cũng thành huề luôn. Âu vậy cũng tốt, nhưng mà bữa tối cũng cũng vì vậy mà kéo dài tới thêm 2 tiếng đồng hồ nữa. Chủ yếu là để 2 vị phụ huynh đó bày tỏ nỗi lòng phúc của họ khi lại được nghe con gái nói ‘yêu’ họ sau một thời gian dài.
“Yêu à…” – An An chống cằm suy nghĩ, cô cũng không biết tình cảm của mình đối với Ivan bây giờ có phải là yêu không? Hay chỉ là chút xao động nhất thời, dẫu gì cậu ta cũng là người con trai đầu tiên mà cô tiếp xúc nhiều đến như vậy. Và cô cực kỳ thắc mắc là rốt cuộc mình thích tên mặt đơ đó ở chỗ nào? Một tên xấu tính, mưu mô xảo nguyệt, khẩu xà tâm cũng xà luôn, là một tảng băng âm trăm độ biết đi đứng, ăn uống. Là một kẻ luôn lấy việc hành hạ người khác làm niềm vui mà sống qua ngày và nạn nhân xui xẻo đó là ai, chính là cô. Công nhận cô chịu được tính khí của cậu ta đến ngày hôm nay cũng tài thiệt,… không lẽ cô thuộc dạng M, thích bị ngược đãi…
“Á, no no no… không bao giờ, mình là một thiếu nữ thuần khiết chân chính mà.” – An An nhảy khỏi giường, đi tới đi lui hai tay ôm mặt gào thét ‘thầm’, tự khẳng định bản thân mình trăm ngàn lần là không phải M. Làm trò một hồi cũng thấy mệt, nên cô quyết định dẹp hết tất cả mọi chuyện qua một bên, tiếp tục sống những tháng ngày lười biếng hạnh phúc của mình. À, còn kế hoạch bẻ thẳng của cô nữa, cái đó thì coi bộ phải dời lại một chút, đợi cô xác định được tình cảm của mình trước đã. Khi đã xác định xong thì mới quyết định là có nên hi sinh bản thân mình để hoàn thành nhiệm vụ cao cả tối thượng là làm người yêu của Ivan hay không.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
“Hả? Hôm nay Ivan xin nghỉ?!” – Tâm trạng vui vẻ sáng nay của An An bị tin tức động trời này thổi bay không còn manh giáp gì luôn. Hôm nay cô đặc biệt chuẩn bị nhiều món ngon, còn dồn hết tất cả tâm huyết vào nấu từng món một nữa chứ. Thôi, trưa nay ăn với 2 cô bạn đang mắt sáng long lanh chờ cô rủ đi ăn trưa chung kia thôi vậy.
“Haizz, hôm nay chúng ta ăn trưa chung nha, mấy hộp bento này một mình mình không xử hết được.”
“Ok, ok, chuyện gì chứ chuyện ăn thì đã có Ginger chị đây bao trọn gói khỏi lo! Kakaka~” – Được ăn ké nên Ginger rất mừng, phải công nhận các món mà Anna nấu ăn rất ngon, mang một hương vị rất đặc biệt.
“Ờ, ờ, biết chị Ginger giỏi rồi mà, có cái bao tử không đáy đó thì ăn đến lở núi luôn. Á, nhột nhột, đừng chọt nữa, mình xin thua, xin thua mà...” – Mỗi lần An An chọc Ginger đều bị cô nàng phản bác lại bằng tuyệt chiêu ‘Nhất dương chỉ’, An An vốn chịu nhột dở nên chỉ cần chọt 2, 3 cái là đã giơ cờ trắng xin hàng rồi. Sao một hồi ồn ào, náo loạn đến nỗi lớp trưởng phải tới yêu cầu cả hai không nháo nữa, thì Ginger mới chịu buông An An đang thoi thóp sắp chết vì cười quá nhiều ra.
“À, đúng rồi làm sao mà các cậu biết hôm nay Ivan xin nghỉ vậy?”
“Khi nãy mình lên văn phòng lấy sổ trực thì nghe cô chủ nhiệm nói qua điện thoại, nghe đâu là gia đình có chút chuyện.” – Hanako là lớp phó nên thường xuyên tới văn phòng giáo viên nhận việc vì vậy hôm nay mới biết Ivan nghỉ học mà nói cho An An hay.
An An trầm ngâm nghĩ chắc phải mua điện thoại di động quá, chứ hiếm khi được nghỉ nấu cơm như hôm nay mà lại không hay biết gì. Dậy sớm nấu cơm rất mệt đó, mất biết bao thời gian ngủ quý báo của cô. Chuyện gì chứ chuyện ngủ là không thể chịu thiệt được (cũng giống như chuyện ăn vậy). Cứ lên ‘gu gồ’ search là ra một đống lợi ích khi ngủ đủ giấc như giảm bệnh, dưỡng nhan, chống stress, tăng cường trí nhớ, vv… Cho nên An An đã thề nhất định phải bảo vệ giấc ngủ yêu dấu của mình bằng mọi hình thức.
Mà hình như Ivan cũng có di động, tiện thể nhắn tin hay gọi điện, trao dồi tình cảm những lúc không thể gặp nhau cũng rất tốt đó. Ok, quyết định vậy đi, chiều nay xin cha mẹ xinh đẹp mua cho vậy.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
4 ngày sau.
Địa điểm: phòng y tế.
Thời gian: tiết học thứ 4 trong ngày.
‘Tik tok, tik tok, tik tok, tik tok…” – Tiếng kim đồng hồ chạy vang vọng khắp cả phòng. Lần thứ n+1 An An ngước lên nhìn đồng hồ để xem giờ. Cô đã kiên nhẫn ngồi chờ ở phòng y tế này hơn 30 phút rồi vậy mà ông thầy y tế trời đánh kia vẫn chưa trở về. Hôm nay cô đã cả gan giả bộ đau bụng để xuống phòng y tế nghỉ, nhầm tìm gặp thầy y tế cũng là chú của Ivan để hỏi thăm tình hình. Vậy mà khi cô tới đây thì phòng trống trơn không một bóng người, cửa thì rộng mở trên cửa có dán tờ giấy ghi “Please wait!”. Thế là cô ngồi đây chờ đến dài cả cổ nhưng vẫn chưa thấy người, nhất định phải khiếu nại với ban giám hiệu thầy ấy trốn việc mới được.
Tất cả cũng tại tên mặt đơ đó đã xin nghỉ liên tiếp 5 ngày, chỉ lấy cùng 1 lý do là nhà có việc, việc quái gì mà lâu dữ vậy. Ba ngày trước cô đã mua điện thoại, thậm chí còn mặt dày đến độ gọi đến tận nhà cậu ta hỏi thăm nhưng là do người làm bắt máy, nên đã để lại số di động của mình bảo có việc cần liên lạc. Thế mà đến bây giờ cái điện thoại của cô vẫn im re, một cái tin nhắn cũng không có, à ngoại trừ vô vàn tin nhắn ‘iu thương’ từ cha mẹ và hàng trăm tin nhắn ‘tám chuyện’ của mấy đứa bạn ra.
Đáng lý theo chân lý ngôn tình thì thường nam nữ chính sau khi ‘hun’ nhau xong thì 90% người ngại ngùng, trốn tránh không muốn gặp mặt người còn lại là nữ chính mới đúng chứ. Sao trong trường hợp này của cô lại thuộc về 10% còn lại vậy, thế này hóa ra thành nữ truy nam mất tiêu rồi ( 'Д` ). Dù sao thì cô cũng thấy hơi lo nên mới quyết định mặt dày thêm chút nữa, đó là đi gặp chú của cậu ta để hỏi thăm.
Cạch! – Tiếng cửa mở ra, An An mừng rỡ nhìn bóng người mặc áo blouse trắng xuất hiện ở phía cửa, thầy y tế đã về, mừng dễ sợ luôn!
“Ô, xin lỗi đã để trò đợi lâu. Ủa, sao nhìn trò có vẻ quen quen… a, là bạn gái nhỏ của thằng Ivan đây mà! Tới đây tìm thầy có phải là vì muốn hỏi chuyện thằng Ivan nghỉ mấy ngày hôm nay không? Đỏ mặt rồi kìa, hahaha… đúng là tuổi trẻ mà! ” – Thầy à… thầy có cần phải thẳng thắng đến như vậy không? Có bao nhiêu lời thoại thầy dành hết trơn rồi, còn nói huỵch toẹt ra như vậy nữa, không chừa chút đường sống nào cho người ta hết thế? Khỏi phải nói, mặt của An An lúc này vừa đỏ vừa đen kèm thêm dấu III phía trước trán nữa. Do bị thầy y tế nói trúng hết nên An An chỉ có thể nhẫn nhịn gật đầu xác nhận thôi.
“Trò yên tâm, thằng nhóc đó vẫn còn khỏe mạnh lắm chẳng qua là bị cấm túc vài bữa thôi!”
“Cấm túc?” – Tèn ten tén, tèn tén ten tèn… ~ Slow motion cận cảnh mặt thầy y tế rồi mặt An An, rồi mặt thầy y tế rồi mặt An An, rồi mặt thầy y tế...
Một ngày mới lại tới. An An thò tay lấy đồng hồ qua nhìn – 6:30 AM
Từ từ ngồi dậy, vuốt mắt cho tỉnh một chút, hôm qua thật là mệt. Sau khi cô nói ‘yêu mẹ’ xong thì mẹ xinh đẹp mừng đến phát khóc, đè cô ra hôn + nựng lia lịa, làm đã rồi thì gọi điện báo tin cho ba xinh đẹp. Chưa đầy 5 phút sau ba xinh đẹp đã có mặt ở nhà, nếu cô nhớ không nhầm thì công ty của ba cách nhà tận 20 phút đi xe lận mà. Thật rất muốn hỏi là ba phóng tên lửa về hay sao mà lẹ vậy nhưng thôi, nhìn 2 vị phụ huynh vui đến nỗi từ đang giận nhau cũng thành huề luôn. Âu vậy cũng tốt, nhưng mà bữa tối cũng cũng vì vậy mà kéo dài tới thêm 2 tiếng đồng hồ nữa. Chủ yếu là để 2 vị phụ huynh đó bày tỏ nỗi lòng phúc của họ khi lại được nghe con gái nói ‘yêu’ họ sau một thời gian dài.
“Yêu à…” – An An chống cằm suy nghĩ, cô cũng không biết tình cảm của mình đối với Ivan bây giờ có phải là yêu không? Hay chỉ là chút xao động nhất thời, dẫu gì cậu ta cũng là người con trai đầu tiên mà cô tiếp xúc nhiều đến như vậy. Và cô cực kỳ thắc mắc là rốt cuộc mình thích tên mặt đơ đó ở chỗ nào? Một tên xấu tính, mưu mô xảo nguyệt, khẩu xà tâm cũng xà luôn, là một tảng băng âm trăm độ biết đi đứng, ăn uống. Là một kẻ luôn lấy việc hành hạ người khác làm niềm vui mà sống qua ngày và nạn nhân xui xẻo đó là ai, chính là cô. Công nhận cô chịu được tính khí của cậu ta đến ngày hôm nay cũng tài thiệt,… không lẽ cô thuộc dạng M, thích bị ngược đãi…
“Á, no no no… không bao giờ, mình là một thiếu nữ thuần khiết chân chính mà.” – An An nhảy khỏi giường, đi tới đi lui hai tay ôm mặt gào thét ‘thầm’, tự khẳng định bản thân mình trăm ngàn lần là không phải M. Làm trò một hồi cũng thấy mệt, nên cô quyết định dẹp hết tất cả mọi chuyện qua một bên, tiếp tục sống những tháng ngày lười biếng hạnh phúc của mình. À, còn kế hoạch bẻ thẳng của cô nữa, cái đó thì coi bộ phải dời lại một chút, đợi cô xác định được tình cảm của mình trước đã. Khi đã xác định xong thì mới quyết định là có nên hi sinh bản thân mình để hoàn thành nhiệm vụ cao cả tối thượng là làm người yêu của Ivan hay không.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
“Hả? Hôm nay Ivan xin nghỉ?!” – Tâm trạng vui vẻ sáng nay của An An bị tin tức động trời này thổi bay không còn manh giáp gì luôn. Hôm nay cô đặc biệt chuẩn bị nhiều món ngon, còn dồn hết tất cả tâm huyết vào nấu từng món một nữa chứ. Thôi, trưa nay ăn với 2 cô bạn đang mắt sáng long lanh chờ cô rủ đi ăn trưa chung kia thôi vậy.
“Haizz, hôm nay chúng ta ăn trưa chung nha, mấy hộp bento này một mình mình không xử hết được.”
“Ok, ok, chuyện gì chứ chuyện ăn thì đã có Ginger chị đây bao trọn gói khỏi lo! Kakaka~” – Được ăn ké nên Ginger rất mừng, phải công nhận các món mà Anna nấu ăn rất ngon, mang một hương vị rất đặc biệt.
“Ờ, ờ, biết chị Ginger giỏi rồi mà, có cái bao tử không đáy đó thì ăn đến lở núi luôn. Á, nhột nhột, đừng chọt nữa, mình xin thua, xin thua mà...” – Mỗi lần An An chọc Ginger đều bị cô nàng phản bác lại bằng tuyệt chiêu ‘Nhất dương chỉ’, An An vốn chịu nhột dở nên chỉ cần chọt 2, 3 cái là đã giơ cờ trắng xin hàng rồi. Sao một hồi ồn ào, náo loạn đến nỗi lớp trưởng phải tới yêu cầu cả hai không nháo nữa, thì Ginger mới chịu buông An An đang thoi thóp sắp chết vì cười quá nhiều ra.
“À, đúng rồi làm sao mà các cậu biết hôm nay Ivan xin nghỉ vậy?”
“Khi nãy mình lên văn phòng lấy sổ trực thì nghe cô chủ nhiệm nói qua điện thoại, nghe đâu là gia đình có chút chuyện.” – Hanako là lớp phó nên thường xuyên tới văn phòng giáo viên nhận việc vì vậy hôm nay mới biết Ivan nghỉ học mà nói cho An An hay.
An An trầm ngâm nghĩ chắc phải mua điện thoại di động quá, chứ hiếm khi được nghỉ nấu cơm như hôm nay mà lại không hay biết gì. Dậy sớm nấu cơm rất mệt đó, mất biết bao thời gian ngủ quý báo của cô. Chuyện gì chứ chuyện ngủ là không thể chịu thiệt được (cũng giống như chuyện ăn vậy). Cứ lên ‘gu gồ’ search là ra một đống lợi ích khi ngủ đủ giấc như giảm bệnh, dưỡng nhan, chống stress, tăng cường trí nhớ, vv… Cho nên An An đã thề nhất định phải bảo vệ giấc ngủ yêu dấu của mình bằng mọi hình thức.
Mà hình như Ivan cũng có di động, tiện thể nhắn tin hay gọi điện, trao dồi tình cảm những lúc không thể gặp nhau cũng rất tốt đó. Ok, quyết định vậy đi, chiều nay xin cha mẹ xinh đẹp mua cho vậy.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
4 ngày sau.
Địa điểm: phòng y tế.
Thời gian: tiết học thứ 4 trong ngày.
‘Tik tok, tik tok, tik tok, tik tok…” – Tiếng kim đồng hồ chạy vang vọng khắp cả phòng. Lần thứ n+1 An An ngước lên nhìn đồng hồ để xem giờ. Cô đã kiên nhẫn ngồi chờ ở phòng y tế này hơn 30 phút rồi vậy mà ông thầy y tế trời đánh kia vẫn chưa trở về. Hôm nay cô đã cả gan giả bộ đau bụng để xuống phòng y tế nghỉ, nhầm tìm gặp thầy y tế cũng là chú của Ivan để hỏi thăm tình hình. Vậy mà khi cô tới đây thì phòng trống trơn không một bóng người, cửa thì rộng mở trên cửa có dán tờ giấy ghi “Please wait!”. Thế là cô ngồi đây chờ đến dài cả cổ nhưng vẫn chưa thấy người, nhất định phải khiếu nại với ban giám hiệu thầy ấy trốn việc mới được.
Tất cả cũng tại tên mặt đơ đó đã xin nghỉ liên tiếp 5 ngày, chỉ lấy cùng 1 lý do là nhà có việc, việc quái gì mà lâu dữ vậy. Ba ngày trước cô đã mua điện thoại, thậm chí còn mặt dày đến độ gọi đến tận nhà cậu ta hỏi thăm nhưng là do người làm bắt máy, nên đã để lại số di động của mình bảo có việc cần liên lạc. Thế mà đến bây giờ cái điện thoại của cô vẫn im re, một cái tin nhắn cũng không có, à ngoại trừ vô vàn tin nhắn ‘iu thương’ từ cha mẹ và hàng trăm tin nhắn ‘tám chuyện’ của mấy đứa bạn ra.
Đáng lý theo chân lý ngôn tình thì thường nam nữ chính sau khi ‘hun’ nhau xong thì 90% người ngại ngùng, trốn tránh không muốn gặp mặt người còn lại là nữ chính mới đúng chứ. Sao trong trường hợp này của cô lại thuộc về 10% còn lại vậy, thế này hóa ra thành nữ truy nam mất tiêu rồi ( 'Д` ). Dù sao thì cô cũng thấy hơi lo nên mới quyết định mặt dày thêm chút nữa, đó là đi gặp chú của cậu ta để hỏi thăm.
Cạch! – Tiếng cửa mở ra, An An mừng rỡ nhìn bóng người mặc áo blouse trắng xuất hiện ở phía cửa, thầy y tế đã về, mừng dễ sợ luôn!
“Ô, xin lỗi đã để trò đợi lâu. Ủa, sao nhìn trò có vẻ quen quen… a, là bạn gái nhỏ của thằng Ivan đây mà! Tới đây tìm thầy có phải là vì muốn hỏi chuyện thằng Ivan nghỉ mấy ngày hôm nay không? Đỏ mặt rồi kìa, hahaha… đúng là tuổi trẻ mà! ” – Thầy à… thầy có cần phải thẳng thắng đến như vậy không? Có bao nhiêu lời thoại thầy dành hết trơn rồi, còn nói huỵch toẹt ra như vậy nữa, không chừa chút đường sống nào cho người ta hết thế? Khỏi phải nói, mặt của An An lúc này vừa đỏ vừa đen kèm thêm dấu III phía trước trán nữa. Do bị thầy y tế nói trúng hết nên An An chỉ có thể nhẫn nhịn gật đầu xác nhận thôi.
“Trò yên tâm, thằng nhóc đó vẫn còn khỏe mạnh lắm chẳng qua là bị cấm túc vài bữa thôi!”
“Cấm túc?” – Tèn ten tén, tèn tén ten tèn… ~ Slow motion cận cảnh mặt thầy y tế rồi mặt An An, rồi mặt thầy y tế rồi mặt An An, rồi mặt thầy y tế...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.