Xuyên Vào Mẹ Kế Văn, Đại Lão Mạt Thế Mang Oa Bạo Hồng
Chương 49: A
Mặc Ngôn Mộc
14/08/2024
Trương Hi Minh cười gượng gạo lên tiếng: “... Mẹ Tử Hạo ơi, các con không phải đi xin ăn, chủ yếu là để rèn luyện khả năng tự giải quyết vấn đề của các con.”
Diệp Vân Linh thản nhiên xua tay nói: “Dù sao thì cũng là cầm rổ đi xin đồ nhà người khác, ý nghĩa cũng na ná nhau cả thôi.”
Trương Hi Minh tức muốn hộc máu, mà cũng chẳng thể phản bác được.
Sợ Diệp Vân Linh lại nói ra thêm những lời kinh thiên động địa nào khác, Trương Hi Minh vội vàng để các bé lên đường.
Bọn trẻ đã đi hết, các bà mẹ cũng chẳng thể rảnh rỗi được.
Trương Hi Minh đứng đó nói: “Trong lúc các con đang nỗ lực vì bữa tối của chúng ta, thì các mẹ cũng phải hành động thôi. Hai đội thi đấu, xem tối nay đội nào nấu ăn ngon hơn sẽ nhận được phần thưởng.”
Trong tiểu thuyết không hề nhắc đến tình tiết này, Diệp Vân Linh liền lên tiếng: “Chỗ chúng ta ở đâu có bếp, làm sao nấu ăn đây?”
Trương Hi Minh mỉm cười đáp: “Mẹ Tử Hạo hỏi hay lắm, nhiệm vụ của các mẹ chính là phải tự mình xây một cái bếp trước khi các con quay trở về.”
“Chương trình có còn là con người không vậy?”
“Đây là việc người ta làm hay sao?”
“Đạo diễn đâu rồi, chui đâu mất rồi, để tôi cho ăn hai quả đấm đã.”
Để mọi người có thể dễ dàng dựng bếp, Trương Hi Minh còn dẫn mọi người đến nơi nhóm lửa nấu nướng.
Đó là một khoảng đất tương đối bằng phẳng, bên cạnh có hai cây đại thụ có thể dùng để che nắng.
Biết trước được là mọi người đều không biết dựng bếp, tổ chương trình rất tâm lý đã trả lại điện thoại cho mọi người, để mọi người có thể lên mạng tìm kiếm.
Nhìn chiếc điện thoại trở lại trong tay mình, Trương Thư Du nhịn không được mà lên tiếng: “Trưởng thôn, tổ chương trình các người cũng ác thật đấy.”
Trương Hi Minh cười hì hì đáp: “Cũng tàm tạm thôi, chủ yếu là để kiểm tra khả năng ứng phó của các mẹ, cố lên.”
Về một số chi tiết của cuộc thi, Trương Hi Minh cần phải nhấn mạnh với mọi người: “Món ăn mà mọi người thi đấu, phải là do chính tay mình làm, không được nhờ người dân trong thôn giúp đỡ, đương nhiên là những món không biết làm thì lên mạng tìm kiếm cũng được.”
Trương Hi Minh thao thao bất tuyệt một hồi, nhìn thấy Diệp Vân Linh bên cạnh đang cầm điện thoại bấm bấm, liền rất hài lòng mà nói: “Mẹ Tử Hạo, đã bắt đầu tra cứu tư liệu nhanh như vậy rồi sao? Đang tra cách dựng bếp hay là đang tra cách làm…”
Khi nhìn thấy màn hình điện thoại đang hiện lên trò chơi Candy Crush, những lời chưa nói hết bỗng nhiên dừng lại.
Trương Hi Minh bĩu môi, coi như là anh TA chưa từng nói gì.
Có lẽ là ánh mắt của Trương Hi Minh quá mức mãnh liệt, mãnh liệt đến mức Diệp Vân Linh muốn làm lơ cũng không được, sau khi liếc nhìn anh một cái, Diệp Vân Linh im lặng quay người đi.
Trương Hi Minh: “...”
Thấy vậy, Thư Nhã vội vàng huých huých Diệp Vân Linh nói: “Đừng chơi nữa, mắt trưởng thôn sắp phun lửa rồi kìa.”
Thiếu nữ nghiện mạng Diệp Vân Linh có chút không cam tâm tình nguyện cất điện thoại đi, ngắt kết nối mạng mười năm thì nghiện một chút cũng là điều dễ hiểu mà.
Thư Nhã nói: “Nơi chị ở có một số bàn ghế và gia vị, chúng ta đến đó lấy những thứ này trước nhé.”
Diệp Vân Linh gật đầu: “Vâng ạ.”
Thư Nhã ở trong một căn nhà vườn, được xây bằng gạch và ngói, bên trong chỉ có hai gian, một gian là nhà bếp được xây bằng gạch, gian còn lại là phòng ngủ.
Môi trường xung quanh tuy không được tốt lắm, nhưng so với căn nhà tranh của Diệp Vân Linh thì quả thực là tốt hơn rất nhiều.
Diệp Vân Linh thản nhiên xua tay nói: “Dù sao thì cũng là cầm rổ đi xin đồ nhà người khác, ý nghĩa cũng na ná nhau cả thôi.”
Trương Hi Minh tức muốn hộc máu, mà cũng chẳng thể phản bác được.
Sợ Diệp Vân Linh lại nói ra thêm những lời kinh thiên động địa nào khác, Trương Hi Minh vội vàng để các bé lên đường.
Bọn trẻ đã đi hết, các bà mẹ cũng chẳng thể rảnh rỗi được.
Trương Hi Minh đứng đó nói: “Trong lúc các con đang nỗ lực vì bữa tối của chúng ta, thì các mẹ cũng phải hành động thôi. Hai đội thi đấu, xem tối nay đội nào nấu ăn ngon hơn sẽ nhận được phần thưởng.”
Trong tiểu thuyết không hề nhắc đến tình tiết này, Diệp Vân Linh liền lên tiếng: “Chỗ chúng ta ở đâu có bếp, làm sao nấu ăn đây?”
Trương Hi Minh mỉm cười đáp: “Mẹ Tử Hạo hỏi hay lắm, nhiệm vụ của các mẹ chính là phải tự mình xây một cái bếp trước khi các con quay trở về.”
“Chương trình có còn là con người không vậy?”
“Đây là việc người ta làm hay sao?”
“Đạo diễn đâu rồi, chui đâu mất rồi, để tôi cho ăn hai quả đấm đã.”
Để mọi người có thể dễ dàng dựng bếp, Trương Hi Minh còn dẫn mọi người đến nơi nhóm lửa nấu nướng.
Đó là một khoảng đất tương đối bằng phẳng, bên cạnh có hai cây đại thụ có thể dùng để che nắng.
Biết trước được là mọi người đều không biết dựng bếp, tổ chương trình rất tâm lý đã trả lại điện thoại cho mọi người, để mọi người có thể lên mạng tìm kiếm.
Nhìn chiếc điện thoại trở lại trong tay mình, Trương Thư Du nhịn không được mà lên tiếng: “Trưởng thôn, tổ chương trình các người cũng ác thật đấy.”
Trương Hi Minh cười hì hì đáp: “Cũng tàm tạm thôi, chủ yếu là để kiểm tra khả năng ứng phó của các mẹ, cố lên.”
Về một số chi tiết của cuộc thi, Trương Hi Minh cần phải nhấn mạnh với mọi người: “Món ăn mà mọi người thi đấu, phải là do chính tay mình làm, không được nhờ người dân trong thôn giúp đỡ, đương nhiên là những món không biết làm thì lên mạng tìm kiếm cũng được.”
Trương Hi Minh thao thao bất tuyệt một hồi, nhìn thấy Diệp Vân Linh bên cạnh đang cầm điện thoại bấm bấm, liền rất hài lòng mà nói: “Mẹ Tử Hạo, đã bắt đầu tra cứu tư liệu nhanh như vậy rồi sao? Đang tra cách dựng bếp hay là đang tra cách làm…”
Khi nhìn thấy màn hình điện thoại đang hiện lên trò chơi Candy Crush, những lời chưa nói hết bỗng nhiên dừng lại.
Trương Hi Minh bĩu môi, coi như là anh TA chưa từng nói gì.
Có lẽ là ánh mắt của Trương Hi Minh quá mức mãnh liệt, mãnh liệt đến mức Diệp Vân Linh muốn làm lơ cũng không được, sau khi liếc nhìn anh một cái, Diệp Vân Linh im lặng quay người đi.
Trương Hi Minh: “...”
Thấy vậy, Thư Nhã vội vàng huých huých Diệp Vân Linh nói: “Đừng chơi nữa, mắt trưởng thôn sắp phun lửa rồi kìa.”
Thiếu nữ nghiện mạng Diệp Vân Linh có chút không cam tâm tình nguyện cất điện thoại đi, ngắt kết nối mạng mười năm thì nghiện một chút cũng là điều dễ hiểu mà.
Thư Nhã nói: “Nơi chị ở có một số bàn ghế và gia vị, chúng ta đến đó lấy những thứ này trước nhé.”
Diệp Vân Linh gật đầu: “Vâng ạ.”
Thư Nhã ở trong một căn nhà vườn, được xây bằng gạch và ngói, bên trong chỉ có hai gian, một gian là nhà bếp được xây bằng gạch, gian còn lại là phòng ngủ.
Môi trường xung quanh tuy không được tốt lắm, nhưng so với căn nhà tranh của Diệp Vân Linh thì quả thực là tốt hơn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.