Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 3

Chương 21: Chương 4.7

Arya's tear

12/10/2019

Anh đã ngủ. Mỉm cười ảo não, cô nhẹ nhàng buông tay anh để bàn tay đặt trên chăn, xuôi thân anh.

Cửa phòng ngủ mở; Tessa quay người trên ghế và thấy Will đứng tại cửa, vẫn mặc áo khoác và đeo găng tay. Gương mặt tiều tụy, phiền muộn của Will khiến cô đứng lên và theo anh ra ngoài hành lang.

“Anh vừa từ East End trở về,” Will nói. Giọng anh mang theo nỗi đau thương cô chưa tùng nghe lại từ ngày trong phòng khách, khi cô bảo anh rằng cô đã hứa hôn cùng Jem. “Anh đã đi mua thêm ngân phiến. Nhưng hêt rồi.”

Tessa suýt ngã khi họ ra tới cầu thang. “Hết là sao? Jem vẫn còn ngân phiến cơ mà?”

Will quay ra nhìn cô, và bước giật lùi xuống cầu thang. “Hết rồi,” anh nói cụt lủn. “Cậu ấy không muốn em biết, nhưng không có cách nào giấu được. Hết thuốc rồi, và anh không mua được thêm. Anh luôn là người đi mua thuốc. Anh biết các nguồn hàng-nhưng hoặc họ đã biến mất hoặc đã hết nhẵn hàng. Đầu tiên anh đi tới chỗ đó-cái chỗ em cùng Jem đến và tìm thấy anh. Họ không có ngân phiến.”

“Vậy nơi khác...”

“Anh đến mọi chỗ rồi,” Will nói và quay phắt lại. Họ bước vào hành lang ở tần hai Học Viện; thư viện và phòng khách nằm ở đây. Cả hai cửa đều mở, cho luồng ánh sáng vàng ùa ra ngoài hành lang. “Mọi chỗ. Ở nơi cuối cùng, có người bảo với anh rằng đã khan hàng từ vài tuần nay. Không còn lấy một chút nào.”

“Nhưng còn Jem,” Tessa nói và cảm giác hoàng hoàng như bị lửa thiêu đốt tâm can, “không có ngân phiến...”

“Cậu ấy sẽ chết.” Will dừng lại một lát trước cửa thư viện; mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô. “Vừa chiều nay cậu ấy đồng ý cho anh đi tìm cách cứu chữa. Và giờ cậu ấy sẽ chết vì anh không thể giữ mạng cậu ấy đến ngày đó.”

“Không,” Tessa nói. “Anh ấy sẽ không chết; chúng ta sẽ không để chuyện đó xảy ra.”



Wilm bước vào thư viện, Tessa đi bên cạnh, mắt anh nhìn khắp căn phòng quen thuộc, cái bèn sáng ánh đèn, những giá sách cũ. “Có những cuốn sách,” anh nói như thể cô chưa tùng cất lời. “Sách anh tham khảo, sách về những loại độc dược hiếm.”

Anh bước ra xa, về một giá sách gần đó, đôi bàn tay đeo găng vội vành vuốt những gáy sách. “Từ nhiều năm trước khi Jem cấm anh tìm kiếm thêm. Anh đã quên mất...”

Tessa tiến tới cạnh, váy quét vào mắt cá chân cô. “Will, dừng lại.”

“Nhưng phải ghi nhớ chúng.” Anh tới một giá sách khác, thân hình cao gầy của anh tạo ra một cái bóng dài trên sàn. “Anh phải tìm...”

“Will, anh không thể kịp đọc hết sách trong thư viện. Dừng lại.” Cô đã tiến tới sau anh, gần tới độ có thể thấy cổ áo khoác của anh ướt vệt nước mưa. “Thế này chẳng giúp được Jem.”

“Vậy cái gì đây? Cái gì đây?” Anh với lấy một cuốn sách khác, nhìn chằm chằm rồi quẳng xuống sàn; Tessa giật mình.

“Dừng lại,” cô hắc lại và kéo tay áo anh, kéo anh quay lại nhìn cô. Mặt anh đỏ lựng, hơi thở hổn hển, tay gồng cứng như thép dưới tay cô. “Hồi trước khi anh tòm cách chữa, anh không biết những gì giờ đây anh biết. Anh không có đồng minh hiện anh đang có. Chúng ta sẽ nhờ Magnus Bane. Anh ta có tai mắt trong Thế Giới Ngầm; anh ta biết mọi loại pháp thuật. Anh ta giúp anh giải lời nguyền; anh ta có thể giúp cả Jem nữa.”

“Làm gì có lời nguyền nào,” Will nói như đang nhắc thoại kịch; mắt anh chẳng biểu lộ cảm xúc gì.

“Will...nghe em này. Hãy tới gặp Magnus. Anh ta có thể giúp.”

Anh nhắm mắt và hít thật sâu. Cô không thể nào không quan sát nam khi cô biết anh không nhìn thấy cô-hàng mi dày đen rợp xuống gò má, những mạch máu xanh mờ trên mí mắt. “Đúng,” cuối cùng anh nói. “Đúng. Dĩ nhiên. Tessa...cảm ơn em. Anh không hề nghĩ đến.”

“Anh đang buồn,” cô nói, đột nhiên ý thức được rằng mình vẫn cầm tay anh, và rằng họ đứng gần tới độ cô có thể hôn lên má anh, hoặc ôm cổ an ủi anh. Cô bước lùi lại, buông tay anh ra. Anh mở mắt. “Và anh đã nghĩ anh ấy cấm anh tìm phương thuốc. Anh biết em sẽ không bao giờ chịu như thế. Em đã nghĩ tới Magnus từ trước rồi.”



Mắt anh nhìn một lượt cô. “Nhưng em chưa từng hỏi?”

Cô lắc đầu. “Jem không muốn thế. Nhưng giờ...tất cả đã thay ddooidldr.”

“Ừ.” Anh ngả người ra sau, ánh mắt vẫn nhìn ngắm gương mặt cô. “Anh sẽ xuống nhà gọi Cyril đánh xe đến. Gặp anh ngoài sân nhé.”

Gửi: Quan Chấp Chính Josiad Wayland

Từ: Thành viên Hội Đồng

Thưa ông,

Chúng tôi vô cùng âu lo khi nhận được thư ông. Theo như chúng tôi thấy, ông đã trao trọn niềm tin khi giao cho Charlotte Branwell vị trí lãnh đạo Học Viện Luân Đôn, và cô ấy tỏ ra là một lựa chọn hoàn hảo. Điều Tra Viên Whitelaw của chúng ta đã nói rất tốt về cô ấy và cung cách cô ấy xử lý thách thức đối với quyền lực của mình của Benedict Lightwood.

Theo ý chúng tôi, George Penhallow không phải người kế nghiệp phù hợp với vị trí Quan Chấp Chính. Không giống cô Branwell, anh ta không chứng tỏ được năng lực lãnh đạo. Quả là cô Branwell còn trẻ và hành xử cảm tính, nhưng vai trò Quan Chấp Chính cần có người cảm tính. Chúng tôi rất mong ông bỏ ý định tiến cử anh Penhallow, người còn quá trẻ và non nớt để đảm đương vị trí này, và hãy từ từ cân nhắc thêm về ứng cử viên Branwell.

Nhân danh Raziel,

Thành viên Hội Đồng

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 3

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook