Xuyên Vào Mạt Thế Ngăn Cản Nam Phụ Hắc Hoá
Chương 6
Cá Mặn Một Lòng Muốn Nằm Thẳng
22/09/2022
Khi Hứa Giai ninh mơ màng tỉnh dậy đã là ngày hôm sau, cô sửng sốt cúi đầu nhìn xuống, toàn thân cô ngâm dưới bồn nước tắm màu đen kịt, còn mơ hồ bốc ra mùi hôi thối.
Hứa Giai Ninh nhăn mặt ra khỏi bồn tắm, cô vội vàng bật vòi hoa sen, tẩy rửa đi chất bẩn vẫn bám dính trên da thịt, xong xuôi Hứa Giai Ninh khom lưng cau mày đánh giá thứ nước đen kịt trong bồn, kết luận được đây là độc tố mà cơ thể bài tiết ra sau khi cô ngâm linh thủy. Có lẽ đây chính là tẩy kinh phạt tủy trong truyền thuyết, Hứa Giai Ninh thầm nghĩ.
Hứa Giai Ninh bước ra bên ngoài, đi lại vài vòng quanh khu đồi phía sau, nơi đây vẫn là một không gian thoáng đãng, cái gì cũng không có. Cô nhíu mày ngó tới ngó lui quyết định trước tiên thử trồng một ít cây ăn quả.
Đây cũng là một cơ hội để Hứa Giai ninh thử nghiệm tinh thần lực đã luyện tập tối qua, Cô khẽ khép mắt, đầu óc xoay chuyển, phóng thích tinh thần lực điều khiển nó hướng tới nhà kho.
Ngay lập tức, mấy bao hạt giống từ phía nhà kho bay đến nhẹ nhàng hạ “phịch” một cái dưới chân cô.
Hứa Giai Ninh mừng rỡ, ngồi xuống xem xét, quả nhiên là có hiệu quả, Cô đứng lên nhìn diện tích trên đồi, thử nhắm mắt vận dụng tinh thần lực tập chung đánh vào một ô đất, vài phút sau, một hố đất nho nhỏ được hình thành, Hứa Giai Ninh cúi đầu nhìn, vô cùng hài lòng, cô tiếp tục thử nghiệm đào thêm nhiều hố đất xung quanh, cô chú ý để giãn khoảng cách giữa các ô đất để sau này cây cối có đủ không gian lớn lên mà không đụng chạm vào nhau.
Đào xong được mấy chục ô đất, Hứa Giai Ninh đã hơi thấm mệt. Cô điều khiển tinh thần lực kéo một ly nước linh thủy tới, chậm chãi uống hai ngụm, trong giây lát liền cảm nhận được tinh thần lực đã tiêu hao gần hết dần dần hồi phục lại.
Hứa Giai Ninh không vội vàng, cô đứng im nghỉ ngơi thật tốt thì tiếp tục điều khiển hạt giống đi vào từng hố đấp, lấp lại, Hứa Giai Ninh chọn mấy loại hạt giống cây ăn quả như: Táo, Lê, Cam, Anh đào, ….thử trồng trước. Đây đều là mấy loại hoa quả cô thích ăn.
Xong đâu đấy, Hứa Giai Ninh vừa lòng nhìn thành quả của mình rồi đi tới khu đất trước nhà gỗ. Nhìn hai bên đường trơ trọi, Hứa Giai Ninh suy nghĩ một chút rồi lấy mấy hạt giống hoa ra vùi vào hai bên đường. Con gái đều yêu thích cái đẹp, nhất định phải biến nơi này thành một thiên đường xinh đẹp của riêng cô.
Ở trong không gian quá lâu liền mất đi khái niệm về thời gian, cho tới khi bụng rỗng, phát ra tiếng kêu ọt ọt Hứa Giai Ninh mới lắc mình rời khỏi không gian.
Căn phòng khách sạn vẫn y như lúc cô đi vào, Hứa Giai Ninh nhìn đồng hồ trên tường, đã gần một giờ chiều, thảo nào cô lại cảm thấy đói như vậy. Không muốn tiếp tục ăn bánh bao trong không gian, Hứa Giai Ninh xuống đường, lái xe đi loanh quanh rồi dừng lại trước một tiệm Mỳ thịt dê.
Đã qua giờ ăn trưa nên quán ăn khá vắng, Hứa Giai Ninh tìm bàn ngồi xuống gọi cho mình một tô mì thịt dê, vài phút sau bà chủ quán mặt mày hiền lành bưng tới tô mì vô cùng bắt mắt, sắc hương đầy đủ đặt trước bàn cho cô, nhẹ nhàng chúc cô ăn ngon miệng rồi mỉm cười đi vào.
Hứa Giai Ninh dùng muỗng múc nước dùng lên uống thử, lập tức ngạc nhiên vì thị trấn nhìn có vẻ nhỏ bé này, lại có một quán ăn hương vị ngon đến vậy, cô dùng đũa gắp sợi mì lên ăn rồi gật đầu hài lòng, sợi mỳ giòn dai cùng phần nước súp thịt béo, vừa ngọt vừa thơm ngậy.
Hứa Giai Ninh gọi bà chủ quán ra, hỏi có thể đặt thêm mấy chục suất mang về không? Bà chủ quán nói được. Bảo Hứa Giai Ninh từ từ ăn rồi đi vào bếp dặn dò.
Thấy trong thực đơn có cả canh thịt dê nóng, Hứa Giai Ninh dặn bà đóng gọi lại nốt, rồi yên tâm tiếp tục ăn nốt tô mì của mình.
Hứa Giai ninh ăn xong tô mì, lại thong thả ngồi uống nước, khoảng 20 phút sau bà chủ dẫn mấy nhân viên cầm theo mấy thùng xốp đựng đầy những hộp mì được đóng gói rất cẩn thận, mì và canh thịt dê đều mới làm tức thì, hương thơm nồng đậm phát tán trong không khí, dù đã ăn no Hứa Giai Ninh vẫn không khỏi hít vào mấy hơi.
Cô thanh toán tiền cho bà chủ, nhờ nhân viên mang mấy thùng mì đặt lên phía sau của xe bán tải rồi lái xe rời đi. Đến một đoạn khuất Hứa Giai Ninh dừng xe, chạy ra sau thu mấy thùng mì vào không gian rồi tiếp tục đi tiếp.
Đến một lò rèn, Hứa Giai Ninh dừng xe đi vào, hỏi mua một ít dụng cụ lao động như Cuốc xẻng, dao kéo, cô đặc biệt kéo ông chủ ra một góc kín đáo rồi mở điện thoại tìm mấy loại vũ khí cầm tay như: Dao cán dài, kiếm sai, mã tấu…hỏi có thể đặt làm không và hứa sẽ trả công hậu hĩnh.
Ông lão thợ rèn kinh dị nhìn cô giây lát, thấy Hứa Giai Ninh vẫn lẳng lặng đứng đó chờ đợi ông trả lời, biết cô không nói đùa, ông ta bất động đánh giá Hứa Giai Ninh lần nữa, hồi lâu sau giống như đã quyết định, ông ta nhìn trước nhìn sau, đi tới cửa khóa trái lại, ra hiệu cho Hứa Giai Ninh ngồi ghế đợi mình rồi bỏ vào nhà, khoảng chừng mười phút sau ông lão ôm một bọc vải ra đặt trên bàn.
Ông chủ tiệm mở bọc vải ra trước mặt Hứa Giai Ninh bên trong là mấy loại vũ khí cầm tay như: Đao, kiếm ngắn, mã tấu, thậm chí còn có mấy ngọn lao ngắn
Hứa Giai Ninh vui mừng cầm từng thứ lên đánh giá, lại thử độ cứng cáp và sắc bén, lập tức yêu thích không nỡ buông tay.
Cô vội vàng bắt cánh tay ông lão hỏi xem có thể bán cho mình không.
“Cô gái cô mua hết chỗ này sao? đây đều là hàng thật, không phải mấy thứ chỉ để chưng cho vui đâu.” Ông lão quan sát cô cuối cùng không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
“Tôi mua hết, ông còn không? nếu còn tôi đều lấy hết, chỉ cần sắc bén, chất lượng tốt như thế này, tôi đều muốn.”
“Còn thì còn nhưng giá thành không rẻ đâu.” Ông lão gật đầu nhìn cô, ngữ khí cũng trở nên nghiêm túc.
Giá cả vốn chẳng phải vấn đề khiến Hứa Giai Ninh bận tâm, cô sảng khoái chấp nhận mức giá mà ông lão đưa ra, nhận được cái nhìn tán thưởng của ông ta, cô hơi cúi đầu nghiêng người lại gần ông ta khẽ hỏi: “Cái đó…ông có súng đạn không?”
Ông lão kinh ngạc trợn mắt nhìn cô, dù biết xung quanh không có ai ông ta vẫn không khỏi hạ thấp giọng trách mắng: “Cô không biết buôn bán súng đạn là phạm pháp sao? Đám vũ khí này thì còn được chứ động vào vũ khí quân sự, không phải một lão già trong xó xỉnh này như tôi có thể làm được.”
Hứa Giai Ninh gật đầu tỏ vẻ minh bạch, cô cũng chỉ mang tâm thế ăn may mà hỏi thử, nếu có thì tốt, còn không có thì cũng chẳng sao, dù sao cô cũng không biết sử dụng súng.
Ông lão gói gém cẩn thận mười mấy loại vũ khí rồi ngó trước ngó sau mang ra xe cho Hứa Giai Ninh, cô giả vờ quay về xe tìm túi rồi từ không gian lấy ra một bọc tiền mới rút được từ ngân hàng thanh toán cho ông lão sau đó gọn ghẽ rời đi.
Hứa Giai Ninh nhăn mặt ra khỏi bồn tắm, cô vội vàng bật vòi hoa sen, tẩy rửa đi chất bẩn vẫn bám dính trên da thịt, xong xuôi Hứa Giai Ninh khom lưng cau mày đánh giá thứ nước đen kịt trong bồn, kết luận được đây là độc tố mà cơ thể bài tiết ra sau khi cô ngâm linh thủy. Có lẽ đây chính là tẩy kinh phạt tủy trong truyền thuyết, Hứa Giai Ninh thầm nghĩ.
Hứa Giai Ninh bước ra bên ngoài, đi lại vài vòng quanh khu đồi phía sau, nơi đây vẫn là một không gian thoáng đãng, cái gì cũng không có. Cô nhíu mày ngó tới ngó lui quyết định trước tiên thử trồng một ít cây ăn quả.
Đây cũng là một cơ hội để Hứa Giai ninh thử nghiệm tinh thần lực đã luyện tập tối qua, Cô khẽ khép mắt, đầu óc xoay chuyển, phóng thích tinh thần lực điều khiển nó hướng tới nhà kho.
Ngay lập tức, mấy bao hạt giống từ phía nhà kho bay đến nhẹ nhàng hạ “phịch” một cái dưới chân cô.
Hứa Giai Ninh mừng rỡ, ngồi xuống xem xét, quả nhiên là có hiệu quả, Cô đứng lên nhìn diện tích trên đồi, thử nhắm mắt vận dụng tinh thần lực tập chung đánh vào một ô đất, vài phút sau, một hố đất nho nhỏ được hình thành, Hứa Giai Ninh cúi đầu nhìn, vô cùng hài lòng, cô tiếp tục thử nghiệm đào thêm nhiều hố đất xung quanh, cô chú ý để giãn khoảng cách giữa các ô đất để sau này cây cối có đủ không gian lớn lên mà không đụng chạm vào nhau.
Đào xong được mấy chục ô đất, Hứa Giai Ninh đã hơi thấm mệt. Cô điều khiển tinh thần lực kéo một ly nước linh thủy tới, chậm chãi uống hai ngụm, trong giây lát liền cảm nhận được tinh thần lực đã tiêu hao gần hết dần dần hồi phục lại.
Hứa Giai Ninh không vội vàng, cô đứng im nghỉ ngơi thật tốt thì tiếp tục điều khiển hạt giống đi vào từng hố đấp, lấp lại, Hứa Giai Ninh chọn mấy loại hạt giống cây ăn quả như: Táo, Lê, Cam, Anh đào, ….thử trồng trước. Đây đều là mấy loại hoa quả cô thích ăn.
Xong đâu đấy, Hứa Giai Ninh vừa lòng nhìn thành quả của mình rồi đi tới khu đất trước nhà gỗ. Nhìn hai bên đường trơ trọi, Hứa Giai Ninh suy nghĩ một chút rồi lấy mấy hạt giống hoa ra vùi vào hai bên đường. Con gái đều yêu thích cái đẹp, nhất định phải biến nơi này thành một thiên đường xinh đẹp của riêng cô.
Ở trong không gian quá lâu liền mất đi khái niệm về thời gian, cho tới khi bụng rỗng, phát ra tiếng kêu ọt ọt Hứa Giai Ninh mới lắc mình rời khỏi không gian.
Căn phòng khách sạn vẫn y như lúc cô đi vào, Hứa Giai Ninh nhìn đồng hồ trên tường, đã gần một giờ chiều, thảo nào cô lại cảm thấy đói như vậy. Không muốn tiếp tục ăn bánh bao trong không gian, Hứa Giai Ninh xuống đường, lái xe đi loanh quanh rồi dừng lại trước một tiệm Mỳ thịt dê.
Đã qua giờ ăn trưa nên quán ăn khá vắng, Hứa Giai Ninh tìm bàn ngồi xuống gọi cho mình một tô mì thịt dê, vài phút sau bà chủ quán mặt mày hiền lành bưng tới tô mì vô cùng bắt mắt, sắc hương đầy đủ đặt trước bàn cho cô, nhẹ nhàng chúc cô ăn ngon miệng rồi mỉm cười đi vào.
Hứa Giai Ninh dùng muỗng múc nước dùng lên uống thử, lập tức ngạc nhiên vì thị trấn nhìn có vẻ nhỏ bé này, lại có một quán ăn hương vị ngon đến vậy, cô dùng đũa gắp sợi mì lên ăn rồi gật đầu hài lòng, sợi mỳ giòn dai cùng phần nước súp thịt béo, vừa ngọt vừa thơm ngậy.
Hứa Giai Ninh gọi bà chủ quán ra, hỏi có thể đặt thêm mấy chục suất mang về không? Bà chủ quán nói được. Bảo Hứa Giai Ninh từ từ ăn rồi đi vào bếp dặn dò.
Thấy trong thực đơn có cả canh thịt dê nóng, Hứa Giai Ninh dặn bà đóng gọi lại nốt, rồi yên tâm tiếp tục ăn nốt tô mì của mình.
Hứa Giai ninh ăn xong tô mì, lại thong thả ngồi uống nước, khoảng 20 phút sau bà chủ dẫn mấy nhân viên cầm theo mấy thùng xốp đựng đầy những hộp mì được đóng gói rất cẩn thận, mì và canh thịt dê đều mới làm tức thì, hương thơm nồng đậm phát tán trong không khí, dù đã ăn no Hứa Giai Ninh vẫn không khỏi hít vào mấy hơi.
Cô thanh toán tiền cho bà chủ, nhờ nhân viên mang mấy thùng mì đặt lên phía sau của xe bán tải rồi lái xe rời đi. Đến một đoạn khuất Hứa Giai Ninh dừng xe, chạy ra sau thu mấy thùng mì vào không gian rồi tiếp tục đi tiếp.
Đến một lò rèn, Hứa Giai Ninh dừng xe đi vào, hỏi mua một ít dụng cụ lao động như Cuốc xẻng, dao kéo, cô đặc biệt kéo ông chủ ra một góc kín đáo rồi mở điện thoại tìm mấy loại vũ khí cầm tay như: Dao cán dài, kiếm sai, mã tấu…hỏi có thể đặt làm không và hứa sẽ trả công hậu hĩnh.
Ông lão thợ rèn kinh dị nhìn cô giây lát, thấy Hứa Giai Ninh vẫn lẳng lặng đứng đó chờ đợi ông trả lời, biết cô không nói đùa, ông ta bất động đánh giá Hứa Giai Ninh lần nữa, hồi lâu sau giống như đã quyết định, ông ta nhìn trước nhìn sau, đi tới cửa khóa trái lại, ra hiệu cho Hứa Giai Ninh ngồi ghế đợi mình rồi bỏ vào nhà, khoảng chừng mười phút sau ông lão ôm một bọc vải ra đặt trên bàn.
Ông chủ tiệm mở bọc vải ra trước mặt Hứa Giai Ninh bên trong là mấy loại vũ khí cầm tay như: Đao, kiếm ngắn, mã tấu, thậm chí còn có mấy ngọn lao ngắn
Hứa Giai Ninh vui mừng cầm từng thứ lên đánh giá, lại thử độ cứng cáp và sắc bén, lập tức yêu thích không nỡ buông tay.
Cô vội vàng bắt cánh tay ông lão hỏi xem có thể bán cho mình không.
“Cô gái cô mua hết chỗ này sao? đây đều là hàng thật, không phải mấy thứ chỉ để chưng cho vui đâu.” Ông lão quan sát cô cuối cùng không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
“Tôi mua hết, ông còn không? nếu còn tôi đều lấy hết, chỉ cần sắc bén, chất lượng tốt như thế này, tôi đều muốn.”
“Còn thì còn nhưng giá thành không rẻ đâu.” Ông lão gật đầu nhìn cô, ngữ khí cũng trở nên nghiêm túc.
Giá cả vốn chẳng phải vấn đề khiến Hứa Giai Ninh bận tâm, cô sảng khoái chấp nhận mức giá mà ông lão đưa ra, nhận được cái nhìn tán thưởng của ông ta, cô hơi cúi đầu nghiêng người lại gần ông ta khẽ hỏi: “Cái đó…ông có súng đạn không?”
Ông lão kinh ngạc trợn mắt nhìn cô, dù biết xung quanh không có ai ông ta vẫn không khỏi hạ thấp giọng trách mắng: “Cô không biết buôn bán súng đạn là phạm pháp sao? Đám vũ khí này thì còn được chứ động vào vũ khí quân sự, không phải một lão già trong xó xỉnh này như tôi có thể làm được.”
Hứa Giai Ninh gật đầu tỏ vẻ minh bạch, cô cũng chỉ mang tâm thế ăn may mà hỏi thử, nếu có thì tốt, còn không có thì cũng chẳng sao, dù sao cô cũng không biết sử dụng súng.
Ông lão gói gém cẩn thận mười mấy loại vũ khí rồi ngó trước ngó sau mang ra xe cho Hứa Giai Ninh, cô giả vờ quay về xe tìm túi rồi từ không gian lấy ra một bọc tiền mới rút được từ ngân hàng thanh toán cho ông lão sau đó gọn ghẽ rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.