Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 3
Chương 63: Chương 12.5
Arya's tear
13/10/2019
Khi họ đi từ những con đường ngoắt ngoéo của khu
East End về phố Gill, Gabriel không thể nào không chú ý tới chuyện có
Cecily bên cạnh. Họ dùng phép che mờ, kể ra cũng hữu dụng, bởi sự xuất
hiện của họ ở khu phố nghèo của Luân Đôn nhờ vậy mà tránh được những lời bàn tán và có lẽ sẽ tránh cho họ bị lôi vào một tiệm bán đồ tạp nham
rồi gạ gẫm mua này nọ. Cecily vẫn hiếu kỳ như thường lệ, và thường xuyên dừng lại nhìn vào kính cửa sổ - không chỉ cửa hàng bán áo mũ, mà các
tiệm bán đủ thứ trên đời, từ xi đánh giày, sách, đồ chơi và các chú lính thiếc. Gabriel phải nhắc mình rằng cô từ vùng thôn quê đến và có lẽ
chưa từng thấy một khu phố chợ sầm uất, chứ đừng nói đến Luân Đôn. Anh
ước mình có thể dẫn cô đến nơi nào đó hợp với nữ giới hơn – các cửa hiệu tại Burlington Arcade hay Piccadilly, chứ không phải những con phố tối
tăm, ngột ngạt này
Anh không biết mình mong gì từ em gái Will Herodale. Rằng cô cũng khó chịu như Will? Rằng cô không đẹp nao lòng như cậu ấy, nhưng vẫn quá xinh xắn? Anh hiếm khi nhìn mặt Will mà không muốn đấm, nhưng gương mặt Cecily chưa từng khiến anh hết muốn ngắm. Anh muốn biết về đôi mắt xanh như ánh sao và mái tóc như màn đêm, vì “màn đêm” và “ánh sao” nếu viết khéo sẽ vần với nhau, nhưng anh có cảm giác bài thơ đó sẽ chẳng ra gì, và từ Tatiana anh đã học được bài học đau thương về thơ thẩn rồi. Hơn nữa, có những điều ta không thể diễn tả bằng thơ, như cách một cô gái bĩu môi khiến ta muốn cúi xuống và...
“Anh Lightwood,” Cecily bực dọc gọi cho thấy đây không phải lần đầu tiên cô muốn Gabriel chú ý. “Tôi tin chúng ta đi qua cửa tiệm đó rồi.”
Gabriel lầm bầm chửi thề và quay đi. Họ quả đã đi qua địa chỉ Magnus đưa; họ lùi lại tới khi đến trước một cửa hiệu tối tăm, xấu xí cửa kính mờ đục. Qua lớp kính cáu bẩn, anh thấy những giá để đủ loại đồ đặc biệt – những chai lọ chứa xác rắn mắt trắng ởn trợn trừng; búp bê mất đầu và được thế vào chỗ đó là cái lồng chim bằng vàng be bé, những cái vòng tay răng người.
“Ôi trời,” Cecily nói. “Nó ấu là khó chịu đây.”
“Cô có muốn vào không?” Gabriel quay sang. “Để minh tôi vào cũng được...”
“Và để tôi một mình đứng ngoài vỉa hè thì lạnh lẽo này hả? Anh thật chẳng quý ông chút nào. Chắc chắn là không.” Cô với nắm đấm cửa và xoay mở, khiến cái chuông nhỏ đâu đó trong cửa tiệm kêu lanh canh. “Làm ơn đi sau tôi, anh Lightwood.”
Gabriel chớp chớp mắt đi sau cô và vào cửa hàng tối. Bên trong chẳng chào đón gì hơn bên ngoài. Những hàng giá bụi bẩn dẫn ngược vào một cái quầy khuất trong bóng tối. Cửa sổ dường như bếp dầu mỡ đen xì, chắn hầu hết ánh sáng. Những cái giá bày biện cũng rất lộn xộn – những chiếc chuông đồng có tay cầm trông như bằng xương, nên mỡ có sáp chứa xác côn trùng và hoa, một cái vương miện vàng cái đẹp mang hình dáng đặc biệt và đường kính không thể nào vừa đầu người. Có những giá đặt dao, và mấy cái bát bằng đồng và đá bên trong còn dính những vết nâu xỉn rất kỳ lạ. Có những chồng găng tay đủ kích cỡ, một vài có dư thêm năm ngón tay ở mỗi bàn. Một bộ xương chẳng còn dính tí ra nào được treo trên sợi dây mảnh phía trước cửa tiệm, đang lắc lư từng hồi dù chẳng có gió.
Gabriel vội nhưng Cecily để xem cô có sợ không, nhưng không hề. Cô chỉ bực bội mà thôi. “Có người nên quét tước cho gọn gàng sách sẽ chứ,” cô tuyên bố và đi ra đằng sau cửa tiệm, những bông hai nhỏ trên mũ cô nảy lên, Gabriel lắc đầu.
Anh đuổi kịp Cecily ngay khi cô ấn bàn tay đeo găng xuống cái chuông đồng tại quầy, khiến nó kêu lên mấy tiếng liên hồi kỳ trận. “Xin chào?” Cô goi. “Có ai ở đây không?”
“Ngay trước cô đây,” một giọng cáu bẳn vang lên, ngay bên dưới, lệch về bên trái. Cả Cecily và Gabriel đều nhoài qua quầy. Ngay dưới gờ là đầu một người đàn ông nhỏ thó. Không, không hẳn là đàn ông, Gabriel nghĩ khi tách được phép che mờ đi - một thần rừng. Hắn mặc gi-lê và quần dài, nhưng không mặc áo sơ mi, chân guốc và có cái sừng dê cong khá đẹp. Hắn có bộ râu tỉa và cằm nhọn, với đôi mắt vàng đồng tử hình chữ nhật, nửa ẩn sau cặp mắt kính.
“Tuyệt,” Cecily nói. “Hẳn anh là Sallows.”
“Nephilim,” gã chủ tiệm rầu rĩ nói. “Tôi ghét Nephilim.”
“Hừ,” Cecily nói. “Anh cũng biết ăn nói quá đấy.”
Gabriel thấy đến lúc xen vào rồi. “Sao anh biết chúng tôi là Thợ Săn Bóng Tối?”
Sallows nhướng mày. “Thưa hai vị, ấy là do Ấn Kí lồ lộ trên tay và cổ kia kìa,” hắn gắt gỏng cứ như đang nói với con nít ranh, “và còn về phần cô gái kia, cô ta rất giống anh mình.”
“Sao anh biết anh trai tôi?” Cecily lên giọng hỏi.
“Chúng tôi không đón nhiều Nephilim tại đây,” Sallows nói. “Và mỗi lần đều vinh hạnh vô cùng. Anh trai Will của cô thường xuyên lui tới đây chừng hai tháng trước, chạy việc vặt cho pháp sư Magnus Bane. Anh ta cũng thường xuyên xuống Cross Bones đế quấy quả già Molly. Thế Giới Ngầm thì lạ gì Will Herodale, dù anh ta cũng chẳng vướng mấy rắc rối.”
“Đó quả là một tin bất ngờ,” Gabriel nói.
Cecily lườm Gabriel. “Chúng tôi đến đây theo ủy thác của Charlotte Branwell,” cô nói. “Thủ Lĩnh Học Viện Luân Đôn.”
Thần rừng phẩy tay. “Tôi chẳng quan tâm đến thể chế của Thợ Săn Bóng Tối các người. Tiên tộc vốn vậy đấy. Cứ bảo mấy người cần gì, và tôi sẽ ra giá phải chăng.”
Gabriel mở cuộn gaaisy Magnus đưa cho. “Giấm của lũ trộm, rễ đầu dơi, cà độc dược, bạch chì, lá đông hầu, bộ váy tiên cá, và sáu cái đinh từ quan tài trinh nữ.”
“À,” Sallows nói. “Chúng tôi không mấy khi nhận được đơn đặt hàng mấy thứ đó ở đây. Để tôi ra sau tìm xem.”
“Này, Nếu anh không mấy khi được đặt những thứ đó, thì anh bán những gì?” Gabriel bực bội hỏi. “Anh có bán hoa đâu.”
“Anh Lightwood,” Cecily khẽ mắng – nhưng không khẽ lắm vì Sallows đã nghe thấy và cái kính nảy lên trên mũi hắn.
“Anh Lightwood?” Hắn nói. “Con trai Benedict Lightwood?”
Gabriel cảm nhận máu chảy rần rần trên má. Anh chẳng mấy tâm sự chuyện bố mình với ai kể từ khi ông mất - nếu có ai nghĩ cái thứ đã chết trong vườn Ý là bố anh. Đã từng có thời anh cùng gia đình chống lại cả thế giới – giờ cái họ Lightwood mang nhiều tủi nhục cũng như từng một thời chứa đầu kiêu hãnh, và Gabriel không biết phải nói sao.
“Đúng,” cuối cùng anh lên tiếng. “Tôi là con trai Benedict Lightwood.”
“Tuyệt vời. Tôi có và đơn đặt hàng của bố anh ở đây. Tôi bắt đầu tự hỏi ông ta có quay lại lấy nữa không.” Tay thần rừng chạy ra đằng sau, và Gabriel cô tình ngắn nhìn tường. Có những bức vẽ phong cảnh treo trên đó, cả bản đồ nữa, và khi nhìn kĩ hơn, đó chẳng phải tranh hay bản đồ một nơi nào anh biết. Đấy tất nhiên là Idris, với rừng Brocelind và Alicante trên đồi, nhưng một bản đồ khác cho thấy những lục địa anh chưa từng thấy – và Biển Bạc là gì? Còn Núi Gai nữa? Quốc gia nào lại có bầu trời tím thế kia?
“Gabriel,” Cecily đứng bên cạnh khẽ nói. Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh, và anh quay sang, đúng lúc Sallows từ trong cửa hàng bước ra. Một tay hắn cầm cái gói buộc chặt, và giao cho Gabriel. Nó lổn nhổn – rõ ràng là thàng phần thảo dược Magnus yêu cầu. Tay kia Sallows cầm một tập giấy, và đặt xuống bàn.
“Hàng bố anh đặt đấy,” hắn cười khẩy.
Gabriel cúi đầu nhìn đống giấy – và hashoocs mồm hoảng hốt.
“Tuyệt,” Cecily nói. “Chắc chắn không thể nào nhỉ?”
Thần rừng nghển cô xem cô đang nhìn gì “À, với người thì khó chứ với quỷ Vệt và dê thì dễ lắm.” Hắn quay sang Gabriel. “Nào, anh có tiền trả hay không? Bố anh còn nợ tiến tôi, và ông ấy không thể khất lần khất lữa mãi được. Thế nào đây, Lightwood?”
Anh không biết mình mong gì từ em gái Will Herodale. Rằng cô cũng khó chịu như Will? Rằng cô không đẹp nao lòng như cậu ấy, nhưng vẫn quá xinh xắn? Anh hiếm khi nhìn mặt Will mà không muốn đấm, nhưng gương mặt Cecily chưa từng khiến anh hết muốn ngắm. Anh muốn biết về đôi mắt xanh như ánh sao và mái tóc như màn đêm, vì “màn đêm” và “ánh sao” nếu viết khéo sẽ vần với nhau, nhưng anh có cảm giác bài thơ đó sẽ chẳng ra gì, và từ Tatiana anh đã học được bài học đau thương về thơ thẩn rồi. Hơn nữa, có những điều ta không thể diễn tả bằng thơ, như cách một cô gái bĩu môi khiến ta muốn cúi xuống và...
“Anh Lightwood,” Cecily bực dọc gọi cho thấy đây không phải lần đầu tiên cô muốn Gabriel chú ý. “Tôi tin chúng ta đi qua cửa tiệm đó rồi.”
Gabriel lầm bầm chửi thề và quay đi. Họ quả đã đi qua địa chỉ Magnus đưa; họ lùi lại tới khi đến trước một cửa hiệu tối tăm, xấu xí cửa kính mờ đục. Qua lớp kính cáu bẩn, anh thấy những giá để đủ loại đồ đặc biệt – những chai lọ chứa xác rắn mắt trắng ởn trợn trừng; búp bê mất đầu và được thế vào chỗ đó là cái lồng chim bằng vàng be bé, những cái vòng tay răng người.
“Ôi trời,” Cecily nói. “Nó ấu là khó chịu đây.”
“Cô có muốn vào không?” Gabriel quay sang. “Để minh tôi vào cũng được...”
“Và để tôi một mình đứng ngoài vỉa hè thì lạnh lẽo này hả? Anh thật chẳng quý ông chút nào. Chắc chắn là không.” Cô với nắm đấm cửa và xoay mở, khiến cái chuông nhỏ đâu đó trong cửa tiệm kêu lanh canh. “Làm ơn đi sau tôi, anh Lightwood.”
Gabriel chớp chớp mắt đi sau cô và vào cửa hàng tối. Bên trong chẳng chào đón gì hơn bên ngoài. Những hàng giá bụi bẩn dẫn ngược vào một cái quầy khuất trong bóng tối. Cửa sổ dường như bếp dầu mỡ đen xì, chắn hầu hết ánh sáng. Những cái giá bày biện cũng rất lộn xộn – những chiếc chuông đồng có tay cầm trông như bằng xương, nên mỡ có sáp chứa xác côn trùng và hoa, một cái vương miện vàng cái đẹp mang hình dáng đặc biệt và đường kính không thể nào vừa đầu người. Có những giá đặt dao, và mấy cái bát bằng đồng và đá bên trong còn dính những vết nâu xỉn rất kỳ lạ. Có những chồng găng tay đủ kích cỡ, một vài có dư thêm năm ngón tay ở mỗi bàn. Một bộ xương chẳng còn dính tí ra nào được treo trên sợi dây mảnh phía trước cửa tiệm, đang lắc lư từng hồi dù chẳng có gió.
Gabriel vội nhưng Cecily để xem cô có sợ không, nhưng không hề. Cô chỉ bực bội mà thôi. “Có người nên quét tước cho gọn gàng sách sẽ chứ,” cô tuyên bố và đi ra đằng sau cửa tiệm, những bông hai nhỏ trên mũ cô nảy lên, Gabriel lắc đầu.
Anh đuổi kịp Cecily ngay khi cô ấn bàn tay đeo găng xuống cái chuông đồng tại quầy, khiến nó kêu lên mấy tiếng liên hồi kỳ trận. “Xin chào?” Cô goi. “Có ai ở đây không?”
“Ngay trước cô đây,” một giọng cáu bẳn vang lên, ngay bên dưới, lệch về bên trái. Cả Cecily và Gabriel đều nhoài qua quầy. Ngay dưới gờ là đầu một người đàn ông nhỏ thó. Không, không hẳn là đàn ông, Gabriel nghĩ khi tách được phép che mờ đi - một thần rừng. Hắn mặc gi-lê và quần dài, nhưng không mặc áo sơ mi, chân guốc và có cái sừng dê cong khá đẹp. Hắn có bộ râu tỉa và cằm nhọn, với đôi mắt vàng đồng tử hình chữ nhật, nửa ẩn sau cặp mắt kính.
“Tuyệt,” Cecily nói. “Hẳn anh là Sallows.”
“Nephilim,” gã chủ tiệm rầu rĩ nói. “Tôi ghét Nephilim.”
“Hừ,” Cecily nói. “Anh cũng biết ăn nói quá đấy.”
Gabriel thấy đến lúc xen vào rồi. “Sao anh biết chúng tôi là Thợ Săn Bóng Tối?”
Sallows nhướng mày. “Thưa hai vị, ấy là do Ấn Kí lồ lộ trên tay và cổ kia kìa,” hắn gắt gỏng cứ như đang nói với con nít ranh, “và còn về phần cô gái kia, cô ta rất giống anh mình.”
“Sao anh biết anh trai tôi?” Cecily lên giọng hỏi.
“Chúng tôi không đón nhiều Nephilim tại đây,” Sallows nói. “Và mỗi lần đều vinh hạnh vô cùng. Anh trai Will của cô thường xuyên lui tới đây chừng hai tháng trước, chạy việc vặt cho pháp sư Magnus Bane. Anh ta cũng thường xuyên xuống Cross Bones đế quấy quả già Molly. Thế Giới Ngầm thì lạ gì Will Herodale, dù anh ta cũng chẳng vướng mấy rắc rối.”
“Đó quả là một tin bất ngờ,” Gabriel nói.
Cecily lườm Gabriel. “Chúng tôi đến đây theo ủy thác của Charlotte Branwell,” cô nói. “Thủ Lĩnh Học Viện Luân Đôn.”
Thần rừng phẩy tay. “Tôi chẳng quan tâm đến thể chế của Thợ Săn Bóng Tối các người. Tiên tộc vốn vậy đấy. Cứ bảo mấy người cần gì, và tôi sẽ ra giá phải chăng.”
Gabriel mở cuộn gaaisy Magnus đưa cho. “Giấm của lũ trộm, rễ đầu dơi, cà độc dược, bạch chì, lá đông hầu, bộ váy tiên cá, và sáu cái đinh từ quan tài trinh nữ.”
“À,” Sallows nói. “Chúng tôi không mấy khi nhận được đơn đặt hàng mấy thứ đó ở đây. Để tôi ra sau tìm xem.”
“Này, Nếu anh không mấy khi được đặt những thứ đó, thì anh bán những gì?” Gabriel bực bội hỏi. “Anh có bán hoa đâu.”
“Anh Lightwood,” Cecily khẽ mắng – nhưng không khẽ lắm vì Sallows đã nghe thấy và cái kính nảy lên trên mũi hắn.
“Anh Lightwood?” Hắn nói. “Con trai Benedict Lightwood?”
Gabriel cảm nhận máu chảy rần rần trên má. Anh chẳng mấy tâm sự chuyện bố mình với ai kể từ khi ông mất - nếu có ai nghĩ cái thứ đã chết trong vườn Ý là bố anh. Đã từng có thời anh cùng gia đình chống lại cả thế giới – giờ cái họ Lightwood mang nhiều tủi nhục cũng như từng một thời chứa đầu kiêu hãnh, và Gabriel không biết phải nói sao.
“Đúng,” cuối cùng anh lên tiếng. “Tôi là con trai Benedict Lightwood.”
“Tuyệt vời. Tôi có và đơn đặt hàng của bố anh ở đây. Tôi bắt đầu tự hỏi ông ta có quay lại lấy nữa không.” Tay thần rừng chạy ra đằng sau, và Gabriel cô tình ngắn nhìn tường. Có những bức vẽ phong cảnh treo trên đó, cả bản đồ nữa, và khi nhìn kĩ hơn, đó chẳng phải tranh hay bản đồ một nơi nào anh biết. Đấy tất nhiên là Idris, với rừng Brocelind và Alicante trên đồi, nhưng một bản đồ khác cho thấy những lục địa anh chưa từng thấy – và Biển Bạc là gì? Còn Núi Gai nữa? Quốc gia nào lại có bầu trời tím thế kia?
“Gabriel,” Cecily đứng bên cạnh khẽ nói. Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh, và anh quay sang, đúng lúc Sallows từ trong cửa hàng bước ra. Một tay hắn cầm cái gói buộc chặt, và giao cho Gabriel. Nó lổn nhổn – rõ ràng là thàng phần thảo dược Magnus yêu cầu. Tay kia Sallows cầm một tập giấy, và đặt xuống bàn.
“Hàng bố anh đặt đấy,” hắn cười khẩy.
Gabriel cúi đầu nhìn đống giấy – và hashoocs mồm hoảng hốt.
“Tuyệt,” Cecily nói. “Chắc chắn không thể nào nhỉ?”
Thần rừng nghển cô xem cô đang nhìn gì “À, với người thì khó chứ với quỷ Vệt và dê thì dễ lắm.” Hắn quay sang Gabriel. “Nào, anh có tiền trả hay không? Bố anh còn nợ tiến tôi, và ông ấy không thể khất lần khất lữa mãi được. Thế nào đây, Lightwood?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.