Xuyên Vào Nữ Chính Truyện Ngược
Chương 4: Thoát nạn
Điền Thị Thỏ
22/10/2023
Đỗ An Vi đau khổ, tao chạy trốn tụi mày không vất vả chắc?
Cơm còn chưa ăn đây này!
Một tên khác đột nhiên nói: "Gọi anh Kỳ đến đi."
"Anh Kỳ đang nằm trong phòng y tế rồi."
"Cứ nói là đến lột da của Đỗ An Vi, anh ấy có lết cũng sẽ lết đến đây."
Đỗ An Vi nghe thấy đám bọn họ nói như vậy, chân thành khuyên nhủ: "Hay là thôi đi, để trứng của anh ta có thời gian yên nghỉ."
Tên giật áo khoác quát tôi: "Im đi!"
Cô lập tức làm động tác kéo khóa miệng.
Thụy Vũ cùng Thiện Nhã không biết từ đâu đi đến, hắn nhìn cô không kiên nhẫn, nói: "Đi xin lỗi Hoàng Kỳ mau, suốt ngày chỉ biết gây chuyện."
Thiện Nhã cũng nói theo: "Phải đó An Vi, em mau đi xin lỗi Hoàng Kỳ đi, cậu ấy rất tức giận."
Kẻ hát, kẻ hò, nhìn chướng mắt thật chứ.
Đỗ An Vi mỉm cười, nói: "Anh ta tức giận thì liên quan gì đến tôi? Nếu tôi không nhanh trí người nằm ở phòng y tế bây giờ chính là tôi đó."
Vẻ mặt Thụy Vũ chán ghét nhìn cô, nói: "Vậy cô đã bị thương chưa? Cô không, nhưng người ta có. Xin lỗi một tiếng thì chết à?"
"Khỏi cần!"
Giọng Hoàng Kỳ từ xa vọng đến, Đỗ An Vi đưa mắt nhìn, dáng đi của gã có chút khập khiễng, mỗi lần đi qua một đám người, mọi người đều chụm đầu nói nhỏ, có lẽ bị Hoàng Kỳ ức hiếp quá lâu, nên khi thấy gã như vậy bọn họ hả dạ lắm.
Nhìn thấy Hoàng Kỳ đến gần, trên tay còn cầm roi da, cô vô thức nép vào người Đoàn Huyền Ý.
Thụy Vũ nhìn thoáng qua cô, rồi nhìn Đoàn Huyền Ý như quan sát.
Hoàng Kỳ vừa đi đến đã rống lên: "Còn đứng đó làm gì? Bắt nó lại cho tao!"
Đám đàn em gã nghe thế thì định xông lên, Thụy Vũ liếc họ, giọng lạnh lùng: "Đứng đó!" Rồi hỏi Hoàng Kỳ: "Cậu định làm gì?"
Hoàng Kỳ nhướng mày châm chọc: "Cậu định ngăn cản tôi? Không phải cậu nói muốn xử lí như thế nào tùy tôi? Giờ sao? Tình cảm xưa cũ, không nở bỏ?"
Thiện Nhã lập tức xụ mặt, Thụy Vũ thấy thế nhíu mày quát khẽ: "Bớt nói nhăng nói cuội đi! Tôi và cô ta chẳng có một chút tình cảm nào, muốn làm gì tuỳ cậu."
Cô đột nhiên thấy đau lòng cho nữ chính quá.
Thụy Vũ sẽ không biết được, sau này chỉ vì một câu "muốn làm gì tuỳ cậu" đó của hắn, khiến nữ chính xém không còn mạng để trở về.
Trước đây cô ghĩ, không có tình yêu, thì cũng còn tình cảm thuở còn bé mà, tại sao Thụy Vũ chưa một lần đứng ra bảo vệ nữ chính trước Hoàng Kỳ?
Sau này cô mới hiểu, khi họ yêu bạn, chỉ cần bạn đứt tay một chút họ cũng đau lòng như bị dao cắt vào tim. Nhưng khi họ không yêu bạn, dù bạn có bị tổn thương bao nhiêu, họ đều có thể thờ ơ đứng ngoài xem như không liên quan tới mình.
Đó chính là khác nhau giữa yêu và không yêu.
Cho nên khi yêu, con người ta chỉ nên yêu năm phần thôi, phải chừa lại cho mình sự tự tôn và lí trí. Yêu ít một chút, lúc bị thương cũng sẽ đỡ đau hơn.
Nói thì là vậy, nhưng cô biết tình yêu một khi phát triển thì rất mù quáng, không phải ai cũng có thể giữ được lí trí, nên cô thương nữ chính lắm.
Nữ chính yêu một người, yêu đến hèn mọn, yêu đến thương tích đầy mình, nhưng người ta lại giẫm đạp tình yêu của cô ấy dưới chân đến tan nát.
Giọng Hoàng Kỳ đột nhiên vang lên, kéo cô về thực tại: "Vậy thì tránh ra, hôm nay cô ta chết hay sống cũng không liên quan gì tới cậu." Gã hất cằm với đàn em: "Lên đi!"
Hoàng Kỳ vừa nói xong, lập tức có hai tên xông lên muốn kéo Đỗ An Vi, cô định quay người bỏ chạy, nhưng còn chưa kịp chạy đã thấy Đoàn Huyền Ý tay phải nắm tóc một tên, tay trái cũng nắm tóc một tên, rồi đem hai cái đầu cụng vào nhau, xong quăng bọn họ ra, khiến họ ngã ra đất.
Cô há hốc mồm giơ ngón cái lên với Đoàn Huyền Ý, nói: "Lực tay ghê gớm đó đàn anh."
Thế mới nói, anh ta đối với cô nương tay cỡ nào.
Đoàn Huyền Ý đắc chí hỏi cô: "Hâm mộ không?"
Cô gật đầu như gà mổ thóc.
Vẻ mặt anh ta kiêu ngạo: "Sau này đi theo đàn anh đòi nợ mướn, không lo chết đói."
Cô nhéo vào eo Đoàn Huyền Ý, đúng là không thể nào nghiêm tức quá năm phút mà, thế là cũng hùa theo: "Sau này mong đàn anh chiếu cố."
Đoàn Huyền Ý đánh nhẹ vào tay cô, la lên: "Áu! Quỷ nhỏ, đau nha."
Thụy Vũ thu hết một màn này vào trong mắt, nắm tay hắn siết chặt lại. Cô tìm được mối khác ngon hơn rồi sao?
"Mày là ai?" Hoàng Kỳ lúc này mới để ý Đoàn Huyền Ý.
Đỗ An Vi quay ra nhìn bọn họ, vừa nhìn qua đã thấy Thụy Vũ đang nhìn cô, vẻ mặt hắn có chút phức tạp, đụng phải ánh mắt của cô thì quay đi. Cô cũng không để ý lắm, chỉ mong chờ câu trả lời của Đoàn Huyền Ý thật đặc sắc.
Nếu anh ta có thể trả lời: "Tao là ba của mày!" Thì cô tình nguyện bưng trà rót nước cho anh ta một tháng.
Nhưng Đoàn Huyền Ý không trả lời Hoàng Kỳ, mà chỉ nói: "Chuyện là tôi thấy một đám người toàn đàn ông con trai sức bò, sức trâu, mà bắt nạt một cô gái chân yếu tay mềm cũng hơi kì nhỉ?"
Anh ta đưa tay chỉ vào Thiện Nhã: "Không phải nhóm mấy người có một cô gái đây sao? Để hai bạn nữ đánh nhau, nếu An Vi thắng, thì xí xóa mọi chuyện có được không?"
Hoàng Kỳ nói với Đoàn Huyền Ý, nhưng lại đưa cặp mắt hung ác nhìn Đỗ An Vi: "Cô ta thử đụng vào một ngón tay của Thiện Nhã thử xem, xem tao có xé xác cô ta ra không."
Cô kéo ống tay áo của Đoàn Huyền Ý, nói nhỏ:
"Người tên Thiện Nhã kia chính là nguyên nhân khiến hai tên đó nổi điên với tôi, anh kêu tôi đánh cô ta, chi bằng đem quan tài đến cho tôi luôn đi."
"Vậy thì càng dễ." Đoàn Huyền Ý kéo cô ra đứng đối diện với Thiện Nhã: "Nguyên nhân ở đây, thì giải quyết vấn đề ở đây. Nào, hiểu lầm cái gì thì nói ra đi."
Thiện Nhã thấy Đỗ An Vi đứng đối diện thì lùi về phía sau, rồi ôm lấy cánh tay của Thụy Vũ, mặt tái mét như cô là quỷ đòi mạng cô ta vậy.
Diễn cũng lố lăng quá đó chị gái!
Đỗ An Vi đương nhiên không chịu thua kém, đôi mắt bắt đầu ươn ướt, nhẹ giọng: "Chị, chị nói đi em có đẩy chị xuống cầu thang không? Mạng của em nằm trong tay chị đó, chị nói cho đúng nhé." Cô chấm nước mắt: "Em cách chị năm bậc cầu thang, là em đẩy chị sao?"
Cô cố tình nhắc vụ đứng cách xa năm bậc cầu thang, khiến vẻ mặt Thiện Nhã lúng túng.
Trước đây nữ chính không biết diễn kịch, khi bị oan cái gì cũng chỉ biết làm loạn lên nên càng trúng kế Thiện Nhã. Bây giờ gặp đối thủ diễn kịch là cô, nên cô ta có vẻ không biết nên làm thế nào.
Thấy không thể đổ thừa được cô, Thiện Nhã buông tay Thụy Vũ ra, quay sang kéo tay Hoàng Kỳ:
"Hôm đó tớ chỉ bị trượt chân thôi, không phải An Vi đẩy đâu, em ấy cũng bị thương cậu đừng hiểu lầm."
Hoàng Kỳ nghi ngờ hỏi: "Thật sao? Em không cần phải sợ, chỉ cần em nói ra anh sẽ đòi lại công bằng cho em."
Thiện Nhã đáp: "Thật mà, An Vi không đẩy em."
Hoàng Kỳ quay sang nhìn Đỗ An Vi nói: "Được, chuyện này tôi có thể bỏ qua, vậy còn chuyện ban sáng? Cô cũng phải trả giá chứ?"
Cô nhanh miệng đáp: "Vậy cho anh đá lại một cái là được chứ gì."
Không biết Hoàng Kỳ nghĩ tới cái gì, mà lỗ tai đỏ lên, vẻ mặt hung dữ quát cô:
"Đồ điên! Không biết xấu hổ hả?" Rồi quay sang Thụy Vũ, nói: "Dạy lại người của cậu cách nói chuyện đi, tôi thấy cô ta ngày càng điên rồi đó!"
Dứt lời, kéo tay Thiện Nhã rời đi.
Thụy Vũ chán ghét nhìn cô, nói: "Chơi với thứ không ra gì, nên khiến bản thân càng ngày càng không ra gì giống như vậy." Nói xong, cũng rời đi.
Đoàn Huyền Ý vỗ vai tôi "Ê, cậu ta chửi xéo tôi đúng không?"
Cô nhún vai "Mặc kệ đi, họ điên nên mới nghĩ người khác điên giống như họ."
Rồi ánh mắt cô lấp lánh nhìn Đoàn Huyền Ý: "Anh đi gọi món nhé, tôi đói lắm rồi đi không nổi."
Hiếm khi anh ta không đùa dai mà đáp ứng: "Ừ, lại bàn ngồi đi."
Cô hạnh phúc kiếm bàn ngồi xuống.
Cái bụng của tôi ơi, cuối cùng cũng được ăn rồi.
Cơm còn chưa ăn đây này!
Một tên khác đột nhiên nói: "Gọi anh Kỳ đến đi."
"Anh Kỳ đang nằm trong phòng y tế rồi."
"Cứ nói là đến lột da của Đỗ An Vi, anh ấy có lết cũng sẽ lết đến đây."
Đỗ An Vi nghe thấy đám bọn họ nói như vậy, chân thành khuyên nhủ: "Hay là thôi đi, để trứng của anh ta có thời gian yên nghỉ."
Tên giật áo khoác quát tôi: "Im đi!"
Cô lập tức làm động tác kéo khóa miệng.
Thụy Vũ cùng Thiện Nhã không biết từ đâu đi đến, hắn nhìn cô không kiên nhẫn, nói: "Đi xin lỗi Hoàng Kỳ mau, suốt ngày chỉ biết gây chuyện."
Thiện Nhã cũng nói theo: "Phải đó An Vi, em mau đi xin lỗi Hoàng Kỳ đi, cậu ấy rất tức giận."
Kẻ hát, kẻ hò, nhìn chướng mắt thật chứ.
Đỗ An Vi mỉm cười, nói: "Anh ta tức giận thì liên quan gì đến tôi? Nếu tôi không nhanh trí người nằm ở phòng y tế bây giờ chính là tôi đó."
Vẻ mặt Thụy Vũ chán ghét nhìn cô, nói: "Vậy cô đã bị thương chưa? Cô không, nhưng người ta có. Xin lỗi một tiếng thì chết à?"
"Khỏi cần!"
Giọng Hoàng Kỳ từ xa vọng đến, Đỗ An Vi đưa mắt nhìn, dáng đi của gã có chút khập khiễng, mỗi lần đi qua một đám người, mọi người đều chụm đầu nói nhỏ, có lẽ bị Hoàng Kỳ ức hiếp quá lâu, nên khi thấy gã như vậy bọn họ hả dạ lắm.
Nhìn thấy Hoàng Kỳ đến gần, trên tay còn cầm roi da, cô vô thức nép vào người Đoàn Huyền Ý.
Thụy Vũ nhìn thoáng qua cô, rồi nhìn Đoàn Huyền Ý như quan sát.
Hoàng Kỳ vừa đi đến đã rống lên: "Còn đứng đó làm gì? Bắt nó lại cho tao!"
Đám đàn em gã nghe thế thì định xông lên, Thụy Vũ liếc họ, giọng lạnh lùng: "Đứng đó!" Rồi hỏi Hoàng Kỳ: "Cậu định làm gì?"
Hoàng Kỳ nhướng mày châm chọc: "Cậu định ngăn cản tôi? Không phải cậu nói muốn xử lí như thế nào tùy tôi? Giờ sao? Tình cảm xưa cũ, không nở bỏ?"
Thiện Nhã lập tức xụ mặt, Thụy Vũ thấy thế nhíu mày quát khẽ: "Bớt nói nhăng nói cuội đi! Tôi và cô ta chẳng có một chút tình cảm nào, muốn làm gì tuỳ cậu."
Cô đột nhiên thấy đau lòng cho nữ chính quá.
Thụy Vũ sẽ không biết được, sau này chỉ vì một câu "muốn làm gì tuỳ cậu" đó của hắn, khiến nữ chính xém không còn mạng để trở về.
Trước đây cô ghĩ, không có tình yêu, thì cũng còn tình cảm thuở còn bé mà, tại sao Thụy Vũ chưa một lần đứng ra bảo vệ nữ chính trước Hoàng Kỳ?
Sau này cô mới hiểu, khi họ yêu bạn, chỉ cần bạn đứt tay một chút họ cũng đau lòng như bị dao cắt vào tim. Nhưng khi họ không yêu bạn, dù bạn có bị tổn thương bao nhiêu, họ đều có thể thờ ơ đứng ngoài xem như không liên quan tới mình.
Đó chính là khác nhau giữa yêu và không yêu.
Cho nên khi yêu, con người ta chỉ nên yêu năm phần thôi, phải chừa lại cho mình sự tự tôn và lí trí. Yêu ít một chút, lúc bị thương cũng sẽ đỡ đau hơn.
Nói thì là vậy, nhưng cô biết tình yêu một khi phát triển thì rất mù quáng, không phải ai cũng có thể giữ được lí trí, nên cô thương nữ chính lắm.
Nữ chính yêu một người, yêu đến hèn mọn, yêu đến thương tích đầy mình, nhưng người ta lại giẫm đạp tình yêu của cô ấy dưới chân đến tan nát.
Giọng Hoàng Kỳ đột nhiên vang lên, kéo cô về thực tại: "Vậy thì tránh ra, hôm nay cô ta chết hay sống cũng không liên quan gì tới cậu." Gã hất cằm với đàn em: "Lên đi!"
Hoàng Kỳ vừa nói xong, lập tức có hai tên xông lên muốn kéo Đỗ An Vi, cô định quay người bỏ chạy, nhưng còn chưa kịp chạy đã thấy Đoàn Huyền Ý tay phải nắm tóc một tên, tay trái cũng nắm tóc một tên, rồi đem hai cái đầu cụng vào nhau, xong quăng bọn họ ra, khiến họ ngã ra đất.
Cô há hốc mồm giơ ngón cái lên với Đoàn Huyền Ý, nói: "Lực tay ghê gớm đó đàn anh."
Thế mới nói, anh ta đối với cô nương tay cỡ nào.
Đoàn Huyền Ý đắc chí hỏi cô: "Hâm mộ không?"
Cô gật đầu như gà mổ thóc.
Vẻ mặt anh ta kiêu ngạo: "Sau này đi theo đàn anh đòi nợ mướn, không lo chết đói."
Cô nhéo vào eo Đoàn Huyền Ý, đúng là không thể nào nghiêm tức quá năm phút mà, thế là cũng hùa theo: "Sau này mong đàn anh chiếu cố."
Đoàn Huyền Ý đánh nhẹ vào tay cô, la lên: "Áu! Quỷ nhỏ, đau nha."
Thụy Vũ thu hết một màn này vào trong mắt, nắm tay hắn siết chặt lại. Cô tìm được mối khác ngon hơn rồi sao?
"Mày là ai?" Hoàng Kỳ lúc này mới để ý Đoàn Huyền Ý.
Đỗ An Vi quay ra nhìn bọn họ, vừa nhìn qua đã thấy Thụy Vũ đang nhìn cô, vẻ mặt hắn có chút phức tạp, đụng phải ánh mắt của cô thì quay đi. Cô cũng không để ý lắm, chỉ mong chờ câu trả lời của Đoàn Huyền Ý thật đặc sắc.
Nếu anh ta có thể trả lời: "Tao là ba của mày!" Thì cô tình nguyện bưng trà rót nước cho anh ta một tháng.
Nhưng Đoàn Huyền Ý không trả lời Hoàng Kỳ, mà chỉ nói: "Chuyện là tôi thấy một đám người toàn đàn ông con trai sức bò, sức trâu, mà bắt nạt một cô gái chân yếu tay mềm cũng hơi kì nhỉ?"
Anh ta đưa tay chỉ vào Thiện Nhã: "Không phải nhóm mấy người có một cô gái đây sao? Để hai bạn nữ đánh nhau, nếu An Vi thắng, thì xí xóa mọi chuyện có được không?"
Hoàng Kỳ nói với Đoàn Huyền Ý, nhưng lại đưa cặp mắt hung ác nhìn Đỗ An Vi: "Cô ta thử đụng vào một ngón tay của Thiện Nhã thử xem, xem tao có xé xác cô ta ra không."
Cô kéo ống tay áo của Đoàn Huyền Ý, nói nhỏ:
"Người tên Thiện Nhã kia chính là nguyên nhân khiến hai tên đó nổi điên với tôi, anh kêu tôi đánh cô ta, chi bằng đem quan tài đến cho tôi luôn đi."
"Vậy thì càng dễ." Đoàn Huyền Ý kéo cô ra đứng đối diện với Thiện Nhã: "Nguyên nhân ở đây, thì giải quyết vấn đề ở đây. Nào, hiểu lầm cái gì thì nói ra đi."
Thiện Nhã thấy Đỗ An Vi đứng đối diện thì lùi về phía sau, rồi ôm lấy cánh tay của Thụy Vũ, mặt tái mét như cô là quỷ đòi mạng cô ta vậy.
Diễn cũng lố lăng quá đó chị gái!
Đỗ An Vi đương nhiên không chịu thua kém, đôi mắt bắt đầu ươn ướt, nhẹ giọng: "Chị, chị nói đi em có đẩy chị xuống cầu thang không? Mạng của em nằm trong tay chị đó, chị nói cho đúng nhé." Cô chấm nước mắt: "Em cách chị năm bậc cầu thang, là em đẩy chị sao?"
Cô cố tình nhắc vụ đứng cách xa năm bậc cầu thang, khiến vẻ mặt Thiện Nhã lúng túng.
Trước đây nữ chính không biết diễn kịch, khi bị oan cái gì cũng chỉ biết làm loạn lên nên càng trúng kế Thiện Nhã. Bây giờ gặp đối thủ diễn kịch là cô, nên cô ta có vẻ không biết nên làm thế nào.
Thấy không thể đổ thừa được cô, Thiện Nhã buông tay Thụy Vũ ra, quay sang kéo tay Hoàng Kỳ:
"Hôm đó tớ chỉ bị trượt chân thôi, không phải An Vi đẩy đâu, em ấy cũng bị thương cậu đừng hiểu lầm."
Hoàng Kỳ nghi ngờ hỏi: "Thật sao? Em không cần phải sợ, chỉ cần em nói ra anh sẽ đòi lại công bằng cho em."
Thiện Nhã đáp: "Thật mà, An Vi không đẩy em."
Hoàng Kỳ quay sang nhìn Đỗ An Vi nói: "Được, chuyện này tôi có thể bỏ qua, vậy còn chuyện ban sáng? Cô cũng phải trả giá chứ?"
Cô nhanh miệng đáp: "Vậy cho anh đá lại một cái là được chứ gì."
Không biết Hoàng Kỳ nghĩ tới cái gì, mà lỗ tai đỏ lên, vẻ mặt hung dữ quát cô:
"Đồ điên! Không biết xấu hổ hả?" Rồi quay sang Thụy Vũ, nói: "Dạy lại người của cậu cách nói chuyện đi, tôi thấy cô ta ngày càng điên rồi đó!"
Dứt lời, kéo tay Thiện Nhã rời đi.
Thụy Vũ chán ghét nhìn cô, nói: "Chơi với thứ không ra gì, nên khiến bản thân càng ngày càng không ra gì giống như vậy." Nói xong, cũng rời đi.
Đoàn Huyền Ý vỗ vai tôi "Ê, cậu ta chửi xéo tôi đúng không?"
Cô nhún vai "Mặc kệ đi, họ điên nên mới nghĩ người khác điên giống như họ."
Rồi ánh mắt cô lấp lánh nhìn Đoàn Huyền Ý: "Anh đi gọi món nhé, tôi đói lắm rồi đi không nổi."
Hiếm khi anh ta không đùa dai mà đáp ứng: "Ừ, lại bàn ngồi đi."
Cô hạnh phúc kiếm bàn ngồi xuống.
Cái bụng của tôi ơi, cuối cùng cũng được ăn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.