Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 3
Chương 28: Chương 6.2
Arya's tear
12/10/2019
Quan Chấp Chính Wayland có dáng người to lớn,
ngực rộng, tay to, và chiếc áo choàng biểu trưng cho địa vị Quan Chấp
Chính luôn có vẻ kỳ cục buông xuống từ đôi vai rộng của ông ta. Ông ta
có bộ đâu vàng hoe như người Viking, và lúc này trông thật u ám.
“Charlotte,” Ông ta không hề chào hỏi mào đầu. “Chú tới nói với cháu về
chuyên Benedict Lightwood. “
Có tiếng sột soạt khe khẽ: Tay Gabriel nắm chặt khăn trải bàn. Gideon đặt hờ tay lên cổ tay em trai, giữ cậu em lại, nhưng Quan Chấp Chính đã nhìn họ. “Gabriel,” ông ta nói. “Chú cứ nghĩ cháu sẽ tới nhà Blackthorn ở cùng em gái.”
Tay Gabriel cầm chặt quai tách trà. “Họ rất đau lòng vì sự ra đi của Rupert,” anh ta nói. “Cháu không nghĩ mình nên quấy quả họ lúc này.”
“Không phải cháu cũng thương tiếc bố mình sao?” Quan Chấp Chính nói. “Người ta vẫn thường nói chia sẻ nỗi buồn sẽ làm nỗi buồn vơi bớt.”
“Quan Chấp Chính...,” Gideon lên tiếng và lo lắng nhìn em.
“Nhưng ở lễ dọn đến đó ở cũng hơi ngại, vì em gái các cháu đang trách móc các cháu về vụ sát hại kia.”
Gabriel kêu lên một tiếng như bị dội nước sôi. Gideon ném khăn ăn xuống và và đưng dậy.
“Tatiana làm gì?” Anh hỏi.
“Cháu nghe rõ rối đấy,” Quan Chấp Chính nói.
“Đấy không phải sát hại,” Jem nói.
“Cứ cho là thế đi,” Quan Chấp Chính bảo. “Còn theo thông tin chủ nhận được thì là vậy.”
“Chú có được thông báo rằng Benedict đã biến thành một con giun bự chảng không” Will hỏi, nhưng Gabriel ngạc nhiên nhìn anh, như thể anh ta không nghĩ Will sẽ bảo vệ mình.
“Will, làm ơn,” Charlotte nói. “Quan Chấp Chính, hôm qua cháu đã bảo với chú rằng Benedict Lightwood được phát hiện đã vào giai đoạn cuối của bệnh astriola...”
“Cháu nói rằng có một trận chiến, và ông ta bị giết,” Quan Chấp Chính đáp. “Nhưng theo những gì chú được báo cáo thì ông ta mắc bệnh đậu mùa, và kết quả là ông ta bị truy lùng và giết mà không hề chống cự.”
Will, mắt sáng bất thường, mở miệng. Jem đưa tay bịt mồm bạn lại. “Cháu không hiểu,” Jem nói, mặc cho Will ư anh phản đối, “sao chú biết được rằng Benedict Lightwood đã chết mà không biết ông ta trong tình trạng nào. Nếu không có thi thể, ấy là vì ông ta đã giống quỷ hơn giống người, và đã biến mất sau khi bị giết, như quỷ vậy. Nhưng những người hầu mất tích-cái chết của chồng Tatiana...”
Quan Chấp Chính tỏ vẻ mệt mỏi. “Tatiana Blackthorn nói một nhóm Thợ Săn Bóng Tối từ Học Viện đã giết bố mình và Rupert chết trong vụ loạn đả.”
“Cô ta có nói tới chuyện bố cô ta đã ăn thịt chồng cô ta không?” Henry hỏi, cuối cùng đã ngước mắt khỏi tờ báo. “Ồ, đúng rồi. Anh ta để lại một chiếc giày đầm đìa máu thịt trong vườn đấy. Trên đó có dấu răng. Cháu rất muốn biết sao đó có thể là tai nạn được.”
“Em nghĩ đó được tính là hành động tự vệ,” Will nói. “Chuyện ăn con rể ấy, dù em nghĩ mọi người đều có lúc cãi vã với người nhà.”
“Chú thật sự không có ý rằng,” Charlotte nói, “con giun-Benedict đáng ra nên bị trấn áp và giam giữ đó chư,s Josiah? Ông ta vào giai đoạn cuối của bệnh đậu mùa quỷ rồi! Ông ta đã hóa điên và biến thành giun!”
“Cũng có thể là ông ta biến thành giun rồi mới hóa điên,” Will lịch thiệp nói. “Chúng cháu không hoàn toàn chắc.”
“Tatiana buồn thương vô hạn,” Quan Chấp Chính nói. “Cô ấy đang tính đòi bồi hoàn...”
“Vậy để cháu trả.” Đó là Gabriel, đã đẩy ghế đứng dậy. “Cháu sẽ trả cho cô em gái ngớ ngẩn của mình toàn bộ lương trong phần đời còn lại nếu nó muốn, nhưng cháu sẽ không thừa nhận mình đã làm gì sai-cháu không làm, những người khác cũng thế. Đúng, cháu đã bắn tên xuyên mắt ông ấy. Mắt con quái vật đó. Và có thể quay ngược thời gian, cháu vẫn làm như vậy. Dù thứ đó có là gì, nó cũng không còn là bố cháu nữa.”
Im lặng. Đến cả Quan Chấp Chính cũng dường như chẳng biết phải nói sao. Cecily đặt sách xuống và chăm chú nhìn từ Gabriel sang Quan Chấp Chính và ngược lại.
“Xin thứ lỗi, thưa Quan Chấp Chính, nhưng dù Tatiana nói gì thì nó cũng không biết rõ ẩn tình câu chuyện,” Gabriel nói. “Chỉ mình cháu ở đó với bố khi ông ấy bị bệnh. Cháu một mình cùng ông ấy đi ông ấy hóa điên trong hai tuần cuối. Cuối cùng cháu đến đây; cháu xin anh mình giúp,” Gabriel nói. “Charlotte tốt bụng cho cháu mượn lực lượng Thợ Săn Bóng Tối hỗ trợ. Khi chúng cháu trở lại nhà, sinh vật từng là bố cháu đã xé xác em rể cháu. Cháu đảm bảo với chú là bố cháu đã hết nước cứu. Chúng cháu phải chiến đấu để giữ mạng mình.”
“Vậy vì sao Tatiana...”
Có tiếng sột soạt khe khẽ: Tay Gabriel nắm chặt khăn trải bàn. Gideon đặt hờ tay lên cổ tay em trai, giữ cậu em lại, nhưng Quan Chấp Chính đã nhìn họ. “Gabriel,” ông ta nói. “Chú cứ nghĩ cháu sẽ tới nhà Blackthorn ở cùng em gái.”
Tay Gabriel cầm chặt quai tách trà. “Họ rất đau lòng vì sự ra đi của Rupert,” anh ta nói. “Cháu không nghĩ mình nên quấy quả họ lúc này.”
“Không phải cháu cũng thương tiếc bố mình sao?” Quan Chấp Chính nói. “Người ta vẫn thường nói chia sẻ nỗi buồn sẽ làm nỗi buồn vơi bớt.”
“Quan Chấp Chính...,” Gideon lên tiếng và lo lắng nhìn em.
“Nhưng ở lễ dọn đến đó ở cũng hơi ngại, vì em gái các cháu đang trách móc các cháu về vụ sát hại kia.”
Gabriel kêu lên một tiếng như bị dội nước sôi. Gideon ném khăn ăn xuống và và đưng dậy.
“Tatiana làm gì?” Anh hỏi.
“Cháu nghe rõ rối đấy,” Quan Chấp Chính nói.
“Đấy không phải sát hại,” Jem nói.
“Cứ cho là thế đi,” Quan Chấp Chính bảo. “Còn theo thông tin chủ nhận được thì là vậy.”
“Chú có được thông báo rằng Benedict đã biến thành một con giun bự chảng không” Will hỏi, nhưng Gabriel ngạc nhiên nhìn anh, như thể anh ta không nghĩ Will sẽ bảo vệ mình.
“Will, làm ơn,” Charlotte nói. “Quan Chấp Chính, hôm qua cháu đã bảo với chú rằng Benedict Lightwood được phát hiện đã vào giai đoạn cuối của bệnh astriola...”
“Cháu nói rằng có một trận chiến, và ông ta bị giết,” Quan Chấp Chính đáp. “Nhưng theo những gì chú được báo cáo thì ông ta mắc bệnh đậu mùa, và kết quả là ông ta bị truy lùng và giết mà không hề chống cự.”
Will, mắt sáng bất thường, mở miệng. Jem đưa tay bịt mồm bạn lại. “Cháu không hiểu,” Jem nói, mặc cho Will ư anh phản đối, “sao chú biết được rằng Benedict Lightwood đã chết mà không biết ông ta trong tình trạng nào. Nếu không có thi thể, ấy là vì ông ta đã giống quỷ hơn giống người, và đã biến mất sau khi bị giết, như quỷ vậy. Nhưng những người hầu mất tích-cái chết của chồng Tatiana...”
Quan Chấp Chính tỏ vẻ mệt mỏi. “Tatiana Blackthorn nói một nhóm Thợ Săn Bóng Tối từ Học Viện đã giết bố mình và Rupert chết trong vụ loạn đả.”
“Cô ta có nói tới chuyện bố cô ta đã ăn thịt chồng cô ta không?” Henry hỏi, cuối cùng đã ngước mắt khỏi tờ báo. “Ồ, đúng rồi. Anh ta để lại một chiếc giày đầm đìa máu thịt trong vườn đấy. Trên đó có dấu răng. Cháu rất muốn biết sao đó có thể là tai nạn được.”
“Em nghĩ đó được tính là hành động tự vệ,” Will nói. “Chuyện ăn con rể ấy, dù em nghĩ mọi người đều có lúc cãi vã với người nhà.”
“Chú thật sự không có ý rằng,” Charlotte nói, “con giun-Benedict đáng ra nên bị trấn áp và giam giữ đó chư,s Josiah? Ông ta vào giai đoạn cuối của bệnh đậu mùa quỷ rồi! Ông ta đã hóa điên và biến thành giun!”
“Cũng có thể là ông ta biến thành giun rồi mới hóa điên,” Will lịch thiệp nói. “Chúng cháu không hoàn toàn chắc.”
“Tatiana buồn thương vô hạn,” Quan Chấp Chính nói. “Cô ấy đang tính đòi bồi hoàn...”
“Vậy để cháu trả.” Đó là Gabriel, đã đẩy ghế đứng dậy. “Cháu sẽ trả cho cô em gái ngớ ngẩn của mình toàn bộ lương trong phần đời còn lại nếu nó muốn, nhưng cháu sẽ không thừa nhận mình đã làm gì sai-cháu không làm, những người khác cũng thế. Đúng, cháu đã bắn tên xuyên mắt ông ấy. Mắt con quái vật đó. Và có thể quay ngược thời gian, cháu vẫn làm như vậy. Dù thứ đó có là gì, nó cũng không còn là bố cháu nữa.”
Im lặng. Đến cả Quan Chấp Chính cũng dường như chẳng biết phải nói sao. Cecily đặt sách xuống và chăm chú nhìn từ Gabriel sang Quan Chấp Chính và ngược lại.
“Xin thứ lỗi, thưa Quan Chấp Chính, nhưng dù Tatiana nói gì thì nó cũng không biết rõ ẩn tình câu chuyện,” Gabriel nói. “Chỉ mình cháu ở đó với bố khi ông ấy bị bệnh. Cháu một mình cùng ông ấy đi ông ấy hóa điên trong hai tuần cuối. Cuối cùng cháu đến đây; cháu xin anh mình giúp,” Gabriel nói. “Charlotte tốt bụng cho cháu mượn lực lượng Thợ Săn Bóng Tối hỗ trợ. Khi chúng cháu trở lại nhà, sinh vật từng là bố cháu đã xé xác em rể cháu. Cháu đảm bảo với chú là bố cháu đã hết nước cứu. Chúng cháu phải chiến đấu để giữ mạng mình.”
“Vậy vì sao Tatiana...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.