Xuyên Vào Mẹ Kế Văn, Đại Lão Mạt Thế Mang Oa Bạo Hồng
Chương 20: A
Mặc Ngôn Mộc
13/08/2024
Cũng có thể xem xét đến khả năng đó.
Kết quả là bên phía Lục Tử Hạo đã xảy ra vấn đề trước, nhóc ấy đã thử hết tất cả các con số mà vẫn không mở được, bèn khó hiểu hỏi: “Sao lại không được nhỉ?”
Lúc này, chiếc loa trên tường lại vang lên: “Để mọi người tham gia hoạt động tích cực hơn, mật mã sẽ không được sắp xếp theo thứ tự, xin hãy tiếp tục cố gắng hoàn thành nhiệm vụ nhé.”
Lục Tử Hạo: “...”
Diệp Vân Linh dù nghe qua loa phát thanh nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự toan tính của tổ chương trình.
Bên phía Lục Ngữ Nịnh chắc cũng biết là không có khả năng ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ tủi thân, muốn khóc nhưng lại cảm thấy không thể khóc.
Sắc mặt Lục Tử Hạo cũng hơi lạnh lùng, dù còn nhỏ tuổi nhưng trên gương mặt đã hiện rõ vẻ không vui, rốt cuộc vẫn còn bé, chưa thể kiểm soát tốt biểu cảm của mình.
Nhìn thấy dáng vẻ em gái mình rưng rưng nước mắt, tủi thân như vậy, Lục Tử Hạo mềm lòng, lại hướng ánh mắt về phía Diệp Vân Linh.
Thấy thế, Diệp Vân Linh liền thay đổi thái độ trước đó, hỏi với vẻ kiêu ngạo khó nhận ra: “Thế nào, có muốn phối hợp làm nhiệm vụ không?”
Hệ thống ở bên cạnh nhắc nhở thời gian đếm ngược: [Chủ nhân, còn một phút rưỡi nữa.]
Diệp Vân Linh: [Đừng vội, Lục Tử Hạo sẽ sớm chủ động đầu hàng thôi.]
Bên kia Lục Tử Hạo vẫn đang do dự, ngước mắt nhìn Diệp Vân Linh với vẻ mặt thản nhiên, lại nói: “Cháu sẽ không hôn dì đâu.”
Câu này vừa nói cho Diệp Vân Linh nghe, lại càng giống như tự nhủ với chính mình hơn.
Hệ thống giục giã: [Chủ nhân, chỉ còn một phút hai mươi giây nữa thôi.]
Diệp Vân Linh đáp: “Không sao cả, dù sao thì dì cũng không vội.” Nói rồi còn lấy điện thoại ra định tiếp tục chơi game.
Câu này là để trả lời Lục Tử Hạo, nhưng hệ thống nghe xong thì nhịn không được lấy lá cây vỗ trán mình, lúc này rồi mà chủ nhân còn giả vờ cái gì nữa chứ?
Lục Ngữ Nịnh kéo kéo tay áo Lục Tử Hạo, nhỏ giọng nói: “Anh hai, em muốn đi vệ sinh.”
Sắc mặt Lục Tử Hạo khẽ biến.
Có thể nhìn ra Lục Ngữ Nịnh đang cố nhịn, đôi mắt to tròn long lanh nước nhìn thật khiến người khác không đành lòng.
Lục Tử Hạo vẫn luôn do dự, thỉnh thoảng lại cau mày, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Diệp Vân Linh.
Chắc cả đời nhóc ấy chưa bao giờ phải rối rắm như vậy.
Diệp Vân Linh nói: “Nể tình con là con trai dì , dì có thể đổi một yêu cầu khác dễ hơn, chỉ cần con đồng ý thì tôi sẽ giúp con mở khóa.”
Lục Tử Hạo vô thức hỏi: “Yêu cầu gì ạ?” Sau đó lại cảm thấy mình đáp lại quá nhanh, bèn bĩu môi rồi vội vàng nói thêm một câu: “Yêu cầu quá đáng thì con sẽ không đồng ý đâu.”
Diệp Vân Linh nói: “Tử Hạo chỉ cần nói một câu ‘dì Vân Linh là người đẹp nhất trên đời’, dì sẽ mở khóa cho con.”
Lục Tử Hạo còn tưởng Diệp Vân Linh muốn nhân cơ hội này bắt mình gọi “mẹ”, hoặc là muốn sau khi xong việc thì nói tốt cho cô trước mặt ba.
Không ngờ cô chỉ muốn cậu khen cô một câu.
Nhưng vừa nghĩ đến câu này, mặt Lục Tử Hạo liền đỏ bừng, câu nói đáng xấu ngại như vậy khiến cậu bé có chút không nói nên lời.
Sao lại có người tự luyến như vậy chứ.
Diệp Vân Linh nhìn dáng vẻ do dự của cậu, trêu chọc: “Thế nào? Dễ lắm đúng không?”
Hệ thống nhìn thời gian đếm ngược từng giây từng phút trôi qua, một quả chanh vốn có màu vàng cũng bắt đầu dần dần chuyển sang màu đỏ, [Chủ nhân, thời gian thật sự không còn nhiều nữa, chỉ còn một phút đồng hồ.]
Đối với lời nhắc nhở của hệ thống, Diệp Vân Linh vẫn không hề lay động.
Ngược lại là Lục Tử Hạo nhìn thấy khuôn mặt em gái vì nhịn tiểu mà hơi đỏ lên, do dự vài giây, cuối cùng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói ra câu nói khiến cậu cảm thấy rất xấu hổ, sau khi nói xong, cả khuôn mặt cậu đều đỏ, lan đến tận cổ, làn da lộ ra bên ngoài giống như con tôm luộc chín.
Kết quả là bên phía Lục Tử Hạo đã xảy ra vấn đề trước, nhóc ấy đã thử hết tất cả các con số mà vẫn không mở được, bèn khó hiểu hỏi: “Sao lại không được nhỉ?”
Lúc này, chiếc loa trên tường lại vang lên: “Để mọi người tham gia hoạt động tích cực hơn, mật mã sẽ không được sắp xếp theo thứ tự, xin hãy tiếp tục cố gắng hoàn thành nhiệm vụ nhé.”
Lục Tử Hạo: “...”
Diệp Vân Linh dù nghe qua loa phát thanh nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự toan tính của tổ chương trình.
Bên phía Lục Ngữ Nịnh chắc cũng biết là không có khả năng ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ tủi thân, muốn khóc nhưng lại cảm thấy không thể khóc.
Sắc mặt Lục Tử Hạo cũng hơi lạnh lùng, dù còn nhỏ tuổi nhưng trên gương mặt đã hiện rõ vẻ không vui, rốt cuộc vẫn còn bé, chưa thể kiểm soát tốt biểu cảm của mình.
Nhìn thấy dáng vẻ em gái mình rưng rưng nước mắt, tủi thân như vậy, Lục Tử Hạo mềm lòng, lại hướng ánh mắt về phía Diệp Vân Linh.
Thấy thế, Diệp Vân Linh liền thay đổi thái độ trước đó, hỏi với vẻ kiêu ngạo khó nhận ra: “Thế nào, có muốn phối hợp làm nhiệm vụ không?”
Hệ thống ở bên cạnh nhắc nhở thời gian đếm ngược: [Chủ nhân, còn một phút rưỡi nữa.]
Diệp Vân Linh: [Đừng vội, Lục Tử Hạo sẽ sớm chủ động đầu hàng thôi.]
Bên kia Lục Tử Hạo vẫn đang do dự, ngước mắt nhìn Diệp Vân Linh với vẻ mặt thản nhiên, lại nói: “Cháu sẽ không hôn dì đâu.”
Câu này vừa nói cho Diệp Vân Linh nghe, lại càng giống như tự nhủ với chính mình hơn.
Hệ thống giục giã: [Chủ nhân, chỉ còn một phút hai mươi giây nữa thôi.]
Diệp Vân Linh đáp: “Không sao cả, dù sao thì dì cũng không vội.” Nói rồi còn lấy điện thoại ra định tiếp tục chơi game.
Câu này là để trả lời Lục Tử Hạo, nhưng hệ thống nghe xong thì nhịn không được lấy lá cây vỗ trán mình, lúc này rồi mà chủ nhân còn giả vờ cái gì nữa chứ?
Lục Ngữ Nịnh kéo kéo tay áo Lục Tử Hạo, nhỏ giọng nói: “Anh hai, em muốn đi vệ sinh.”
Sắc mặt Lục Tử Hạo khẽ biến.
Có thể nhìn ra Lục Ngữ Nịnh đang cố nhịn, đôi mắt to tròn long lanh nước nhìn thật khiến người khác không đành lòng.
Lục Tử Hạo vẫn luôn do dự, thỉnh thoảng lại cau mày, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Diệp Vân Linh.
Chắc cả đời nhóc ấy chưa bao giờ phải rối rắm như vậy.
Diệp Vân Linh nói: “Nể tình con là con trai dì , dì có thể đổi một yêu cầu khác dễ hơn, chỉ cần con đồng ý thì tôi sẽ giúp con mở khóa.”
Lục Tử Hạo vô thức hỏi: “Yêu cầu gì ạ?” Sau đó lại cảm thấy mình đáp lại quá nhanh, bèn bĩu môi rồi vội vàng nói thêm một câu: “Yêu cầu quá đáng thì con sẽ không đồng ý đâu.”
Diệp Vân Linh nói: “Tử Hạo chỉ cần nói một câu ‘dì Vân Linh là người đẹp nhất trên đời’, dì sẽ mở khóa cho con.”
Lục Tử Hạo còn tưởng Diệp Vân Linh muốn nhân cơ hội này bắt mình gọi “mẹ”, hoặc là muốn sau khi xong việc thì nói tốt cho cô trước mặt ba.
Không ngờ cô chỉ muốn cậu khen cô một câu.
Nhưng vừa nghĩ đến câu này, mặt Lục Tử Hạo liền đỏ bừng, câu nói đáng xấu ngại như vậy khiến cậu bé có chút không nói nên lời.
Sao lại có người tự luyến như vậy chứ.
Diệp Vân Linh nhìn dáng vẻ do dự của cậu, trêu chọc: “Thế nào? Dễ lắm đúng không?”
Hệ thống nhìn thời gian đếm ngược từng giây từng phút trôi qua, một quả chanh vốn có màu vàng cũng bắt đầu dần dần chuyển sang màu đỏ, [Chủ nhân, thời gian thật sự không còn nhiều nữa, chỉ còn một phút đồng hồ.]
Đối với lời nhắc nhở của hệ thống, Diệp Vân Linh vẫn không hề lay động.
Ngược lại là Lục Tử Hạo nhìn thấy khuôn mặt em gái vì nhịn tiểu mà hơi đỏ lên, do dự vài giây, cuối cùng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói ra câu nói khiến cậu cảm thấy rất xấu hổ, sau khi nói xong, cả khuôn mặt cậu đều đỏ, lan đến tận cổ, làn da lộ ra bên ngoài giống như con tôm luộc chín.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.