Chương 27:
Nhu Nạo Khinh Mạn
14/08/2024
Đường Tú Bạch đánh xe bò, bình bình ổn ổn vào kinh sư.
Nhà cửa ở kinh sư khang trang hơn nhà nàng ở nhiều, toàn là nhà ngói xanh gạch lớn san sát nhau, hai bên đường bày la liệt các quầy hàng, đủ loại đồ vật kỳ lạ, đồ ăn, quần áo, đồ trang sức.
Đường Thanh thấy lạ, sau khi nàng gả cho Nguyễn Chi Liên thì ít khi ra ngoài, tổng cộng chỉ đi chợ có hai lần, vẫn ngồi trong xe ngựa.
Tiểu Bảo cũng tỏ vẻ hứng thú, thấy đủ thứ đồ chơi đồ ăn ngon, mắt không chớp, nhìn Đường Thanh với vẻ đáng thương.
Nhìn cảnh chợ đông đúc, Đường Thanh nghĩ mình chưa từng đi chợ thời cổ đại, nhân lúc này đi dạo cho thỏa thích, trên người nàng còn mang theo một lượng bạc. Nghĩ đến đây, nàng vỗ vai Tú Bạch ở phía trước, nói: "Tú Bạch, hay là đệ đi bán thuốc đi, ta và Tiểu Bảo đi dạo quanh đây, một canh giờ sau, chúng ta tập trung ở cổng thành."
Đường Tú Bạch gật đầu đồng ý, dừng xe bò lại.
Đường Thanh nhảy xuống xe bò, lại bế Tiểu Bảo từ trên xe xuống, vẫy tay với Đường Tú Bạch rồi dẫn Tiểu Bảo đi đến quầy hàng bên cạnh.
"Mẹ, mẹ, con muốn ăn hồ lô."
"Mẹ, mẹ, con muốn nặn người đất sét."
Những thứ này đều không tốn mấy tiền, Đường Thanh đều đáp ứng yêu cầu của đứa nhỏ.
Hai người lại đi dạo các cửa hàng khác, trong nhà còn một ít đồ ăn, nàng cũng không dám tiêu tiền bừa bãi để mua đồ, chỉ đi xem xung quanh, tìm hiểu giá cả. Ở đây gạo tẻ mười văn tiền một cân, gạo lứt năm văn tiền, rau xanh hầu hết là bảy văn tiền một cân. Giá bột mì và gạo lứt gần bằng nhau. Đường Thanh mua mười cân bột mì chuẩn bị về nhà làm bánh nướng. Vị của gạo lứt thực sự có chút ngán.
Trong nhà còn hai miếng thịt lợn rừng, mười mấy quả trứng, rau dại cũng có một ít, đồ ăn không mua nữa. Đường Thanh lại đi mua một ít hạt cải bắp, dưa chuột, củ cải trắng và súp lơ.
Đi một vòng quanh chợ đông đúc, Đường Thanh xách đồ trên tay, một tay khác nắm tay Tiểu Bảo đang nhìn đông ngó tây.
Đang do dự không biết nên đi đâu thì bên tai truyền đến tiếng vó ngựa và tiếng bàn tán của mọi người.
"Ồ, đó không phải là xe ngựa của nhà họ Nguyễn sao? Người ngồi bên trong hẳn là Nguyễn công tử và tân phu nhân của chàng ta chứ?"
"Tân phu nhân? Ta nghe nói tân phu nhân của Nguyễn công tử là một đại mỹ nhân, với Đường thị trước kia quả là một trời một vực."
Sắc mặt Đường Thanh có chút không tốt, trong lòng cũng đau nhói. Nàng cảm thấy lúc này toàn thân mình như không còn là của mình nữa, rõ ràng cảm thấy không có gì nhưng lại không thể ngăn được cảm giác khó chịu trong lòng.
Nhà cửa ở kinh sư khang trang hơn nhà nàng ở nhiều, toàn là nhà ngói xanh gạch lớn san sát nhau, hai bên đường bày la liệt các quầy hàng, đủ loại đồ vật kỳ lạ, đồ ăn, quần áo, đồ trang sức.
Đường Thanh thấy lạ, sau khi nàng gả cho Nguyễn Chi Liên thì ít khi ra ngoài, tổng cộng chỉ đi chợ có hai lần, vẫn ngồi trong xe ngựa.
Tiểu Bảo cũng tỏ vẻ hứng thú, thấy đủ thứ đồ chơi đồ ăn ngon, mắt không chớp, nhìn Đường Thanh với vẻ đáng thương.
Nhìn cảnh chợ đông đúc, Đường Thanh nghĩ mình chưa từng đi chợ thời cổ đại, nhân lúc này đi dạo cho thỏa thích, trên người nàng còn mang theo một lượng bạc. Nghĩ đến đây, nàng vỗ vai Tú Bạch ở phía trước, nói: "Tú Bạch, hay là đệ đi bán thuốc đi, ta và Tiểu Bảo đi dạo quanh đây, một canh giờ sau, chúng ta tập trung ở cổng thành."
Đường Tú Bạch gật đầu đồng ý, dừng xe bò lại.
Đường Thanh nhảy xuống xe bò, lại bế Tiểu Bảo từ trên xe xuống, vẫy tay với Đường Tú Bạch rồi dẫn Tiểu Bảo đi đến quầy hàng bên cạnh.
"Mẹ, mẹ, con muốn ăn hồ lô."
"Mẹ, mẹ, con muốn nặn người đất sét."
Những thứ này đều không tốn mấy tiền, Đường Thanh đều đáp ứng yêu cầu của đứa nhỏ.
Hai người lại đi dạo các cửa hàng khác, trong nhà còn một ít đồ ăn, nàng cũng không dám tiêu tiền bừa bãi để mua đồ, chỉ đi xem xung quanh, tìm hiểu giá cả. Ở đây gạo tẻ mười văn tiền một cân, gạo lứt năm văn tiền, rau xanh hầu hết là bảy văn tiền một cân. Giá bột mì và gạo lứt gần bằng nhau. Đường Thanh mua mười cân bột mì chuẩn bị về nhà làm bánh nướng. Vị của gạo lứt thực sự có chút ngán.
Trong nhà còn hai miếng thịt lợn rừng, mười mấy quả trứng, rau dại cũng có một ít, đồ ăn không mua nữa. Đường Thanh lại đi mua một ít hạt cải bắp, dưa chuột, củ cải trắng và súp lơ.
Đi một vòng quanh chợ đông đúc, Đường Thanh xách đồ trên tay, một tay khác nắm tay Tiểu Bảo đang nhìn đông ngó tây.
Đang do dự không biết nên đi đâu thì bên tai truyền đến tiếng vó ngựa và tiếng bàn tán của mọi người.
"Ồ, đó không phải là xe ngựa của nhà họ Nguyễn sao? Người ngồi bên trong hẳn là Nguyễn công tử và tân phu nhân của chàng ta chứ?"
"Tân phu nhân? Ta nghe nói tân phu nhân của Nguyễn công tử là một đại mỹ nhân, với Đường thị trước kia quả là một trời một vực."
Sắc mặt Đường Thanh có chút không tốt, trong lòng cũng đau nhói. Nàng cảm thấy lúc này toàn thân mình như không còn là của mình nữa, rõ ràng cảm thấy không có gì nhưng lại không thể ngăn được cảm giác khó chịu trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.