Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 3
Chương 73: Chương 14.3
Arya's tear
13/10/2019
Hình ảnh anh đã mơ đêm qua thoáng hiên trước mắt
anh: Tessa, chạy trên con đường xanh rì về phía anh. Tessa. Tay anh tự
động đưa lên và tóm cổ tay người sói khi tránh cú đánh, vặn một cú làm
hắn gãy tay. Gã người sói kêu la, và một cảm giác sung sướng hỉ hả chạy
râm ran khắp người Will. Con dao rơi xuống nền đá khi Will đạp chân đối
thủ, rồi thúc cùi chỏ vào thái dương hắn. Gã người sói nằm im chẳng nhạc nhích được nữa.
Will cầm dao lên và quay sang đối diện với những kẻ còn lại. Chỉ còn ba kẻ đứng đó, và đều chẳng còn quyết tâm như trước. Anh cười, lạnh lùng và tan nhẫn, và nếm thấy vị tanh của nước mưa và máu trong miệng. “Tới giết tao đi,” anh nói. “Tới giết tao nếu chúng mày nghĩ có thể.” Anh đá gã người sới bất tỉnh dưới chân. “Chúng mày phải cố gắng hơn đám bạn này nhé.”
Tất cả xòe vuốt, lao tới và Will ngồi phịch xuống nền đã, đầu đập mạnh xuống. Một bộ vuốt cào phải vai anh; anh lăn snag dưới những cú đấm và đam ngược dao lên trên. Có một tiếng kêu đau kết thúc bàng tiếng rên rỉ, và sức nặng đè lên người Will, lúc trước di chuyển và chống cự, nay nặng trịch. Will lăn sang bên và đứng bật dậy, quay đầu nhìn quanh
Người sói bị anh đâm nằm mở mắt trừng trừng, chết trong vũng máu đang dần lan rộng vì nước mưa. Hai người sói còn lại đang cô đứng dậy, người lấm lem bùn đất và ướt đầm. Will chảy máu ở vai vì bị một tên cào phải; cảm giác đau đớn thật sung sướng. Anh cười sằng sặc khi mưa tẩy sạch máu khỏi dao. “Lại nào,” anh nói bà chẳng nhận ra giọng mình, căng ra, vỡ vụn và sặc mùi chết chóc. “Lại nào.”
Một tên quay người nhảy lên. Will lại cười và tiến về phía tên cuối cùng, đang đứng đờ ra, xòe móng – nhưng Will chẳng chắc hắn sợ hay dũng cảm nữa, và anh cũng không quan tâm. Con dao như phần phụ của cổ tay anh, một phần của cánh tay anh. Bằng một cú đâm đẹp và xiêm ngược lên, anh có thể rạch qua xương và lồng ngực, thẳng vào tim hắn...
“Dừng lại!” một giọng nghiêm nghị, uy quyền quen thuộc vang lên. Will liếc mắt nhìn sang. Sải bước qua sân, vai so lại trong màn mưa, nét mặt giận dữ, là Woolsey Scott. “Tôi ra lệnh cho cả hai dừng ngay!”
Người sói vội vàng buông tay xuôi người, móng vuốt hiến mất. Hắn cúi đầu, tỏ vẻ rất ư ngoan ngoãn. “Chủ nhân...”
Cảm giác giận dừ ào ào khắp người Will, nuốt trọn mọi cảm giác khác. Anh vươn tay kéo gã người sói về phía mình, và kề dao vào cổ hắn. Woolsey chỉ cách vài bước, dừng sững lại, đôi mắt xanh sắc lẹm như dao.
“Nếu anh đến gần hơn,” Will nói. “Tôi sẽ cắt cổ con sói con này.”
“Tôi bảo cậu dừng lại,” Woolsey cẩn trọng nói. Như thường lệ, anh ta mặc bộ đồ comple vừa in đẹp đẽ, ngoài mặc thêm áo khoác thêu, nhưng tất cả đều ướt nước mưa. Mái tóc vàng dán cả vào mặt và cổ, trở nên trắng vì nước. “Cả hai.”
“Nhưng tôi không phải nghe lệnh anh!” Will hét. “Tôi đang thắng! Đang thắng!” anh liếc nhìn ba người sói nằm trên sân - một chết, hai bất tỉnh. “Đàn sói của anh vô duyên vô cớ gây sự với tôi. Họ vi phạm Hiệp Định. Tôi tự vệ. Họ phạm Luật!” Anh lên giọng, khào khào và khó nhận ra. “Tôi muốn máu của họ, và tôi sẽ có!”
“Đúng, đúng, vài thùng máu luôn,” Woolsey nói. “Và cậu sẽ làm gì với chúng tôi nào? Cậu không quan tâm đến người sói kia. Thả hắn đi.”
“Không.”
“Ít nhất hãy cho hắn cơ hội đánh lại cậu,” Woolsey nói.
Will lưỡng lự, rồi thả người sói đang nhìn sói đầu đàn, tỏ vẻ hoảng hốt. Woolsey búng tay. “Chạy đi, Conard,” anh ta nói. “Nhanh, và ngay.”
Người sói không cần được nhắc đến lần thứ hai; hắn quay gót và chạy biến mất sau chuồng ngựa. Will bực bội nhìn Woolsey.
“Vậy đàn của anh toàn đồ hèn,” anh nói. “Năm người sói chọi một Thợ Săn Bóng Tối? Và chuyện là thế à?”
“Tôi không bảo họ tới gây sự với cậu. Họ còn trẻ. Và bồng bột. Và nửa đàn đã bị Mortmain giết. Họ trách các cậu.” Woolsey tiến gần hơn, mắt nhìn khắp người Will, lạnh lùng. “Vậy chắc parabatai của cậu đã chết,” anh ta nói với vẻ vô cảm đáng sợ.
Will chưa sẵn sàng nghe từ đó, chưa bao giờ sẵn sàng. Trận chiến đã giúp đầu óc anh tỉnh táo được một lúc. Giờ nó lại sắp mụ mị đi rồi. Anh thở dốc như bị Woolsey đánh, vô thức lùi một bước.
“Và cậu muốn tự giết mình vì chuyện đó hả, nhóc Nephilim? Là vậy hả?”
Will vuốt tóc ướt khỏi mặt và hằn học nhìn Woolsey. “Có lẽ.”
“Đấy là cách cậu tôn trọng những kí ức về cậu ấy?”
“Vậy quan trọng gì?” Will nói. “Cậu ấy đã chết. Cậu ấy sẽ chẳng bao giờ biết tôi làm hay không làm gì.”
“Anh trai tôi chết,” Woolsey nói. “Tôi vẫn đang cố hoàn thành ước nguyện của anh ấy, tiếp tục xây dựng Vệ đoàn Lupux như anh ấy muốn, để sống như anh ấy muốn. Cậu nghĩ tôi là dạng người muốn được tìm thấy ở một nơi thế này, ăn đồ như cho lợn và uống giấm, mắt cá chân ngập trong bùn, nhìn một gã Thợ Săn Bóng Tối nào đó giết thêm vài thành viên trong cái đoàn vốn đã chẳng còn nhiều nhạn gì của mình, nếu không phải vì mục tiêu lơn hơn ham muốn và đau khổ của tôi? Và cậu cũng vậy, Thợ Săn Bóng Tối ạ. Cậu cũng vậy.”
“Ôi Chúa ơi,” con dao rơi khỏi tay Will xuống lớp bùn dưới chân anh. “Giờ tôi phải làm gì?” anh thì thầm.
Anh không biết sao mình hỏi Woolsey, trừ khi chẳng còn ai trên thế giới này để hỏi. Kể cả khi anh nghĩ mình bị nguyền rủa, anh cũng không thây mình cô đơn như bây giờ.
Woolsey lạnh lùng nhìn anh. “Hãy làm điều người anh em của cậu muốn,” anh ta nói rồi quay gót trở vào trong nhà trọ.
Will cầm dao lên và quay sang đối diện với những kẻ còn lại. Chỉ còn ba kẻ đứng đó, và đều chẳng còn quyết tâm như trước. Anh cười, lạnh lùng và tan nhẫn, và nếm thấy vị tanh của nước mưa và máu trong miệng. “Tới giết tao đi,” anh nói. “Tới giết tao nếu chúng mày nghĩ có thể.” Anh đá gã người sới bất tỉnh dưới chân. “Chúng mày phải cố gắng hơn đám bạn này nhé.”
Tất cả xòe vuốt, lao tới và Will ngồi phịch xuống nền đã, đầu đập mạnh xuống. Một bộ vuốt cào phải vai anh; anh lăn snag dưới những cú đấm và đam ngược dao lên trên. Có một tiếng kêu đau kết thúc bàng tiếng rên rỉ, và sức nặng đè lên người Will, lúc trước di chuyển và chống cự, nay nặng trịch. Will lăn sang bên và đứng bật dậy, quay đầu nhìn quanh
Người sói bị anh đâm nằm mở mắt trừng trừng, chết trong vũng máu đang dần lan rộng vì nước mưa. Hai người sói còn lại đang cô đứng dậy, người lấm lem bùn đất và ướt đầm. Will chảy máu ở vai vì bị một tên cào phải; cảm giác đau đớn thật sung sướng. Anh cười sằng sặc khi mưa tẩy sạch máu khỏi dao. “Lại nào,” anh nói bà chẳng nhận ra giọng mình, căng ra, vỡ vụn và sặc mùi chết chóc. “Lại nào.”
Một tên quay người nhảy lên. Will lại cười và tiến về phía tên cuối cùng, đang đứng đờ ra, xòe móng – nhưng Will chẳng chắc hắn sợ hay dũng cảm nữa, và anh cũng không quan tâm. Con dao như phần phụ của cổ tay anh, một phần của cánh tay anh. Bằng một cú đâm đẹp và xiêm ngược lên, anh có thể rạch qua xương và lồng ngực, thẳng vào tim hắn...
“Dừng lại!” một giọng nghiêm nghị, uy quyền quen thuộc vang lên. Will liếc mắt nhìn sang. Sải bước qua sân, vai so lại trong màn mưa, nét mặt giận dữ, là Woolsey Scott. “Tôi ra lệnh cho cả hai dừng ngay!”
Người sói vội vàng buông tay xuôi người, móng vuốt hiến mất. Hắn cúi đầu, tỏ vẻ rất ư ngoan ngoãn. “Chủ nhân...”
Cảm giác giận dừ ào ào khắp người Will, nuốt trọn mọi cảm giác khác. Anh vươn tay kéo gã người sói về phía mình, và kề dao vào cổ hắn. Woolsey chỉ cách vài bước, dừng sững lại, đôi mắt xanh sắc lẹm như dao.
“Nếu anh đến gần hơn,” Will nói. “Tôi sẽ cắt cổ con sói con này.”
“Tôi bảo cậu dừng lại,” Woolsey cẩn trọng nói. Như thường lệ, anh ta mặc bộ đồ comple vừa in đẹp đẽ, ngoài mặc thêm áo khoác thêu, nhưng tất cả đều ướt nước mưa. Mái tóc vàng dán cả vào mặt và cổ, trở nên trắng vì nước. “Cả hai.”
“Nhưng tôi không phải nghe lệnh anh!” Will hét. “Tôi đang thắng! Đang thắng!” anh liếc nhìn ba người sói nằm trên sân - một chết, hai bất tỉnh. “Đàn sói của anh vô duyên vô cớ gây sự với tôi. Họ vi phạm Hiệp Định. Tôi tự vệ. Họ phạm Luật!” Anh lên giọng, khào khào và khó nhận ra. “Tôi muốn máu của họ, và tôi sẽ có!”
“Đúng, đúng, vài thùng máu luôn,” Woolsey nói. “Và cậu sẽ làm gì với chúng tôi nào? Cậu không quan tâm đến người sói kia. Thả hắn đi.”
“Không.”
“Ít nhất hãy cho hắn cơ hội đánh lại cậu,” Woolsey nói.
Will lưỡng lự, rồi thả người sói đang nhìn sói đầu đàn, tỏ vẻ hoảng hốt. Woolsey búng tay. “Chạy đi, Conard,” anh ta nói. “Nhanh, và ngay.”
Người sói không cần được nhắc đến lần thứ hai; hắn quay gót và chạy biến mất sau chuồng ngựa. Will bực bội nhìn Woolsey.
“Vậy đàn của anh toàn đồ hèn,” anh nói. “Năm người sói chọi một Thợ Săn Bóng Tối? Và chuyện là thế à?”
“Tôi không bảo họ tới gây sự với cậu. Họ còn trẻ. Và bồng bột. Và nửa đàn đã bị Mortmain giết. Họ trách các cậu.” Woolsey tiến gần hơn, mắt nhìn khắp người Will, lạnh lùng. “Vậy chắc parabatai của cậu đã chết,” anh ta nói với vẻ vô cảm đáng sợ.
Will chưa sẵn sàng nghe từ đó, chưa bao giờ sẵn sàng. Trận chiến đã giúp đầu óc anh tỉnh táo được một lúc. Giờ nó lại sắp mụ mị đi rồi. Anh thở dốc như bị Woolsey đánh, vô thức lùi một bước.
“Và cậu muốn tự giết mình vì chuyện đó hả, nhóc Nephilim? Là vậy hả?”
Will vuốt tóc ướt khỏi mặt và hằn học nhìn Woolsey. “Có lẽ.”
“Đấy là cách cậu tôn trọng những kí ức về cậu ấy?”
“Vậy quan trọng gì?” Will nói. “Cậu ấy đã chết. Cậu ấy sẽ chẳng bao giờ biết tôi làm hay không làm gì.”
“Anh trai tôi chết,” Woolsey nói. “Tôi vẫn đang cố hoàn thành ước nguyện của anh ấy, tiếp tục xây dựng Vệ đoàn Lupux như anh ấy muốn, để sống như anh ấy muốn. Cậu nghĩ tôi là dạng người muốn được tìm thấy ở một nơi thế này, ăn đồ như cho lợn và uống giấm, mắt cá chân ngập trong bùn, nhìn một gã Thợ Săn Bóng Tối nào đó giết thêm vài thành viên trong cái đoàn vốn đã chẳng còn nhiều nhạn gì của mình, nếu không phải vì mục tiêu lơn hơn ham muốn và đau khổ của tôi? Và cậu cũng vậy, Thợ Săn Bóng Tối ạ. Cậu cũng vậy.”
“Ôi Chúa ơi,” con dao rơi khỏi tay Will xuống lớp bùn dưới chân anh. “Giờ tôi phải làm gì?” anh thì thầm.
Anh không biết sao mình hỏi Woolsey, trừ khi chẳng còn ai trên thế giới này để hỏi. Kể cả khi anh nghĩ mình bị nguyền rủa, anh cũng không thây mình cô đơn như bây giờ.
Woolsey lạnh lùng nhìn anh. “Hãy làm điều người anh em của cậu muốn,” anh ta nói rồi quay gót trở vào trong nhà trọ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.