Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 3
Chương 65: Chương 12.7
Arya's tear
13/10/2019
“Anh biết không,” Cecily nói, “anh không cần phải ném người ta qua cửa sổ đâu.”
“Hắn không phải người,” Gabriel nói, nhăn nhó nhìn đống đồ trong tay. Anh mang theo gói hàng của Magnus mà Sallows đưa, cộng thêm vài món đồ trong có vẻ hữu dụng khác trên giá nữa. Gabriel đã bỏ lại đống hàng bố đặt lại quầy – sau khi anh ném bay tay thần rừng qua cửa sổ bẩn thỉu. Thật tuyệt vời, kính vỡ tung tóe. Lực ném khiến bộ xương treo lủng lẳng rời ra, Rơi hết xuống sàn. “Hắn là tiên thuộc triều đình Unsselie. Một trong những kẻ xấu xa.”
“Đấy là lí do anh rượt hắn chạy khắp đường à?”
“Hắn không nêm đưa những tranh ảnh đó chi một quý cô xem,” Gabriel lầm bầm, dù phải thừa nhận rằng quý cô đó chẳng buồn chớp mắt, và có vẻ bực bội với phản ứng của Gabriel hơn là ngưỡng mộ sự hào hiệp của anh.
“Tôi thấy anh ném hắn xuống mương là nơi quá.”
“Hắn sẽ nổi được ấy mà.”
Khóe miệng Cecily giật giật. “Còn lâu.”
“Cô cười rồi,” Gabriel ngạc nhiên.
“Đâu có,” Cecily hất hàm, và quay đi, nhưng Gabriel đã kịp thấy nụ cười nở trên gương mặt cô. Gabriel lúng túng. Sau khi cô tỏ vẻ coi thường anh, và nói kháy anh, anh Khánh chắc những hành động gần đây nhất của anh sẽ khiến cô đem chuyện kể ngay với Charlotte khi về Học Viện, nhưng cô có vẻ thích thú. Anh lắc đầu khi họ vào đường Garnet. Anh phải hiểu người nhà Herodale chứ.
“Anh Bane, anh đưa tôi cái lọ đó trên giá nhé?” Henry hỏi
Magnus làm theo. Anh đang đứng ở giữa phòng thí nghiệm của Henry, nhìn quanh ngắm nghía những món đồ lấp lánh trên các bàn xung quanh. “Cho phép tôi hỏi nhé, mấy thứ máy móc kỳ cục này là gì vậy?”
Henry, đang đeo hai đôi kính to tướng một lúc – một trên đầu và một ở mắt – trong vừa vui vừa lo khi được hỏi. (Magnus đoán hai cặp kính là do lơ đãng mà ra, nhưng vì biết đâu đấy lại là mốt, nên anh quyết định không hỏi.) Henry cầm một vật hình vuông nhiều nút lên. “À, đây là Máy Cảm Ứng. Nó phát hiện quỷ ở gần.” Anh tiến lại gần Magnus, và Máy Cảm Ứng kêu ầm ĩ.
“Ấn tượng đấy!” Magnus kêu lên, hài lòng. Anh nhấc vật bằng vải có đính một con chim lớn. “Còn đây là gì?”
“Mũ Chết Người,” Henry tuyên bố.
“À,” Magnus nói. “Để khi cần một quý cô có thể rút vũ khí từ đó và giết kẻ thù.”
“À, không phải,” Henry thú thực. “Nhưng nghe thế lại hay hơn đấy. Giá mà anh có mặt khi thôi nảy ra ý đó. Không may là cái mũ này quấn quanh đầu của kẻ thù và khiến hắn chết ngạt, nhưng phải đội đúng lúc.”
“Tôi tưởng tượng khó mà thuyết phục được Mortmain đội mũ nữ,” Magnus nhận xét. “Dù màu này hợp với ông ta ra phết.”
Henry bật cười. “Anh vui tính lắm, anh Bane.”
“Cứ gọi tôi là Magnus là được.”
“Được thôi!” Henry ném cái mũ ra sau vai và cầm một lọ thủy tinh tròn đựng vật chất lấp lánh gì đó. “Đây là bột vấy vào không khí giúp cho ma hiện hình,” Henry nói.
Magnus nghiêng cái lọ đựng những hạt sáng về phía đèn và trầm trồ chiêm ngưỡng, rồi được Henry vui vẻ khuyến khích, Magnus mở nắp. “Trông có vẻ được đấy,” anh nói và đổ một ít ra tay. Nó bám vào làn da nâu của anh, bao một bàn tay trong chất bột phát sáng. “Và ngoài dùng trong mục đích đó, có vẻ nó làm mỹ phẩm cũng được. Thứ bột này có thể làm da tôi lóng lánh mãi mãi.”
Henry nhíu mày. “Không mãi mãi được,” anh nói, rồi hứng chí hẳn. “Nhưng tôi có thể làm cho anh một mẻ mới lúc nào anh muốn!”
“Tôi sẽ được tự do tỏa sáng!” Magnus cười với Henry. “Những thứ này tuyệt vời lắm, anh Branwell. Thế giới quan của anh khác với các Nephilim tôi từng gặp. Thú thật tôi nghĩ các anh hơi thiếu trí tưởng tượng, chỉ thích làm quá chuyện của mình, nhưng anh đã cho tôi một suy nghi, hoàn toàn khác! Chác chắn cộng đồng Thợ Săn Bóng Tối sẽ vinh danh anh và đánh giá cao vì anh đã giúp giống nòi tiến bước.”
“Không,” Henry buồn bã nói. “Hầu hết họ ước tôi ngừng mày mò các phát minh mới và dừng đốt phá mọi thứ.”
“Nhưng mọi phát minh xét đều đến cùng nguy hiểm!” Magnus kêu lên. “Tôi đã thấy thế giới chuyển mình ra sao khi động cơ hơi nước được phát minh, rồi sự gia tăng của các loại giấy in, nhà máy, cối xay gió đã thay đổi bộ mặt nước Anh. Người phàm đã nắm giữ thế giới trong tay và biến nó thành kì diệu. Pháp sư suốt nhiều thế kỉ đã mơ và tạo ra rất nhiều thần chú khác nhau để có được một thế giới khác. Liệu Thợ Săn Bóng Tối có phải giống nòi duy nhất cứ khư khư không chịu thay đổi, và sẽ tuyệt diệt không? Sao họ có thể hếch mũi khinh bỉ một thiên tài như anh? Đó chẳng khác nào thích rúc vào chỗ tối và tránh ánh sáng.”
Mặt Henry đỏ lựng. Rõ ràng chứ từng có ai khen tài phát minh của anh, có lẽ trừ Charlotte. “Anh khen ngợi tôi, anh Bane.”
“Magnus chứ,” pháp sư nhắc. “Giờ tôi có thể được thấy anh đã làm đến đâu với cánh cổng anh mô tả chứ? Phát minh sẽ chuyển sinh vật từ nơi này đến nơi khác?”
“Tất nhiên.” Henry rút ra một cuộn giấy to tướng từ góc cái bà bừa bộn, và đẩy nó qua chỗ Magnus. Pháo sư cầm lấy và hào hứng mở ra. Một trang đều kín đặc những con chữ viết tháu, và hàng tá những biểu thức, phép tính và chữ rune hòa hợp đến giật mình. Magnus thấy tim đập nhanh hơn khi giở trang – đây là thiên tài, thực sự là thiên tài. Chỉ có duy nhất một vấn đề.
“Tôi thấy anh định làm gì,” anh nói. “Và nó đã gần hoàn hảo, nhưng...”
“Đúng, gần thôi.” Henry vuốt mái tóc đỏ, khiến cái kính lệch lạc. “Cánh cổng có thể mở ra, nhưng không biết điều hướng ra sao. Không ai biết liệu anh có bước qua đó tới địa điểm anh muốn tại thế giới này hoặc thế giới khác không, hoặc địa ngục cũng không biết chừng. Nó qua nguy hiểm, và vì thế là vô dụng.”
“Anh không thể dùng mấy chữ rune này,” Magnus nói. “Anh cần những chữ rune khác loại anh đang sử dụng.”
Henry lắc đầu. “Chúng tôi chỉ có thể sử dụng các chữ rune trong Sách Xám. Bất cứ gì khác đều là pháp thuật, mà Nephilim lại không dùng được.”
Magnus trầm ngâm nhìn Henry một lúc lâu. “Đây là điều tôi làm được,” anh tuyên bố và rút ra một sấp giấy.
Các tiên thuộc triều đình Unseelie không thích ánh sáng lắm. Điều đầu tiên Sallows – cái tên này chẳng phải tên thật – làm sau khi về cửa hàng là dán giấy sáp lên cửa sổ bị tên Nephilim vô tình làm vỡ. Cặp kính của hắn cũng mất tiêu dưới làn nước của Limehouse Cut. Và có vẻ không ai định trả tiền cho đống giấy rất đắt tiền hắn đặt cho Benedict Lightwood. Nói chung hôm nay là một ngày quá tệ.
Hắn bực bội ngước lên khi chuông cửa hàng kêu lang canh, báo mở cửa, và hắn nhíu mày. Hắn nghĩ mình khóa cửa rồi. “Quay lại hả, Nephilim?” Hắn gắt. “Quyết định nén tôi xuống mương không pbair một, mà hai lần hử? Tôi cho anh biết tôi quen rất nhiều người có máu mặt...”
“Chắc chắn rồi, đồ lừa đảo.” một kẻ cao ráo, đọi kỹ trùm bước vào và đóng cửa lại. “Tôi rất muốn biết thêm về họ.” một lười dao sắc lạnh lóe lên trong bóng tối, và đôi mắt gã thần rừng mở to sợ hãi. “Tao có vài câu muốn hỏi mày,” kẻ đứng ở cửa bảo. “Và nếu tao là mày, tao sẽ không chạy. Trừ khi mày muốn mất mấy ngón tay...”
“Hắn không phải người,” Gabriel nói, nhăn nhó nhìn đống đồ trong tay. Anh mang theo gói hàng của Magnus mà Sallows đưa, cộng thêm vài món đồ trong có vẻ hữu dụng khác trên giá nữa. Gabriel đã bỏ lại đống hàng bố đặt lại quầy – sau khi anh ném bay tay thần rừng qua cửa sổ bẩn thỉu. Thật tuyệt vời, kính vỡ tung tóe. Lực ném khiến bộ xương treo lủng lẳng rời ra, Rơi hết xuống sàn. “Hắn là tiên thuộc triều đình Unsselie. Một trong những kẻ xấu xa.”
“Đấy là lí do anh rượt hắn chạy khắp đường à?”
“Hắn không nêm đưa những tranh ảnh đó chi một quý cô xem,” Gabriel lầm bầm, dù phải thừa nhận rằng quý cô đó chẳng buồn chớp mắt, và có vẻ bực bội với phản ứng của Gabriel hơn là ngưỡng mộ sự hào hiệp của anh.
“Tôi thấy anh ném hắn xuống mương là nơi quá.”
“Hắn sẽ nổi được ấy mà.”
Khóe miệng Cecily giật giật. “Còn lâu.”
“Cô cười rồi,” Gabriel ngạc nhiên.
“Đâu có,” Cecily hất hàm, và quay đi, nhưng Gabriel đã kịp thấy nụ cười nở trên gương mặt cô. Gabriel lúng túng. Sau khi cô tỏ vẻ coi thường anh, và nói kháy anh, anh Khánh chắc những hành động gần đây nhất của anh sẽ khiến cô đem chuyện kể ngay với Charlotte khi về Học Viện, nhưng cô có vẻ thích thú. Anh lắc đầu khi họ vào đường Garnet. Anh phải hiểu người nhà Herodale chứ.
“Anh Bane, anh đưa tôi cái lọ đó trên giá nhé?” Henry hỏi
Magnus làm theo. Anh đang đứng ở giữa phòng thí nghiệm của Henry, nhìn quanh ngắm nghía những món đồ lấp lánh trên các bàn xung quanh. “Cho phép tôi hỏi nhé, mấy thứ máy móc kỳ cục này là gì vậy?”
Henry, đang đeo hai đôi kính to tướng một lúc – một trên đầu và một ở mắt – trong vừa vui vừa lo khi được hỏi. (Magnus đoán hai cặp kính là do lơ đãng mà ra, nhưng vì biết đâu đấy lại là mốt, nên anh quyết định không hỏi.) Henry cầm một vật hình vuông nhiều nút lên. “À, đây là Máy Cảm Ứng. Nó phát hiện quỷ ở gần.” Anh tiến lại gần Magnus, và Máy Cảm Ứng kêu ầm ĩ.
“Ấn tượng đấy!” Magnus kêu lên, hài lòng. Anh nhấc vật bằng vải có đính một con chim lớn. “Còn đây là gì?”
“Mũ Chết Người,” Henry tuyên bố.
“À,” Magnus nói. “Để khi cần một quý cô có thể rút vũ khí từ đó và giết kẻ thù.”
“À, không phải,” Henry thú thực. “Nhưng nghe thế lại hay hơn đấy. Giá mà anh có mặt khi thôi nảy ra ý đó. Không may là cái mũ này quấn quanh đầu của kẻ thù và khiến hắn chết ngạt, nhưng phải đội đúng lúc.”
“Tôi tưởng tượng khó mà thuyết phục được Mortmain đội mũ nữ,” Magnus nhận xét. “Dù màu này hợp với ông ta ra phết.”
Henry bật cười. “Anh vui tính lắm, anh Bane.”
“Cứ gọi tôi là Magnus là được.”
“Được thôi!” Henry ném cái mũ ra sau vai và cầm một lọ thủy tinh tròn đựng vật chất lấp lánh gì đó. “Đây là bột vấy vào không khí giúp cho ma hiện hình,” Henry nói.
Magnus nghiêng cái lọ đựng những hạt sáng về phía đèn và trầm trồ chiêm ngưỡng, rồi được Henry vui vẻ khuyến khích, Magnus mở nắp. “Trông có vẻ được đấy,” anh nói và đổ một ít ra tay. Nó bám vào làn da nâu của anh, bao một bàn tay trong chất bột phát sáng. “Và ngoài dùng trong mục đích đó, có vẻ nó làm mỹ phẩm cũng được. Thứ bột này có thể làm da tôi lóng lánh mãi mãi.”
Henry nhíu mày. “Không mãi mãi được,” anh nói, rồi hứng chí hẳn. “Nhưng tôi có thể làm cho anh một mẻ mới lúc nào anh muốn!”
“Tôi sẽ được tự do tỏa sáng!” Magnus cười với Henry. “Những thứ này tuyệt vời lắm, anh Branwell. Thế giới quan của anh khác với các Nephilim tôi từng gặp. Thú thật tôi nghĩ các anh hơi thiếu trí tưởng tượng, chỉ thích làm quá chuyện của mình, nhưng anh đã cho tôi một suy nghi, hoàn toàn khác! Chác chắn cộng đồng Thợ Săn Bóng Tối sẽ vinh danh anh và đánh giá cao vì anh đã giúp giống nòi tiến bước.”
“Không,” Henry buồn bã nói. “Hầu hết họ ước tôi ngừng mày mò các phát minh mới và dừng đốt phá mọi thứ.”
“Nhưng mọi phát minh xét đều đến cùng nguy hiểm!” Magnus kêu lên. “Tôi đã thấy thế giới chuyển mình ra sao khi động cơ hơi nước được phát minh, rồi sự gia tăng của các loại giấy in, nhà máy, cối xay gió đã thay đổi bộ mặt nước Anh. Người phàm đã nắm giữ thế giới trong tay và biến nó thành kì diệu. Pháp sư suốt nhiều thế kỉ đã mơ và tạo ra rất nhiều thần chú khác nhau để có được một thế giới khác. Liệu Thợ Săn Bóng Tối có phải giống nòi duy nhất cứ khư khư không chịu thay đổi, và sẽ tuyệt diệt không? Sao họ có thể hếch mũi khinh bỉ một thiên tài như anh? Đó chẳng khác nào thích rúc vào chỗ tối và tránh ánh sáng.”
Mặt Henry đỏ lựng. Rõ ràng chứ từng có ai khen tài phát minh của anh, có lẽ trừ Charlotte. “Anh khen ngợi tôi, anh Bane.”
“Magnus chứ,” pháp sư nhắc. “Giờ tôi có thể được thấy anh đã làm đến đâu với cánh cổng anh mô tả chứ? Phát minh sẽ chuyển sinh vật từ nơi này đến nơi khác?”
“Tất nhiên.” Henry rút ra một cuộn giấy to tướng từ góc cái bà bừa bộn, và đẩy nó qua chỗ Magnus. Pháo sư cầm lấy và hào hứng mở ra. Một trang đều kín đặc những con chữ viết tháu, và hàng tá những biểu thức, phép tính và chữ rune hòa hợp đến giật mình. Magnus thấy tim đập nhanh hơn khi giở trang – đây là thiên tài, thực sự là thiên tài. Chỉ có duy nhất một vấn đề.
“Tôi thấy anh định làm gì,” anh nói. “Và nó đã gần hoàn hảo, nhưng...”
“Đúng, gần thôi.” Henry vuốt mái tóc đỏ, khiến cái kính lệch lạc. “Cánh cổng có thể mở ra, nhưng không biết điều hướng ra sao. Không ai biết liệu anh có bước qua đó tới địa điểm anh muốn tại thế giới này hoặc thế giới khác không, hoặc địa ngục cũng không biết chừng. Nó qua nguy hiểm, và vì thế là vô dụng.”
“Anh không thể dùng mấy chữ rune này,” Magnus nói. “Anh cần những chữ rune khác loại anh đang sử dụng.”
Henry lắc đầu. “Chúng tôi chỉ có thể sử dụng các chữ rune trong Sách Xám. Bất cứ gì khác đều là pháp thuật, mà Nephilim lại không dùng được.”
Magnus trầm ngâm nhìn Henry một lúc lâu. “Đây là điều tôi làm được,” anh tuyên bố và rút ra một sấp giấy.
Các tiên thuộc triều đình Unseelie không thích ánh sáng lắm. Điều đầu tiên Sallows – cái tên này chẳng phải tên thật – làm sau khi về cửa hàng là dán giấy sáp lên cửa sổ bị tên Nephilim vô tình làm vỡ. Cặp kính của hắn cũng mất tiêu dưới làn nước của Limehouse Cut. Và có vẻ không ai định trả tiền cho đống giấy rất đắt tiền hắn đặt cho Benedict Lightwood. Nói chung hôm nay là một ngày quá tệ.
Hắn bực bội ngước lên khi chuông cửa hàng kêu lang canh, báo mở cửa, và hắn nhíu mày. Hắn nghĩ mình khóa cửa rồi. “Quay lại hả, Nephilim?” Hắn gắt. “Quyết định nén tôi xuống mương không pbair một, mà hai lần hử? Tôi cho anh biết tôi quen rất nhiều người có máu mặt...”
“Chắc chắn rồi, đồ lừa đảo.” một kẻ cao ráo, đọi kỹ trùm bước vào và đóng cửa lại. “Tôi rất muốn biết thêm về họ.” một lười dao sắc lạnh lóe lên trong bóng tối, và đôi mắt gã thần rừng mở to sợ hãi. “Tao có vài câu muốn hỏi mày,” kẻ đứng ở cửa bảo. “Và nếu tao là mày, tao sẽ không chạy. Trừ khi mày muốn mất mấy ngón tay...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.