Xuyên Vào Hố Văn Trò Chơi Vô Hạn
Chương 13: Tám Căn Phòng 4
Tòng 0
05/06/2021
Edit + Beta: B a C h ấ m
~~~~~~~~~~~~
【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】
Trên bàn tròn có bốn hộp cơm.
Hứa Thuật cầm di động đứng ở đó, nhìn chằm chằm mấy hộp cơm sửng sốt một hồi lâu.
Đây là chuyện gì? Ngày hôm qua thiếu một hộp, hôm nay lại nhiều thêm một hộp?
Còn nữa...... Vẫn như cũ không có nước.
Cậu liếm bờ môi khô, duỗi tay cầm một hộp cơm, liền ngồi ở tại bàn ăn.
Cổ họng quá khô, ở thời điểm nuốt thức ăn có hơi khó khăn.
Hứa Thuật có thể rõ ràng cảm giác được, tâm tình của cậu hiện tại cũng đã bắt đầu khó chịu, giống như tên mập ngày hôm qua không ăn được một hạt cơm vậy.
Cậu nghĩ, liếc mắt nhìn vết máu đã khô cạn trên mặt đất, vết máu còn kéo dài một đường tới tận cửa phòng số 8.
Ngày hôm qua vết thương trên người số 8 thoạt nhìn khá nghiêm trọng, sẽ không phải vì mất máu quá nhiều mà lăn ra chết nhỉ?
Nói đến chuyện này, hiện tại nhiều thêm một cơm hộp, có phải phía trước cậu có người không lấy hay không?
Giống như số 2 chỉ cầm đi duy nhất một chai nước? Hay là...... Có người đã chết?
Hứa Thuật trong lòng hơi trầm xuống.
Thời gian nhích từng chút đến 8 giờ tối.
Thời điểm cửa phòng lại mở ra một lần nữa, ánh mắt cậu quét về phía cửa phòng số 1 đến số 5.
Số 4 là người đầu tiên ra ngoài, tiếp theo là số 3, số 5, số 2......
Hứa Thuật nhíu mày, hô lớn: "Số 1 đâu? Số 2 cô mau đi xem thử đi!"
Căn phòng số 1 và số 2 ở đối diện với cậu, cùng cậu cách nhau nguyên một cái hội trường, chờ cậu đi qua chỉ sợ đã đóng cửa, chỉ có người gần nhất là số 2.
Nhưng số 2 nghe được cậu nói lại sửng sốt một lúc, chờ phản ứng lại muốn đi xem đều đã không còn kịp rồi.
Tất cả cửa phòng cùng nhau phát ra tiếng đóng cửa, gắt gao khép kín lại.
"Số 1 đã chết?" Số 3 lộ vẻ mặt kinh hoàng, khẩn trương mà nói: "Sao lại thế này, hắn không phải quỷ à? Sao lại chết được?!"
Những người khác cũng đều có vẻ kinh ngạc, còn số 4 thì bình tĩnh rất nhiều.
Hắn ta nói: "Trước tiên đừng nói đến chuyện này, mọi người đều lại bàn ngồi đi, đem điện thoại của mọi người mở video đã quay ra."
Mọi người lục tục đi qua, Hứa Thuật vừa đi, vừa hướng bên trái nhìn qua.
Quý Xuyên hơi hơi cúi đầu, mái tóc khá dài chặn lại đôi mắt, làm người khác không rõ biểu cảm của anh.
Chỉ là, Hứa Thuật cảm thấy bộ dáng anh ta giống như không được thoải mái cho lắm.
Số 8 vẫn còn sống, nhưng lại cực kỳ suy yếu. Hắn dùng khăn trải giường trong phòng băng bó lại miệng vết thương, chắc là tạm thời sẽ không có chuyện gì.
Kế tiếp, từ số 4 bắt đầu, mọi người mở ra video của chính mình đã quay.
Số 2 cùng số 3 đều không có di động, số 1 thật ra có, đáng tiếc hắn đã chết, di động đương nhiên cũng ở trong phòng.
Số 4 trong video có thể thấy bên trên bàn tròn có sáu hộp cơm, bên số 5 kia cũng nhiều thêm một hộp, Hứa Thuật nơi này cũng như thế.
Lúc sau đến phiên Quý Xuyên, anh lại chỉ đem điện thoại màn hình đã tối đen đặt lên trên bàn, nói giọng khàn khàn: "Hết pin."
Hứa Thuật lập tức hiểu được, tối hôm qua anh ta có khả năng vẫn luôn dùng di động để chiếu sáng.
Xem ra, bệnh tình của Quý Xuyên cũng không phải đơn thuần đơn giản như vậy, bệnh trạng anh đã cực kỳ nghiêm trọng rồi.
Ước chừng là đã nhận ra tầm mắt của cậu, Quý Xuyên nghiêng đầu nhìn cậu một cái.
Phía dưới cặp mắt xinh đẹp kia có quầng thâm khá nhạt.
Thật sự...... Cực kỳ nghiêm trọng rồi.
"Vậy số 8 đến đây đi." Số 4 nói.
Số 8 ngồi cách Quý Xuyên khá xa, run run đưa điện thoại di động mở ra.
Hình ảnh trong màn hình, còn thừa một hộp cơm cuối cùng.
Video của mọi người đều cực kỳ bình thường.
Thừa lại, chính là số 2 cùng số 3.
Số 4 kêu số 2 nói trước.
Số 2 sắc mặt thoạt nhìn so ngày hôm qua càng khó coi, cô ta kho khan đến cả người đều không ngừng phát run: "Vẫn, vẫn không có thuốc, hôm nay cũng không có nước...... Tôi ra ngoài có tám hộp cơm, tôi còn cho rằng, khụ khụ, cho rằng khả năng mỗi ngày chỉ có một chai nước, cho nên nghĩ số 1 đã cầm nước đi."
Số 3 sắc mặt có chút khó coi: "Thời điểm tôi ra tới cũng chỉ có thêm một hộp cơm mà thôi, mặt khác cái gì đều không có. Vậy phải làm sao bây giờ, chúng ta căn bản không có khả năng căn cứ vào tin tức này để tìm ra quỷ!"
Hắn bỗng nhiên kích động lên, la to nói: "Tất cả chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này! Tất cả đều sẽ chết mà thôi!!!"
Vốn dĩ cũng đã hai ngày không uống nước, hắn hét xong tiếng này, cổ họng như bị vỡ ra, đến nỗi sau đó chẳng phát ra được tiếng nào cả.
Số 4 siết chặt bàn tay phải đang đặt trên bàn.
Hắn ta cúi đầu, dùng sức mà nhắm mắt lại, hình như đang nỗ lực nghĩ cách.
"Nhất định là số 2." Số 8 nhìn chằm chằm số 2, mở miệng nói: "Ngày hôm qua một trong hai người bọn họ có người đang nói dối, hiện tại số 1 đã chết, quỷ hồn khẳng định là số 2......"
" Răng của mày......" Số 5 kinh ngạc mà nhìn hắn, nhịn không được phát ra tiếng.
Số 8 theo bản năng mà bậm miệng lại, dùng đầu lưỡi liếm răng cửa, tiếp theo lộ ra biểu cảm dữ tợn như tên tâm thần: "Không sai, tao đã uống máu của chính mình, thì thế nào? Chẳng lẽ tao tối hôm qua nên chết vì vừa đói vừa khát rồi thêm mất máu à?!"
Số 5 sờ sờ chóp mũi, nói: "Tôi chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi, không có gì không được. Nói thật cho mọi người biết, tôi ngày hôm qua, giữ lại nước tiểu bên trong hộp cơm của bản thân, nếu không nhịn được nữa...... Tôi thật sự sẽ uống."
Những người khác đều trầm mặc không nói, không có bất luận một người cười nhạo hắn.
Bởi vì bọn họ đều rất rõ ràng, thật tới lúc ấy, vì giữ lại cái mạng của bản thân, mọi người đều sẽ làm như vậy.
Thậm chí...... Giống như những người đang lạc đường trên sa mạc vậy, giết chết "Lạc đà" lấy máu để uống.
Ai cũng đều không muốn mọi chuyện sẽ phát triển đến bước này.
Đã như thế, trong lòng Hứa Thuật cũng không tự chủ được mà nghĩ tới cách cuối cùng này.
Ở dưới hoàn cảnh cực đoan, mặt nhân tính, sự ích kỷ, ác độc sẽ hoàn toàn được lộ ra bên ngoài.
【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】
Cậu lại liếm liếm môi, nhưng nước bọt trong miệng cũng đã ít đi rất nhiều, muốn làm cánh môi dễ chịu hơn một chút cũng cực kỳ khó khăn.
Kế tiếp phải làm sao bây giờ? Chút tin tức ít đến đáng thương này căn bản không đủ làm cho bọn họ tìm ra quỷ hồn chẳng lẽ còn cần phải chống chọi tới buổi tối ngày mai à?
Ba ngày, coi như có thể uống nước tiểu của chính mình, chỉ sợ cũng......
Hứa Thuật trong lòng càng thêm nóng nảy, thậm chí đã hết cách làm cho mình bình tĩnh lại.
Một việc cậu duy nhất biết là, mọi người đều đều có quay video lại, người đang nói dối cũng chỉ có số 2 hoặc số 3 mà thôi.
Chẳng lẽ, phải tùy tiện chọn một trong hai người bọn họ à?
"Hãy nghe tôi nói!"
Một tiếng nghẹn ngào đánh vỡ trầm mặc.
Số 3 đột nhiên đứng lên, hung tợn mà nhìn chằm chằm số 2 nói: "Số 1 đã chết, hôm nay người duy nhất có thể gian lận chỉ có một mình số 2. Tôi không tin là trò chơi này tới bây giờ chưa cho chúng ta nước, cho nên số 2 nhất định là quỷ! Mọi người cùng tôi, tố giác số 2, được không?!"
Số 2 sắc mặt trắng bệch mà mở to hai mắt nhìn, môi rung rung nói: "Không, không phải tôi...... Anh chẳng phải cũng không cũng không có điện thoại à?"
"Nhưng ngày hôm qua là cô cùng với số 1 trong lời nói có vấn đề!"
"Tôi, tôi ngày hôm qua trên tờ giấy viết rõ ràng vậy mà, tôi không có nói dối." Số 2 gấp đến độ đôi mắt đều đỏ lên, một bên ho khan một bên nỗ lực nói: "Nếu tôi đang nói dối, vì cái gì số 1 không thấy bên ngoài có thuốc được? Mọi người đừng nghe hắn, muốn tố giác thì tự bản thân hắn làm, tôi không muốn mọi người cùng nhau...... Khụ khụ, cùng chết."
Số 3 cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu là quỷ, cô cũng có thể tự mình tạo ra một tấm giấy có nội dung khác với chúng ta mà!"
Hắn nhìn mọi người một vòng, ngẩng đầu nói: "Tôi hiện tại sẽ phải tố giác số 2, xem bộ dáng này của mọi người chắc cũng không dám cùng tôi tố giác, vậy nghe kỹ cho tôi, nếu thành công, nhớ kỹ, tất cả mọi người đều thiếu tôi một mạng."
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn về phía phía trên, "Tôi muốn tố giác, số 2......"
"Từ từ." Số 4 đột nhiên ra tiếng đánh gãy hắn, "Đừng xúc động, mọi người đều bình tĩnh lại, không cần bởi vì thiếu nước liền đánh mất lý trí."
Hứa Thuật ánh mắt di chuyển qua lại giữa hắn ta cùng số 3, trong lòng thầm nghĩ, nếu lời của số 3 không bị đánh gãy, hắn sẽ đem lời nói kế tiếp nói ra hết à?
Nếu số 3 thật sự tố giác số 2, đã nói lên việc hắn không phải quỷ.
Nhưng số 4 sao lại cố tình ở thời điểm này ngăn cản số 3? Là bởi vì muốn cứu số 3 một mạng, hay là nói...... Hai người bọn họ là một giuộc, hiện tại chỉ là đang diễn kịch?
Hiện tại, cậu nhìn ai cũng đều cảm thấy có chút khả nghi.
Người đáng để tin, chỉ có một mình Quý Xuyên.
Vì vị này là nam chính hàng real mà.
Hứa Thuật nghĩ đến này, bỗng nhiên trong đầu liền tỉnh táo không ít, xoay người hướng Quý Xuyên ngồi bên cạnh thấp giọng hỏi: " Anh nghĩ ra manh mối gì chưa?"
Quý Xuyên trong tay đang cầm tờ giấy viết quy tắc, trong lúc mọi người đang nói chuyện, anh vẫn luôn cúi đầu xem quy tắc.
Ngày hôm qua Quý Xuyên không mang theo tờ giấy ra ngoài, cho nên nó vẫn còn hoàn chỉnh.
Nghe được tiếng Hứa Thuật, anh hơi ngẩng đầu nhìn cậu, yên lặng vươn ngón trỏ ra, nhẹ nhàng chỉ nơi nào đó trên tờ giấy ở quy tắc.
Hứa Thuật tầm mắt rơi xuống nơi đó --
"Từ 8 giờ sáng, mỗi người chơi thay phiên nhau theo số phòng, được hoạt động tự do ở bên ngoài hội trường.Giới hạn thời gian cho từng người là 1 tiếng rưỡi, ra sớm hoặc về trễ, sẽ chết."
Quy tắc này làm sao vậy?
Cậu hơi hơi nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm nó vài giây, trong đầu bỗng nhiên lóe lên.
Cậu trừng mắt, có chút ngưỡng mộ mà nhìn về phía Quý Xuyên, không tiếng động mà nói một câu: "Lợi hại."
Quả nhiên, ván trò chơi này không khó lắm.
Tuy rằng tên nam chính này có đôi khi rất khủng bố, nhưng việc ôm chặt đùi vẫn rất cần thiết.
Hứa Thuật nghĩ nghĩ, lấy ra điện thoại của chính mình đưa qua: "Điện thoại của anh hết pin rồi, buổi tối có thể dùng đỡ của tôi, chắc ít nhất có thể sử dụng đến nửa đêm."
Quý Xuyên trong ánh mắt hiện lên rõ ràng vẻ kinh ngạc.
Anh thoáng sửng sốt một chút, mới vươn tay chậm rãi tới gần, cầm lấy điện thoại.
Ngón tay của hai người chạm nhau, Hứa Thuật cảm thấy chính mình giống như vừa đụng phải một khối băng.
Xem ra tình trạng của Quý Xuyên thật sự không được tốt cho lắm.
Trong lòng cậu có chút tò mò, bóng tối đối với Quý Xuyên mà nói đến cùng có ý nghĩa gì? Vì sao một tên tới giết người đều thuận buồm xuôi gió, lại sợ hãi bóng tối như thế?
"Cảm ơn." Quý Xuyên nói.
Hứa Thuật giật mình, cười một chút: "Không có việc gì."
Quý Xuyên nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát, mới quay đầu đi.
Người chơi khác còn đang nói chuyện, nhưng nói đi nói lại, cũng không thảo luận ra được kết quả gì.
Cũng không biết còn bao nhiêu lâu mới đến thời gian trở về phòng.
Hứa Thuật đang muốn hỏi Quý Xuyên thời gian hiện tại, liền thấy đối phương lấy ra điện thoại, cúi đầu không biết đánh hàng chữ gì, rồi hơi hơi nghiêng thân lại, đưa cho cậu xem.
Hứa Thuật nhìn kỹ hai câu kia, bất động thanh sắc mà nói: "Còn vài phút cuối cùng, sẽ đến thời gian trở về phòng."
Số 4 thở dài, bất đắc dĩ mà gãi gãi tóc: "Ván trò chơi này sẽ không khó đến thế chứ? Ngoài trừ tôi, mọi người đều mới qua 2 - 3 ván mà thôi, căn bản không nên xuất hiện trò chơi khó giải đến như vậy......"
Số 3 hừ một tiếng, nhìn về phía số 2: "Hôm nay coi như tới đây, ngày mai vẫn như cũ không có manh mối, tôi nhất định sẽ tố giác số 2."
Số 2 há miệng thở dốc muốn cãi lại, cuối cùng rồi lại từ bỏ, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Số 5 chậm rì rì nói: "Tôi cũng cảm thấy hiện tại người khả nghi nhất chính là số 2.Tóm lại, ngày mai rồi nói sau -- mong mọi người có thể sống sót đến khi đó?"
Khi nói chuyện, thời gian chỉ còn lại một phút cuối cùng.
Mọi người lục tục đứng lên, hướng phòng chính mình đi đến.
Hứa Thuật đi đến bên ngoài phòng số 6, đưa lưng về phía cửa phòng, thỉnh thoảng nhìn về phía Quý Xuyên.
Tầm mắt hai người ở giữa không trung giao nhau, lại ăn ý mà dời đi.
Một lát sau, "Răng rắc" một tiếng vang nhỏ từ phía sau truyền đến -- cửa đã mở.
Trong lúc những người khác đẩy cửa vào, Hứa Thuật lại bỗng nhiên dùng tốc độ nhanh chóng hướng đối diện chạy như điên!
Cùng lúc đó, Quý Xuyên cũng làm hành động tương tự.
Mục tiêu của hai người bọn họ cũng giống nhau, chính là căn phòng đang hé cửa kia, căn phòng số 1.
【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】
~~~~~~~~~~
04072020
Một ngày 2 chương luôn cho các nàng nhé:>>>
~~~~~~~~~~~~
【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】
Trên bàn tròn có bốn hộp cơm.
Hứa Thuật cầm di động đứng ở đó, nhìn chằm chằm mấy hộp cơm sửng sốt một hồi lâu.
Đây là chuyện gì? Ngày hôm qua thiếu một hộp, hôm nay lại nhiều thêm một hộp?
Còn nữa...... Vẫn như cũ không có nước.
Cậu liếm bờ môi khô, duỗi tay cầm một hộp cơm, liền ngồi ở tại bàn ăn.
Cổ họng quá khô, ở thời điểm nuốt thức ăn có hơi khó khăn.
Hứa Thuật có thể rõ ràng cảm giác được, tâm tình của cậu hiện tại cũng đã bắt đầu khó chịu, giống như tên mập ngày hôm qua không ăn được một hạt cơm vậy.
Cậu nghĩ, liếc mắt nhìn vết máu đã khô cạn trên mặt đất, vết máu còn kéo dài một đường tới tận cửa phòng số 8.
Ngày hôm qua vết thương trên người số 8 thoạt nhìn khá nghiêm trọng, sẽ không phải vì mất máu quá nhiều mà lăn ra chết nhỉ?
Nói đến chuyện này, hiện tại nhiều thêm một cơm hộp, có phải phía trước cậu có người không lấy hay không?
Giống như số 2 chỉ cầm đi duy nhất một chai nước? Hay là...... Có người đã chết?
Hứa Thuật trong lòng hơi trầm xuống.
Thời gian nhích từng chút đến 8 giờ tối.
Thời điểm cửa phòng lại mở ra một lần nữa, ánh mắt cậu quét về phía cửa phòng số 1 đến số 5.
Số 4 là người đầu tiên ra ngoài, tiếp theo là số 3, số 5, số 2......
Hứa Thuật nhíu mày, hô lớn: "Số 1 đâu? Số 2 cô mau đi xem thử đi!"
Căn phòng số 1 và số 2 ở đối diện với cậu, cùng cậu cách nhau nguyên một cái hội trường, chờ cậu đi qua chỉ sợ đã đóng cửa, chỉ có người gần nhất là số 2.
Nhưng số 2 nghe được cậu nói lại sửng sốt một lúc, chờ phản ứng lại muốn đi xem đều đã không còn kịp rồi.
Tất cả cửa phòng cùng nhau phát ra tiếng đóng cửa, gắt gao khép kín lại.
"Số 1 đã chết?" Số 3 lộ vẻ mặt kinh hoàng, khẩn trương mà nói: "Sao lại thế này, hắn không phải quỷ à? Sao lại chết được?!"
Những người khác cũng đều có vẻ kinh ngạc, còn số 4 thì bình tĩnh rất nhiều.
Hắn ta nói: "Trước tiên đừng nói đến chuyện này, mọi người đều lại bàn ngồi đi, đem điện thoại của mọi người mở video đã quay ra."
Mọi người lục tục đi qua, Hứa Thuật vừa đi, vừa hướng bên trái nhìn qua.
Quý Xuyên hơi hơi cúi đầu, mái tóc khá dài chặn lại đôi mắt, làm người khác không rõ biểu cảm của anh.
Chỉ là, Hứa Thuật cảm thấy bộ dáng anh ta giống như không được thoải mái cho lắm.
Số 8 vẫn còn sống, nhưng lại cực kỳ suy yếu. Hắn dùng khăn trải giường trong phòng băng bó lại miệng vết thương, chắc là tạm thời sẽ không có chuyện gì.
Kế tiếp, từ số 4 bắt đầu, mọi người mở ra video của chính mình đã quay.
Số 2 cùng số 3 đều không có di động, số 1 thật ra có, đáng tiếc hắn đã chết, di động đương nhiên cũng ở trong phòng.
Số 4 trong video có thể thấy bên trên bàn tròn có sáu hộp cơm, bên số 5 kia cũng nhiều thêm một hộp, Hứa Thuật nơi này cũng như thế.
Lúc sau đến phiên Quý Xuyên, anh lại chỉ đem điện thoại màn hình đã tối đen đặt lên trên bàn, nói giọng khàn khàn: "Hết pin."
Hứa Thuật lập tức hiểu được, tối hôm qua anh ta có khả năng vẫn luôn dùng di động để chiếu sáng.
Xem ra, bệnh tình của Quý Xuyên cũng không phải đơn thuần đơn giản như vậy, bệnh trạng anh đã cực kỳ nghiêm trọng rồi.
Ước chừng là đã nhận ra tầm mắt của cậu, Quý Xuyên nghiêng đầu nhìn cậu một cái.
Phía dưới cặp mắt xinh đẹp kia có quầng thâm khá nhạt.
Thật sự...... Cực kỳ nghiêm trọng rồi.
"Vậy số 8 đến đây đi." Số 4 nói.
Số 8 ngồi cách Quý Xuyên khá xa, run run đưa điện thoại di động mở ra.
Hình ảnh trong màn hình, còn thừa một hộp cơm cuối cùng.
Video của mọi người đều cực kỳ bình thường.
Thừa lại, chính là số 2 cùng số 3.
Số 4 kêu số 2 nói trước.
Số 2 sắc mặt thoạt nhìn so ngày hôm qua càng khó coi, cô ta kho khan đến cả người đều không ngừng phát run: "Vẫn, vẫn không có thuốc, hôm nay cũng không có nước...... Tôi ra ngoài có tám hộp cơm, tôi còn cho rằng, khụ khụ, cho rằng khả năng mỗi ngày chỉ có một chai nước, cho nên nghĩ số 1 đã cầm nước đi."
Số 3 sắc mặt có chút khó coi: "Thời điểm tôi ra tới cũng chỉ có thêm một hộp cơm mà thôi, mặt khác cái gì đều không có. Vậy phải làm sao bây giờ, chúng ta căn bản không có khả năng căn cứ vào tin tức này để tìm ra quỷ!"
Hắn bỗng nhiên kích động lên, la to nói: "Tất cả chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này! Tất cả đều sẽ chết mà thôi!!!"
Vốn dĩ cũng đã hai ngày không uống nước, hắn hét xong tiếng này, cổ họng như bị vỡ ra, đến nỗi sau đó chẳng phát ra được tiếng nào cả.
Số 4 siết chặt bàn tay phải đang đặt trên bàn.
Hắn ta cúi đầu, dùng sức mà nhắm mắt lại, hình như đang nỗ lực nghĩ cách.
"Nhất định là số 2." Số 8 nhìn chằm chằm số 2, mở miệng nói: "Ngày hôm qua một trong hai người bọn họ có người đang nói dối, hiện tại số 1 đã chết, quỷ hồn khẳng định là số 2......"
" Răng của mày......" Số 5 kinh ngạc mà nhìn hắn, nhịn không được phát ra tiếng.
Số 8 theo bản năng mà bậm miệng lại, dùng đầu lưỡi liếm răng cửa, tiếp theo lộ ra biểu cảm dữ tợn như tên tâm thần: "Không sai, tao đã uống máu của chính mình, thì thế nào? Chẳng lẽ tao tối hôm qua nên chết vì vừa đói vừa khát rồi thêm mất máu à?!"
Số 5 sờ sờ chóp mũi, nói: "Tôi chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi, không có gì không được. Nói thật cho mọi người biết, tôi ngày hôm qua, giữ lại nước tiểu bên trong hộp cơm của bản thân, nếu không nhịn được nữa...... Tôi thật sự sẽ uống."
Những người khác đều trầm mặc không nói, không có bất luận một người cười nhạo hắn.
Bởi vì bọn họ đều rất rõ ràng, thật tới lúc ấy, vì giữ lại cái mạng của bản thân, mọi người đều sẽ làm như vậy.
Thậm chí...... Giống như những người đang lạc đường trên sa mạc vậy, giết chết "Lạc đà" lấy máu để uống.
Ai cũng đều không muốn mọi chuyện sẽ phát triển đến bước này.
Đã như thế, trong lòng Hứa Thuật cũng không tự chủ được mà nghĩ tới cách cuối cùng này.
Ở dưới hoàn cảnh cực đoan, mặt nhân tính, sự ích kỷ, ác độc sẽ hoàn toàn được lộ ra bên ngoài.
【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】
Cậu lại liếm liếm môi, nhưng nước bọt trong miệng cũng đã ít đi rất nhiều, muốn làm cánh môi dễ chịu hơn một chút cũng cực kỳ khó khăn.
Kế tiếp phải làm sao bây giờ? Chút tin tức ít đến đáng thương này căn bản không đủ làm cho bọn họ tìm ra quỷ hồn chẳng lẽ còn cần phải chống chọi tới buổi tối ngày mai à?
Ba ngày, coi như có thể uống nước tiểu của chính mình, chỉ sợ cũng......
Hứa Thuật trong lòng càng thêm nóng nảy, thậm chí đã hết cách làm cho mình bình tĩnh lại.
Một việc cậu duy nhất biết là, mọi người đều đều có quay video lại, người đang nói dối cũng chỉ có số 2 hoặc số 3 mà thôi.
Chẳng lẽ, phải tùy tiện chọn một trong hai người bọn họ à?
"Hãy nghe tôi nói!"
Một tiếng nghẹn ngào đánh vỡ trầm mặc.
Số 3 đột nhiên đứng lên, hung tợn mà nhìn chằm chằm số 2 nói: "Số 1 đã chết, hôm nay người duy nhất có thể gian lận chỉ có một mình số 2. Tôi không tin là trò chơi này tới bây giờ chưa cho chúng ta nước, cho nên số 2 nhất định là quỷ! Mọi người cùng tôi, tố giác số 2, được không?!"
Số 2 sắc mặt trắng bệch mà mở to hai mắt nhìn, môi rung rung nói: "Không, không phải tôi...... Anh chẳng phải cũng không cũng không có điện thoại à?"
"Nhưng ngày hôm qua là cô cùng với số 1 trong lời nói có vấn đề!"
"Tôi, tôi ngày hôm qua trên tờ giấy viết rõ ràng vậy mà, tôi không có nói dối." Số 2 gấp đến độ đôi mắt đều đỏ lên, một bên ho khan một bên nỗ lực nói: "Nếu tôi đang nói dối, vì cái gì số 1 không thấy bên ngoài có thuốc được? Mọi người đừng nghe hắn, muốn tố giác thì tự bản thân hắn làm, tôi không muốn mọi người cùng nhau...... Khụ khụ, cùng chết."
Số 3 cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu là quỷ, cô cũng có thể tự mình tạo ra một tấm giấy có nội dung khác với chúng ta mà!"
Hắn nhìn mọi người một vòng, ngẩng đầu nói: "Tôi hiện tại sẽ phải tố giác số 2, xem bộ dáng này của mọi người chắc cũng không dám cùng tôi tố giác, vậy nghe kỹ cho tôi, nếu thành công, nhớ kỹ, tất cả mọi người đều thiếu tôi một mạng."
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn về phía phía trên, "Tôi muốn tố giác, số 2......"
"Từ từ." Số 4 đột nhiên ra tiếng đánh gãy hắn, "Đừng xúc động, mọi người đều bình tĩnh lại, không cần bởi vì thiếu nước liền đánh mất lý trí."
Hứa Thuật ánh mắt di chuyển qua lại giữa hắn ta cùng số 3, trong lòng thầm nghĩ, nếu lời của số 3 không bị đánh gãy, hắn sẽ đem lời nói kế tiếp nói ra hết à?
Nếu số 3 thật sự tố giác số 2, đã nói lên việc hắn không phải quỷ.
Nhưng số 4 sao lại cố tình ở thời điểm này ngăn cản số 3? Là bởi vì muốn cứu số 3 một mạng, hay là nói...... Hai người bọn họ là một giuộc, hiện tại chỉ là đang diễn kịch?
Hiện tại, cậu nhìn ai cũng đều cảm thấy có chút khả nghi.
Người đáng để tin, chỉ có một mình Quý Xuyên.
Vì vị này là nam chính hàng real mà.
Hứa Thuật nghĩ đến này, bỗng nhiên trong đầu liền tỉnh táo không ít, xoay người hướng Quý Xuyên ngồi bên cạnh thấp giọng hỏi: " Anh nghĩ ra manh mối gì chưa?"
Quý Xuyên trong tay đang cầm tờ giấy viết quy tắc, trong lúc mọi người đang nói chuyện, anh vẫn luôn cúi đầu xem quy tắc.
Ngày hôm qua Quý Xuyên không mang theo tờ giấy ra ngoài, cho nên nó vẫn còn hoàn chỉnh.
Nghe được tiếng Hứa Thuật, anh hơi ngẩng đầu nhìn cậu, yên lặng vươn ngón trỏ ra, nhẹ nhàng chỉ nơi nào đó trên tờ giấy ở quy tắc.
Hứa Thuật tầm mắt rơi xuống nơi đó --
"Từ 8 giờ sáng, mỗi người chơi thay phiên nhau theo số phòng, được hoạt động tự do ở bên ngoài hội trường.Giới hạn thời gian cho từng người là 1 tiếng rưỡi, ra sớm hoặc về trễ, sẽ chết."
Quy tắc này làm sao vậy?
Cậu hơi hơi nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm nó vài giây, trong đầu bỗng nhiên lóe lên.
Cậu trừng mắt, có chút ngưỡng mộ mà nhìn về phía Quý Xuyên, không tiếng động mà nói một câu: "Lợi hại."
Quả nhiên, ván trò chơi này không khó lắm.
Tuy rằng tên nam chính này có đôi khi rất khủng bố, nhưng việc ôm chặt đùi vẫn rất cần thiết.
Hứa Thuật nghĩ nghĩ, lấy ra điện thoại của chính mình đưa qua: "Điện thoại của anh hết pin rồi, buổi tối có thể dùng đỡ của tôi, chắc ít nhất có thể sử dụng đến nửa đêm."
Quý Xuyên trong ánh mắt hiện lên rõ ràng vẻ kinh ngạc.
Anh thoáng sửng sốt một chút, mới vươn tay chậm rãi tới gần, cầm lấy điện thoại.
Ngón tay của hai người chạm nhau, Hứa Thuật cảm thấy chính mình giống như vừa đụng phải một khối băng.
Xem ra tình trạng của Quý Xuyên thật sự không được tốt cho lắm.
Trong lòng cậu có chút tò mò, bóng tối đối với Quý Xuyên mà nói đến cùng có ý nghĩa gì? Vì sao một tên tới giết người đều thuận buồm xuôi gió, lại sợ hãi bóng tối như thế?
"Cảm ơn." Quý Xuyên nói.
Hứa Thuật giật mình, cười một chút: "Không có việc gì."
Quý Xuyên nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát, mới quay đầu đi.
Người chơi khác còn đang nói chuyện, nhưng nói đi nói lại, cũng không thảo luận ra được kết quả gì.
Cũng không biết còn bao nhiêu lâu mới đến thời gian trở về phòng.
Hứa Thuật đang muốn hỏi Quý Xuyên thời gian hiện tại, liền thấy đối phương lấy ra điện thoại, cúi đầu không biết đánh hàng chữ gì, rồi hơi hơi nghiêng thân lại, đưa cho cậu xem.
Hứa Thuật nhìn kỹ hai câu kia, bất động thanh sắc mà nói: "Còn vài phút cuối cùng, sẽ đến thời gian trở về phòng."
Số 4 thở dài, bất đắc dĩ mà gãi gãi tóc: "Ván trò chơi này sẽ không khó đến thế chứ? Ngoài trừ tôi, mọi người đều mới qua 2 - 3 ván mà thôi, căn bản không nên xuất hiện trò chơi khó giải đến như vậy......"
Số 3 hừ một tiếng, nhìn về phía số 2: "Hôm nay coi như tới đây, ngày mai vẫn như cũ không có manh mối, tôi nhất định sẽ tố giác số 2."
Số 2 há miệng thở dốc muốn cãi lại, cuối cùng rồi lại từ bỏ, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Số 5 chậm rì rì nói: "Tôi cũng cảm thấy hiện tại người khả nghi nhất chính là số 2.Tóm lại, ngày mai rồi nói sau -- mong mọi người có thể sống sót đến khi đó?"
Khi nói chuyện, thời gian chỉ còn lại một phút cuối cùng.
Mọi người lục tục đứng lên, hướng phòng chính mình đi đến.
Hứa Thuật đi đến bên ngoài phòng số 6, đưa lưng về phía cửa phòng, thỉnh thoảng nhìn về phía Quý Xuyên.
Tầm mắt hai người ở giữa không trung giao nhau, lại ăn ý mà dời đi.
Một lát sau, "Răng rắc" một tiếng vang nhỏ từ phía sau truyền đến -- cửa đã mở.
Trong lúc những người khác đẩy cửa vào, Hứa Thuật lại bỗng nhiên dùng tốc độ nhanh chóng hướng đối diện chạy như điên!
Cùng lúc đó, Quý Xuyên cũng làm hành động tương tự.
Mục tiêu của hai người bọn họ cũng giống nhau, chính là căn phòng đang hé cửa kia, căn phòng số 1.
【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】
~~~~~~~~~~
04072020
Một ngày 2 chương luôn cho các nàng nhé:>>>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.