Xuyên Vào Ổ Thổ Phỉ, Trở Thành Nữ Đại Vương
Chương 16: Sợ Mất Mật
Niên Tiểu Hoa
04/09/2024
Thích Tự Thu vừa chạy tới đã nghe thấy tiếng răn dạy chẳng chút nể nang của Diêm Như Ngọc, y nhất thời ngẩn ra.
Sở dĩ y sốt sắng chạy tới, là sợ tên đần lão nhị nhất thời tức giận, thái độ hùng hổ dọa sợ đứa cháu gái Đại đương gia này. Nhưng y không ngờ rằng, sau một đêm, Diêm Như Ngọc vẫn giống như hôm qua, cái miệng không những không nể nang, mà còn mắng chửi càng lưu loát hơn.
Trái lại, Vạn Thiết Dũng - Nhị đương gia uy phong lẫm liệt…
Đột nhiên trở nên tầm thường.
“Nhị ca, Đại đương gia cũng chỉ có lòng tốt thôi mà, sao huynh phải tức giận đến mức ấy?” Thích Tự Thu vội khuyên.
“Ngươi đến đúng lúc lắm. Ngươi cứ khăng khăng để nó tiếp tục giữ chức Đại đương gia, giờ thì sáng mắt ra chưa? Đồ ăn sáng nay được khôi phục theo tiêu chuẩn trước kia, bây giờ tất cả mọi người trong trại đều đang suy đoán đây là bữa cơm chia tay, sau khi ăn xong bữa này, trại chúng ta sẽ giải tán kia kìa.” Vạn Thiết Dũng tức giận nói.
“Vậy Nhị đương gia trả lời họ thế nào?” Diêm Như Ngọc nhướng mày hỏi.
“Lão tử còn nói gì được nữa? Cơm chia tay cái rắm, ngày nào lão tử còn sống, thì Diêm Ma Trại đừng hòng giải tán. Nếu ngươi không làm được thì để lão tử lên làm! Trông cậy vào con nhóc còn chưa mọc đủ răng như ngươi, thật sự là, thật sự là…” Mấy chữ tiếp theo như bị mắc ở họng, Vạn Thiết Dũng không thể nói nên lời.
Diêm Như Ngọc lại đột nhiên cười rộ lên, nói: “Nhị đương gia, ta đã nói rồi, học thêm mấy chữ sẽ không thiệt. Ít nhất cũng không giống hiện tại, muốn mắng ta nhưng lại không rặn nổi một từ.”
“Con mẹ nó, lão tử còn cần ngươi dạy chắc?” Vạn Thiết Dũng lại tức điên lên.
Diêm Như Ngọc có thù với ông ta à? Vừa sáng sớm, nàng ta đã chọc ông ta tức đến độ suýt thì thăng thiên.
Thích Tự Thu không nhịn được mà phì cười, hình như lâu lắm rồi Diêm Ma Trại không còn tiếng cãi cọ ồn ào như thế này nữa!
“Nhị ca, có chuyện gì thì cũng phải bình tĩnh. Đại đương gia làm vậy, chắc chắn là có lý của con bé. Huống hồ, chỉ cần chúng ta giải quyết được vấn đề lương thảo, thì việc khôi phục chi phí cũng là chuyện sớm hay muộn thôi.” Thích Tự Thu chậm rãi nói.
“Ngươi nói thì dễ lắm, những đoàn thương nhân đi qua địa bàn của Diêm Ma Trại chúng ta đều bị các sơn trại khác cướp mất rồi, nếu không liều mạng một phen thì khó mà cướp lại lắm. Nhưng các ngươi cũng biết tình hình hiện tại của trại chúng ta rồi đấy, sĩ khí của các huynh đệ giảm sút nghiêm trọng, lỡ lúc xuống núi bị người ta đề mắt đến, không phải sẽ bị diện tận gốc ư? Người ngoài nghe danh Tiểu Diêm Vương của con bé, có lẽ còn có chút kiêng dè, nhưng nếu để họ tận mắt nhìn thấy dáng vẻ này của nó, chẳng phải sơn trại chúng ta sẽ trở thành trò cười cho người khác à?” Vạn Thiết Dũng thở dài nói.
Đâu chỉ làm trò cười cho người khác! Quan trọng hơn là, sau khi nhìn thấy vẻ ngoài mảnh mai của Diêm Như Ngọc, lực uy hiếp từ danh tiếng Tiểu Diêm Vương cũng không còn nữa, tất nhiên người khác sẽ nảy sinh ý định chiếm đoạt đỉnh núi của Diêm Ma Trại bọn họ.
Nhưng nàng là Đại đương gia, lần đầu tiên xuống núi không thể không có nàng dẫn đội.
Thích Tự Thu thở dài, suy nghĩ một lát rồi nói với Diêm Như Ngọc: “Lần này Đại đương gia làm vậy là có dự định gì ư?”
“Dự định? Nó thì có thể có dự định gì? Ta thấy nó đang chơi đùa thì có!” Vạn Thiết Dũng hừ lạnh một tiếng.
“Tình hình hiện tại không thích hợp xuống núi, thế nên về phương diện lương thảo này, chúng ta còn phải nghĩ cách khác.” Diêm Như Ngọc cất tiếng nói.
“Chuyện này còn cần ngươi nói chắc? Với thân thể phế vật này của ngươi, nếu thật sự xuống núi, đoán chừng ngươi sẽ sợ mất mật cho xem.” Vạn Thiết Dũng ghét bỏ nói.
Nếu lão đương gia còn sống, ông ta sẽ không nói hai lời. Nhưng hiện tại, thủ lĩnh của Diêm Ma Trại lại là một con nhóc, khiến ông ta mất hết mặt mũi.
Diêm Như Ngọc không nhịn được mà lườm ông ta một cái. Nhị đương gia này giống hệt ve sầu, chỉ biết kêu gào inh ỏi, tính cách xốc nổi. May mà hiện tại nàng là người bình thường, chẳng có chút võ công nào, nếu không chỉ e nàng đã không khống chế nổi tính cách, trực tiếp ném người ra ngoài.
Sở dĩ y sốt sắng chạy tới, là sợ tên đần lão nhị nhất thời tức giận, thái độ hùng hổ dọa sợ đứa cháu gái Đại đương gia này. Nhưng y không ngờ rằng, sau một đêm, Diêm Như Ngọc vẫn giống như hôm qua, cái miệng không những không nể nang, mà còn mắng chửi càng lưu loát hơn.
Trái lại, Vạn Thiết Dũng - Nhị đương gia uy phong lẫm liệt…
Đột nhiên trở nên tầm thường.
“Nhị ca, Đại đương gia cũng chỉ có lòng tốt thôi mà, sao huynh phải tức giận đến mức ấy?” Thích Tự Thu vội khuyên.
“Ngươi đến đúng lúc lắm. Ngươi cứ khăng khăng để nó tiếp tục giữ chức Đại đương gia, giờ thì sáng mắt ra chưa? Đồ ăn sáng nay được khôi phục theo tiêu chuẩn trước kia, bây giờ tất cả mọi người trong trại đều đang suy đoán đây là bữa cơm chia tay, sau khi ăn xong bữa này, trại chúng ta sẽ giải tán kia kìa.” Vạn Thiết Dũng tức giận nói.
“Vậy Nhị đương gia trả lời họ thế nào?” Diêm Như Ngọc nhướng mày hỏi.
“Lão tử còn nói gì được nữa? Cơm chia tay cái rắm, ngày nào lão tử còn sống, thì Diêm Ma Trại đừng hòng giải tán. Nếu ngươi không làm được thì để lão tử lên làm! Trông cậy vào con nhóc còn chưa mọc đủ răng như ngươi, thật sự là, thật sự là…” Mấy chữ tiếp theo như bị mắc ở họng, Vạn Thiết Dũng không thể nói nên lời.
Diêm Như Ngọc lại đột nhiên cười rộ lên, nói: “Nhị đương gia, ta đã nói rồi, học thêm mấy chữ sẽ không thiệt. Ít nhất cũng không giống hiện tại, muốn mắng ta nhưng lại không rặn nổi một từ.”
“Con mẹ nó, lão tử còn cần ngươi dạy chắc?” Vạn Thiết Dũng lại tức điên lên.
Diêm Như Ngọc có thù với ông ta à? Vừa sáng sớm, nàng ta đã chọc ông ta tức đến độ suýt thì thăng thiên.
Thích Tự Thu không nhịn được mà phì cười, hình như lâu lắm rồi Diêm Ma Trại không còn tiếng cãi cọ ồn ào như thế này nữa!
“Nhị ca, có chuyện gì thì cũng phải bình tĩnh. Đại đương gia làm vậy, chắc chắn là có lý của con bé. Huống hồ, chỉ cần chúng ta giải quyết được vấn đề lương thảo, thì việc khôi phục chi phí cũng là chuyện sớm hay muộn thôi.” Thích Tự Thu chậm rãi nói.
“Ngươi nói thì dễ lắm, những đoàn thương nhân đi qua địa bàn của Diêm Ma Trại chúng ta đều bị các sơn trại khác cướp mất rồi, nếu không liều mạng một phen thì khó mà cướp lại lắm. Nhưng các ngươi cũng biết tình hình hiện tại của trại chúng ta rồi đấy, sĩ khí của các huynh đệ giảm sút nghiêm trọng, lỡ lúc xuống núi bị người ta đề mắt đến, không phải sẽ bị diện tận gốc ư? Người ngoài nghe danh Tiểu Diêm Vương của con bé, có lẽ còn có chút kiêng dè, nhưng nếu để họ tận mắt nhìn thấy dáng vẻ này của nó, chẳng phải sơn trại chúng ta sẽ trở thành trò cười cho người khác à?” Vạn Thiết Dũng thở dài nói.
Đâu chỉ làm trò cười cho người khác! Quan trọng hơn là, sau khi nhìn thấy vẻ ngoài mảnh mai của Diêm Như Ngọc, lực uy hiếp từ danh tiếng Tiểu Diêm Vương cũng không còn nữa, tất nhiên người khác sẽ nảy sinh ý định chiếm đoạt đỉnh núi của Diêm Ma Trại bọn họ.
Nhưng nàng là Đại đương gia, lần đầu tiên xuống núi không thể không có nàng dẫn đội.
Thích Tự Thu thở dài, suy nghĩ một lát rồi nói với Diêm Như Ngọc: “Lần này Đại đương gia làm vậy là có dự định gì ư?”
“Dự định? Nó thì có thể có dự định gì? Ta thấy nó đang chơi đùa thì có!” Vạn Thiết Dũng hừ lạnh một tiếng.
“Tình hình hiện tại không thích hợp xuống núi, thế nên về phương diện lương thảo này, chúng ta còn phải nghĩ cách khác.” Diêm Như Ngọc cất tiếng nói.
“Chuyện này còn cần ngươi nói chắc? Với thân thể phế vật này của ngươi, nếu thật sự xuống núi, đoán chừng ngươi sẽ sợ mất mật cho xem.” Vạn Thiết Dũng ghét bỏ nói.
Nếu lão đương gia còn sống, ông ta sẽ không nói hai lời. Nhưng hiện tại, thủ lĩnh của Diêm Ma Trại lại là một con nhóc, khiến ông ta mất hết mặt mũi.
Diêm Như Ngọc không nhịn được mà lườm ông ta một cái. Nhị đương gia này giống hệt ve sầu, chỉ biết kêu gào inh ỏi, tính cách xốc nổi. May mà hiện tại nàng là người bình thường, chẳng có chút võ công nào, nếu không chỉ e nàng đã không khống chế nổi tính cách, trực tiếp ném người ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.