Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 3
Chương 3: Chuyện kinh khiếp 2
Arya's tear
05/10/2019
“Cá cược kiểu gì?” Will tiến một bước. Anh đang
mặc đồ đi săn; Cecily có thể thấy những Ấn Ký uốn lượn nơi cổ tay, chữ
rune mnemosyne trên cổ. Cô mất một thời gian mới hiểu Ấn Ký không đơn
giản là mấy hình vẽ loằng ngoằng méo mó, và giờ cô đã quen với chúng
rồi-như cô quen với đồ đi săn, với hành lang âm vang tiếng vọng của Học
Viện, với những cư dân đặc biệt của nó.
Cô chỉ bức tường phía trước. Một đích ngắm cũ kĩ được sơn đen trên tường: một hồng tâm ở trong một vòng tròn lớn hơn. “Nếu em phi trúng hồng tâm ba lần, anh phải biên thư cho bố mẹ và cho họ biết anh ra sao rồi. Anh phải kể cho họ nghe về lời nguyền và lý do anh bỏ đi.”
Gương mặt Will nghiêm lại hệt như mỗi lần cô đưa ra đề nghị đó. “Em không thể nào phi trúng đích ba lần liên tiếp đâu, Cecy.”
“Vậy thì anh có cá cược cũng không phải lo ngại nhiều đâu nhỉ, William.” Cô cố tình gọi tên cúng cơm của anh. Cô biết anh ghét nghệ cô gọi thế, dù khi bạn thân của anh-không, là parabatai của anh mới đúng; từ hồi đến Học Viện, cô đã học được rằng hai khái niệm đó khác nhau-Jem gọi thế, Will dường như bị ảnh hưởng đôi chút. Có lẽ đó là vì anh còn nhớ hồi cô chạy đuổi theo anh trên cặp chân lũn cũn, gọi Will, Will, bằng giọng hơi hụt hơi nhưng đặc xứ Wales. Cô chưa từng gọi anh là “William”, mà chỉ “Will,” hoặc tên vùng Wales của anh, Gwilym.
Mắt anh nheo lại, đôi mắt màu xanh dương sẫm giống hệt màu mắt cô. Ngày xưa khi mẹ cảm thán rằng rồi đây Will sẽ làm tan nát vô số trái tim thiếu nữ, Các nghi ngờ lắm. Will hồi đó toàn chân với cẳng, gầy nhẳng đầu bù tóc rối. Nhưng khi lần đầu bước vào phòng ăn Học Viện và thấy ánh kinh ngạc đứng lên, cô đã hiểu lời mẹ; lúc ấy cô đã nghĩ: Đó không thể nào là Will.
Anh đã dõi đôi mắt ấy vào cô, đôi mắt của mẹ, và cô thấy sự giận dữ trong đó. Anh không mừng được thấy cô, không một chút nào. Và cái cậu bé gầy gò tóc đen rối như tổ quạ, quần áo dính toàn lá cây giờ đã là một người đàn ông cao lớn, đáng sợ. Những lời cô muốn nói với anh biến mất ngay nơi đầu lưỡi, và cô đã lườm trả. Và cũng kể từ hồi đó, Will chịu đựng sự hiện diện của cô như thể cô là viên đá trong giây anh, là một nỗi bực bội nhớ nhỏ thường trực.
Cecily hít một hơi sâu, ngẩng cao đầu, và chuẩn bị phi con dao đầu tiên. Will không biết, không hề biết, về những giờ cô một mình trong phòng này luyện cân dao trong tay, phát hiện cú ném tốt nhất sẽ bắt đầu từ đằng sau. Cô buông xuôi cả hai tay rồi vung tay phải ra sau đầu trước khi dồn trọng lượng vào cơ thể để phi dao đi. Mũi dao nhắm thẳng vào đích. Cô phóng dao đi và rụt tay lại, hít thật sâu.
Con dao cắm chính giữa hồng tâm.
“Một,” Cecily nói và nở nụ cười kẻ cả với Will.
Anh lạnh lùng nhìn cô, rút con dao khỏi tường và trả lại.
Cecily ném tiếp. Cú ném thứ hai, giống như cú đầu, cắm chặt vào đích, hơi rung như một ngón tay trêu ngươi.
“Hai,” Cecily cất giọng sầu thảm.
Quai hàm Will bạnh ra khi lại rút dao và đưa cô em. Cô cười cười nhận lấy. Sự tự tin chảy rần rần trong người cô như một dòng máu mới. Cô biết mình có thể. Cô luôn có thể leo cao ngang Will, chạy nhanh bằng, nín thở lâu ngang,...
Cô phi dao. Nó cắm đích và cô nhảy lên vỗ tay, quên mất bản thân trong một giây ngây ngất niềm vui chiến thắng. Tóc cô xổ ra và xòa xuống gương mặt; cô vuốt tóc và cười toe toét với Will. “Anh sẽ viết thư. Anh đồng ý cược với em rồi!”
Ngạc nhiên thay, anh mỉm cười. “Ờ, anh sẽ viết,” anh nói. “Anh sẽ viết rồi ném vào lò sưởi.” Anh giơ tay ngăn cơn giận bùng nổ của cô. “Anh bảo là sẽ viết, chứ có bảo sẽ gửi đâu,”
Cecily bật ra một hơi bực bội. “Anh dám lừa em!”
“Anh đã bảo em không có tố chất của Thợ Săn Bóng Tối, vì em dễ bị lừa quá. Anh sẽ đi viết thư đây, Cecily. Mà nói cho cùng, liên hệ với bố mẹ là trái Luật.”
“Làm như anh quan tâm đến Luật ấy!” Cecily giậm chân, và đột nhiên thấy bực hơn bao giờ hết, vì cô ghét con gái giậm chân.
Will nheo mắt. “Và em không quan tâm tới việc trở thành Thợ Săn Bóng Tối. Thế này được không? Anh sẽ viết một lá thư và đưa cho em nếu em đồng ý tự mình chuyển thư giùm-và không bao giờ quay lại nữa.”
Cecily chùn lòng. Cô nhớ rất nhiều lần cãi cọ với Will, về những con búp bê sứ của cô bị anh ném ra cửa sổ gác mái, nhưng cô cũng nhớ về người anh tốt bụng-người đã băng đầu gối bị trầy xước cho cô, giúp cô buộc lại tóc khi chúng xổ ra. Sự tốt bụng đó biến khỏi Will đang đứng trước mặt Cecily lúc này. Mẹ thường khóc trong một, hai năm đầu Will bỏ nhà ra đi; mẹ đã vừa ôm Cecily vừa nói rằng các Thợ Săn Bóng Tối sẽ “rút yêu thương khỏi anh.” Mẹ bảo họ là những con người lạnh lùng, những kẻ đã cấm cản chuyện kết hôn của hai vợ chồng bà. Will bé nhỏ của bà muốn gì ở họ đây?
“Em sẽ không đi,” Cecily nói, và chăm chú nhìn anh. “Nếu anh còn ép, em sẽ...em sẽ…”
Cửa phòng gác mái mở, và Jem đứng ngược sáng nơi ngưỡng cửa. “À,” anh nói, “lại dọa dẫm nhau rồi. Hai người thế này suốt buổi chiều, hay mới bắt đầu thôi?”
“Anh ấy khơi mào trước,” Cecily nói, và hất hàm về phía Will, dù cô biết làm thế là vô ích. Jem, parabatai của Will, đối xử với cô với sự tử tế nhưng xa cách dành cho em gái một người bạn, nhưng anh luôn đứng về phía Will. Tốt bụng thật đấy, nhưng chắc chắn anh đặt Will trên mọi thứ khác nơi trần đời.
Ờ, gần như mọi thứ. Cô cực kì ấn tượng với Jem khi mới đến Học Viện-anh mang một vẻ đẹp phi thường, không thuộc về nhân gian, với mái tóc cùng đôi mắt bàng bạc cùng vẻ ngoài thanh tú. Anh trông như hoàng tử trong truyện thần tiên, và hẳn cô sẽ bám cứng lấy anh nếu không rõ ràng rằng anh yêu Tessa Gray say đắm. Mắt anh luôn dõi theo chị tới bất kì đâu, và giọng nói cũng thay đổi khi nói chuyện với chị. Cecily từng nghe mẹ kể vui rằng có một chàng trai hàng xóm nhìn một cô gái như thể cô ấy là “ngôi sao duy nhất trên bầu trời”, và đó chính là cách Jem nhìn Tessa.
Cecily không thấy thất vọng vì điều ấy; Tessa tính tình dễ chịu và tốt bụng, hơi rụt rè, và yêu thích sách hệt như Will. Nếu đó là típ con gái Jem muốn, cô và anh sẽ không bao giờ hợp nhau-và càng ở lâu trong Học Viện, cô cáng nhận ra chuyện sống cùng Will khó khăn thế nào. Anh chăm chăm bảo vệ Jem, và thường xuyên quan sát cô như để đề phòng cô làm tổn thương Jem. Không-còn lâu mới có chuyện đó.
“Tôi chỉ tính trói Cecily lại rồi thả xuống làm mồi cho lũ vịt ở công viên Hyde thôi,” Will nói, vuốt ngược mái tóc ướt rồi tặng Jem nụ cười hiếm hoi. “Bồ giúp tôi nhé.”
“Không may thay, có lẽ bồ phải hoãn kế hoạch giết em một thời gian nữa. Gabriel Lightwood ở dưới nhà, và tôi có hai từ dành cho bồ. Hai trong số những từ bồ thích, ít nhất khi bồ đặt chúng cạnh nhau.”
“‘Ngốc vô đối’?” Will hỏi. “‘Giàu xổi vô dụng’?”
Jem cười tươi. “‘Đậu mùa quỷ,’” anh nói.
Cô chỉ bức tường phía trước. Một đích ngắm cũ kĩ được sơn đen trên tường: một hồng tâm ở trong một vòng tròn lớn hơn. “Nếu em phi trúng hồng tâm ba lần, anh phải biên thư cho bố mẹ và cho họ biết anh ra sao rồi. Anh phải kể cho họ nghe về lời nguyền và lý do anh bỏ đi.”
Gương mặt Will nghiêm lại hệt như mỗi lần cô đưa ra đề nghị đó. “Em không thể nào phi trúng đích ba lần liên tiếp đâu, Cecy.”
“Vậy thì anh có cá cược cũng không phải lo ngại nhiều đâu nhỉ, William.” Cô cố tình gọi tên cúng cơm của anh. Cô biết anh ghét nghệ cô gọi thế, dù khi bạn thân của anh-không, là parabatai của anh mới đúng; từ hồi đến Học Viện, cô đã học được rằng hai khái niệm đó khác nhau-Jem gọi thế, Will dường như bị ảnh hưởng đôi chút. Có lẽ đó là vì anh còn nhớ hồi cô chạy đuổi theo anh trên cặp chân lũn cũn, gọi Will, Will, bằng giọng hơi hụt hơi nhưng đặc xứ Wales. Cô chưa từng gọi anh là “William”, mà chỉ “Will,” hoặc tên vùng Wales của anh, Gwilym.
Mắt anh nheo lại, đôi mắt màu xanh dương sẫm giống hệt màu mắt cô. Ngày xưa khi mẹ cảm thán rằng rồi đây Will sẽ làm tan nát vô số trái tim thiếu nữ, Các nghi ngờ lắm. Will hồi đó toàn chân với cẳng, gầy nhẳng đầu bù tóc rối. Nhưng khi lần đầu bước vào phòng ăn Học Viện và thấy ánh kinh ngạc đứng lên, cô đã hiểu lời mẹ; lúc ấy cô đã nghĩ: Đó không thể nào là Will.
Anh đã dõi đôi mắt ấy vào cô, đôi mắt của mẹ, và cô thấy sự giận dữ trong đó. Anh không mừng được thấy cô, không một chút nào. Và cái cậu bé gầy gò tóc đen rối như tổ quạ, quần áo dính toàn lá cây giờ đã là một người đàn ông cao lớn, đáng sợ. Những lời cô muốn nói với anh biến mất ngay nơi đầu lưỡi, và cô đã lườm trả. Và cũng kể từ hồi đó, Will chịu đựng sự hiện diện của cô như thể cô là viên đá trong giây anh, là một nỗi bực bội nhớ nhỏ thường trực.
Cecily hít một hơi sâu, ngẩng cao đầu, và chuẩn bị phi con dao đầu tiên. Will không biết, không hề biết, về những giờ cô một mình trong phòng này luyện cân dao trong tay, phát hiện cú ném tốt nhất sẽ bắt đầu từ đằng sau. Cô buông xuôi cả hai tay rồi vung tay phải ra sau đầu trước khi dồn trọng lượng vào cơ thể để phi dao đi. Mũi dao nhắm thẳng vào đích. Cô phóng dao đi và rụt tay lại, hít thật sâu.
Con dao cắm chính giữa hồng tâm.
“Một,” Cecily nói và nở nụ cười kẻ cả với Will.
Anh lạnh lùng nhìn cô, rút con dao khỏi tường và trả lại.
Cecily ném tiếp. Cú ném thứ hai, giống như cú đầu, cắm chặt vào đích, hơi rung như một ngón tay trêu ngươi.
“Hai,” Cecily cất giọng sầu thảm.
Quai hàm Will bạnh ra khi lại rút dao và đưa cô em. Cô cười cười nhận lấy. Sự tự tin chảy rần rần trong người cô như một dòng máu mới. Cô biết mình có thể. Cô luôn có thể leo cao ngang Will, chạy nhanh bằng, nín thở lâu ngang,...
Cô phi dao. Nó cắm đích và cô nhảy lên vỗ tay, quên mất bản thân trong một giây ngây ngất niềm vui chiến thắng. Tóc cô xổ ra và xòa xuống gương mặt; cô vuốt tóc và cười toe toét với Will. “Anh sẽ viết thư. Anh đồng ý cược với em rồi!”
Ngạc nhiên thay, anh mỉm cười. “Ờ, anh sẽ viết,” anh nói. “Anh sẽ viết rồi ném vào lò sưởi.” Anh giơ tay ngăn cơn giận bùng nổ của cô. “Anh bảo là sẽ viết, chứ có bảo sẽ gửi đâu,”
Cecily bật ra một hơi bực bội. “Anh dám lừa em!”
“Anh đã bảo em không có tố chất của Thợ Săn Bóng Tối, vì em dễ bị lừa quá. Anh sẽ đi viết thư đây, Cecily. Mà nói cho cùng, liên hệ với bố mẹ là trái Luật.”
“Làm như anh quan tâm đến Luật ấy!” Cecily giậm chân, và đột nhiên thấy bực hơn bao giờ hết, vì cô ghét con gái giậm chân.
Will nheo mắt. “Và em không quan tâm tới việc trở thành Thợ Săn Bóng Tối. Thế này được không? Anh sẽ viết một lá thư và đưa cho em nếu em đồng ý tự mình chuyển thư giùm-và không bao giờ quay lại nữa.”
Cecily chùn lòng. Cô nhớ rất nhiều lần cãi cọ với Will, về những con búp bê sứ của cô bị anh ném ra cửa sổ gác mái, nhưng cô cũng nhớ về người anh tốt bụng-người đã băng đầu gối bị trầy xước cho cô, giúp cô buộc lại tóc khi chúng xổ ra. Sự tốt bụng đó biến khỏi Will đang đứng trước mặt Cecily lúc này. Mẹ thường khóc trong một, hai năm đầu Will bỏ nhà ra đi; mẹ đã vừa ôm Cecily vừa nói rằng các Thợ Săn Bóng Tối sẽ “rút yêu thương khỏi anh.” Mẹ bảo họ là những con người lạnh lùng, những kẻ đã cấm cản chuyện kết hôn của hai vợ chồng bà. Will bé nhỏ của bà muốn gì ở họ đây?
“Em sẽ không đi,” Cecily nói, và chăm chú nhìn anh. “Nếu anh còn ép, em sẽ...em sẽ…”
Cửa phòng gác mái mở, và Jem đứng ngược sáng nơi ngưỡng cửa. “À,” anh nói, “lại dọa dẫm nhau rồi. Hai người thế này suốt buổi chiều, hay mới bắt đầu thôi?”
“Anh ấy khơi mào trước,” Cecily nói, và hất hàm về phía Will, dù cô biết làm thế là vô ích. Jem, parabatai của Will, đối xử với cô với sự tử tế nhưng xa cách dành cho em gái một người bạn, nhưng anh luôn đứng về phía Will. Tốt bụng thật đấy, nhưng chắc chắn anh đặt Will trên mọi thứ khác nơi trần đời.
Ờ, gần như mọi thứ. Cô cực kì ấn tượng với Jem khi mới đến Học Viện-anh mang một vẻ đẹp phi thường, không thuộc về nhân gian, với mái tóc cùng đôi mắt bàng bạc cùng vẻ ngoài thanh tú. Anh trông như hoàng tử trong truyện thần tiên, và hẳn cô sẽ bám cứng lấy anh nếu không rõ ràng rằng anh yêu Tessa Gray say đắm. Mắt anh luôn dõi theo chị tới bất kì đâu, và giọng nói cũng thay đổi khi nói chuyện với chị. Cecily từng nghe mẹ kể vui rằng có một chàng trai hàng xóm nhìn một cô gái như thể cô ấy là “ngôi sao duy nhất trên bầu trời”, và đó chính là cách Jem nhìn Tessa.
Cecily không thấy thất vọng vì điều ấy; Tessa tính tình dễ chịu và tốt bụng, hơi rụt rè, và yêu thích sách hệt như Will. Nếu đó là típ con gái Jem muốn, cô và anh sẽ không bao giờ hợp nhau-và càng ở lâu trong Học Viện, cô cáng nhận ra chuyện sống cùng Will khó khăn thế nào. Anh chăm chăm bảo vệ Jem, và thường xuyên quan sát cô như để đề phòng cô làm tổn thương Jem. Không-còn lâu mới có chuyện đó.
“Tôi chỉ tính trói Cecily lại rồi thả xuống làm mồi cho lũ vịt ở công viên Hyde thôi,” Will nói, vuốt ngược mái tóc ướt rồi tặng Jem nụ cười hiếm hoi. “Bồ giúp tôi nhé.”
“Không may thay, có lẽ bồ phải hoãn kế hoạch giết em một thời gian nữa. Gabriel Lightwood ở dưới nhà, và tôi có hai từ dành cho bồ. Hai trong số những từ bồ thích, ít nhất khi bồ đặt chúng cạnh nhau.”
“‘Ngốc vô đối’?” Will hỏi. “‘Giàu xổi vô dụng’?”
Jem cười tươi. “‘Đậu mùa quỷ,’” anh nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.