Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 3
Chương 15: Lí trí và yêu đương
Arya's tear
12/10/2019
“Tôi tưởng bồ sẽ bịa ra được một bài hát cơ,” Jem nói.
Will tò mò nhìn parabatai của mìn. Jem, dù đã yêu cầu Will đến, có vẻ không chào đón anh lắm. Jem đang bình thản ngồi trên giường, mặc áo sơ mi và quần vải sạch sẽ, dù chiếc áo rộng thùng thình và trông Jem gầy hơn bao giờ hết. Vẫn còn vết máu khô dính trên xương quai xanh của ủa Jem, trông như một mặt dây chuyền xấu xí. “Bịa ra bài hát về đề tài gì?”
Jem nhếch mép. “Chúng ta đánh bại con giun?” Cậu ấy nói. “Sau tất cả những câu đùa của bồ...”
“Mấy giờ vừa rồi tôi không có hứng thú chớt nhả,” Will nói, liếc nhìn mấy cái khăn đỏ máu trên táp đầu giường, một chậu lưng nửa nước hồng.
“Đừng nghiêm trọng hóa vấn đề, Will,” Jem nói. “Mọi người cứ nhặng xị quanh tôi và tôi không thể gạt đi được; Tôi muốn bồ đến-vì bồ không thế. Bồ khiến tôi cười.”
Will giơ tay lên trời. “À, đúng rồi,” anh nói. “Thế bài này thì sao?”
“Ô hay chửa, tôi không còn nhọc công vô ích.
Để chứng minh đậu mùa quỷ làm sa đoạ tâm thần
Vậy nên dù tiếc công mình nhưng nó không phải uống phí
Nhưng ta đã diệt trừ xong con giun quỷ xấu xa.
Giờ chống mắt lên, ta nói đúng rồi mà.”
Jem bậy cười. “Bài đó dở ẹc.”
“Đấy là ứng tác mà!”
“Will, có thứ gọi là nhịp điệu đấy...” Ngây lập tức tiếng cười của Jem biến thành càng ho sù sụ. Will vội chạy tới khi Jem gập người, đoi vai gầy so lại. Có máu lốm đốm trên ga giường trắng.
“Jem...”
Jem đưa một tay chỉ cái hộp trên táp đầu giường. Will vơi lấy; hình người phụ nữ thướt tha rót nước khỏi bình đã trở nên cực kỳ quen thuộc với anh. Anh ghét thấy hình ảnh đó.
Anh mở hộp-và sững sờ. Thứ trông như đường tinh trắng chẳng còn che nổi đáy hộp. Có lẽ trước khi các Tu Huynh Câm phục thuốc Jem, trong đó còn chứa nhiều hơn; Will không biết nữa. Anh chỉ biết đán ra trong đó phảđángòn nhiều hơn nhiều. “Jem,” anh gằn giọng, “sao chỉ còn từng này?”
Jem ngừng ho. Coa máu trên môi Jem, và khi Will quan sát, quá choáng váng tới không di chuyển nổi, Jem đưa tay và dùng áo quệt máu. Vải linen lập tức bị nhuộm đỏ. Cậu ấy trông như lên cơn sốt, nước da tái xanh bóng lên, nhưng không hề tỏ vẻ bối rối.
“Will,” Jem nói khẽ.
“Hai tháng trước,” Will bắt đầu, nhận ra mình đang lên cao giọng, và cố lắm mới ép xuống được. “Hai tháng trước, tôi đã mua đủ lượng nhân khiến cho bồ dùng cả năm.”
Trong ánh mắt của Jem có sự thách thức pha lẫn buồn bã. “Tôi phải tăng liều lượng.”
“Tăng? Tăng bao nhiêu?”
Giờ Jem không dám nhìn anh. “Tôi phải dùng hai, có lẽ ba lần mỗi ngày.”
“Nhưng bồ dùng càng nhiều càng hại người,” Will nói và khi Jem không đáp, anh lên giọng và bật ra đúng hai tiếng: “Vì sao?”
“ Tôi không muốn sống một nửa cuộc đời...”
“Dùng kiểu này bồ chẳng sống một phần năm cuộc đời ấy chứ!” Will hét và hít một hơi. Biểu cảm của Jem thay đổi, và Will phải dộng cái hộp đang cầm xuống bàn để ngăn mình đấm thẳng vào tường.
Jem ngồi thẳng, mắt nảy lửa. “Sống mang nhiều ý nghĩa hơn là không chết,” anh nói. “Nhìn cách bồ sống đi, Will. Bồ chạy sáng như một ngôi sao. Tôi chỉ dùng đủ thuốc để giữ mạng mình nhưng không phải để sống khỏe. Có lẽ dùng nhiều hơn một chút trước khi chiến đấu, để có thêm năng lượng, nhưng tôi sống chẳng ra sống, chỉ như vào lúc xế chiều của đời người...”
“Nhưng sao giờ bồ lại thay đổi liều lượng? Có phải từ sau khi đính hôn không?” Will hỏi. “Là vì Tessa à?”
“Bồ không được trách cô ấy. Đây là quyết định của tôi. Cô ấy không hề hay biết.”
“Cô ấy muốn bồ ssốn, James...”
“Tôi không sống được!” Và Jem đứng dậy, má đỏ lựng; Will nghĩ đây là lần đầu tiên anh thấy Jem giận tới mức này. “Tôi không sống được lâu, nhưng tôi muốn được chọn sống sao cho xứng với cô ấy, được chạy sáng vì cô ấy như tôi ước ao, thà vậy trong thời gian ngắn còn hơn sống lay lắt kéo dài hơi tàn. Đây là lựa chọn của tôi, William, và bồ không thể lựa chọn thay tôi.”
“Có lẽ tôi có thể. Tôi luôn là người đi mua ngân phiến cho bồ...”
Sắc hồng trở lại trên gương mặt Jem. “Nếu bồ không chịu nữa, vậy tôi tự đi mua. Tôi sẵn sàng cơ mà. Chính bồ nói bồ muốn là người đó...” Anh rút chiếc nhẫn nhat Carstairs ra khỏi tay và đưa cho Will. “Cầm đi.”
Will tò mò nhìn parabatai của mìn. Jem, dù đã yêu cầu Will đến, có vẻ không chào đón anh lắm. Jem đang bình thản ngồi trên giường, mặc áo sơ mi và quần vải sạch sẽ, dù chiếc áo rộng thùng thình và trông Jem gầy hơn bao giờ hết. Vẫn còn vết máu khô dính trên xương quai xanh của ủa Jem, trông như một mặt dây chuyền xấu xí. “Bịa ra bài hát về đề tài gì?”
Jem nhếch mép. “Chúng ta đánh bại con giun?” Cậu ấy nói. “Sau tất cả những câu đùa của bồ...”
“Mấy giờ vừa rồi tôi không có hứng thú chớt nhả,” Will nói, liếc nhìn mấy cái khăn đỏ máu trên táp đầu giường, một chậu lưng nửa nước hồng.
“Đừng nghiêm trọng hóa vấn đề, Will,” Jem nói. “Mọi người cứ nhặng xị quanh tôi và tôi không thể gạt đi được; Tôi muốn bồ đến-vì bồ không thế. Bồ khiến tôi cười.”
Will giơ tay lên trời. “À, đúng rồi,” anh nói. “Thế bài này thì sao?”
“Ô hay chửa, tôi không còn nhọc công vô ích.
Để chứng minh đậu mùa quỷ làm sa đoạ tâm thần
Vậy nên dù tiếc công mình nhưng nó không phải uống phí
Nhưng ta đã diệt trừ xong con giun quỷ xấu xa.
Giờ chống mắt lên, ta nói đúng rồi mà.”
Jem bậy cười. “Bài đó dở ẹc.”
“Đấy là ứng tác mà!”
“Will, có thứ gọi là nhịp điệu đấy...” Ngây lập tức tiếng cười của Jem biến thành càng ho sù sụ. Will vội chạy tới khi Jem gập người, đoi vai gầy so lại. Có máu lốm đốm trên ga giường trắng.
“Jem...”
Jem đưa một tay chỉ cái hộp trên táp đầu giường. Will vơi lấy; hình người phụ nữ thướt tha rót nước khỏi bình đã trở nên cực kỳ quen thuộc với anh. Anh ghét thấy hình ảnh đó.
Anh mở hộp-và sững sờ. Thứ trông như đường tinh trắng chẳng còn che nổi đáy hộp. Có lẽ trước khi các Tu Huynh Câm phục thuốc Jem, trong đó còn chứa nhiều hơn; Will không biết nữa. Anh chỉ biết đán ra trong đó phảđángòn nhiều hơn nhiều. “Jem,” anh gằn giọng, “sao chỉ còn từng này?”
Jem ngừng ho. Coa máu trên môi Jem, và khi Will quan sát, quá choáng váng tới không di chuyển nổi, Jem đưa tay và dùng áo quệt máu. Vải linen lập tức bị nhuộm đỏ. Cậu ấy trông như lên cơn sốt, nước da tái xanh bóng lên, nhưng không hề tỏ vẻ bối rối.
“Will,” Jem nói khẽ.
“Hai tháng trước,” Will bắt đầu, nhận ra mình đang lên cao giọng, và cố lắm mới ép xuống được. “Hai tháng trước, tôi đã mua đủ lượng nhân khiến cho bồ dùng cả năm.”
Trong ánh mắt của Jem có sự thách thức pha lẫn buồn bã. “Tôi phải tăng liều lượng.”
“Tăng? Tăng bao nhiêu?”
Giờ Jem không dám nhìn anh. “Tôi phải dùng hai, có lẽ ba lần mỗi ngày.”
“Nhưng bồ dùng càng nhiều càng hại người,” Will nói và khi Jem không đáp, anh lên giọng và bật ra đúng hai tiếng: “Vì sao?”
“ Tôi không muốn sống một nửa cuộc đời...”
“Dùng kiểu này bồ chẳng sống một phần năm cuộc đời ấy chứ!” Will hét và hít một hơi. Biểu cảm của Jem thay đổi, và Will phải dộng cái hộp đang cầm xuống bàn để ngăn mình đấm thẳng vào tường.
Jem ngồi thẳng, mắt nảy lửa. “Sống mang nhiều ý nghĩa hơn là không chết,” anh nói. “Nhìn cách bồ sống đi, Will. Bồ chạy sáng như một ngôi sao. Tôi chỉ dùng đủ thuốc để giữ mạng mình nhưng không phải để sống khỏe. Có lẽ dùng nhiều hơn một chút trước khi chiến đấu, để có thêm năng lượng, nhưng tôi sống chẳng ra sống, chỉ như vào lúc xế chiều của đời người...”
“Nhưng sao giờ bồ lại thay đổi liều lượng? Có phải từ sau khi đính hôn không?” Will hỏi. “Là vì Tessa à?”
“Bồ không được trách cô ấy. Đây là quyết định của tôi. Cô ấy không hề hay biết.”
“Cô ấy muốn bồ ssốn, James...”
“Tôi không sống được!” Và Jem đứng dậy, má đỏ lựng; Will nghĩ đây là lần đầu tiên anh thấy Jem giận tới mức này. “Tôi không sống được lâu, nhưng tôi muốn được chọn sống sao cho xứng với cô ấy, được chạy sáng vì cô ấy như tôi ước ao, thà vậy trong thời gian ngắn còn hơn sống lay lắt kéo dài hơi tàn. Đây là lựa chọn của tôi, William, và bồ không thể lựa chọn thay tôi.”
“Có lẽ tôi có thể. Tôi luôn là người đi mua ngân phiến cho bồ...”
Sắc hồng trở lại trên gương mặt Jem. “Nếu bồ không chịu nữa, vậy tôi tự đi mua. Tôi sẵn sàng cơ mà. Chính bồ nói bồ muốn là người đó...” Anh rút chiếc nhẫn nhat Carstairs ra khỏi tay và đưa cho Will. “Cầm đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.