Xuyên Vào Sách Thành Nữ Phụ Độc Ác, Tổng Tài Quyết Trở Mình
Chương 152
Tứ Gia
11/04/2021
Từ lúc Vivian hôn mê, trừ Hà Vĩnh cũng đang hôn mê, mọi người đều đến thăm cô một lần.
Đầu tiên là Sophia và Trần Gia Hưng, họ ngồi với cô một lúc lâu, sau đó Trần Gia Hưng kéo Sophia đi ăn.
Phong Giai Thành sau đó cũng đến, anh khám lại cho cô, kiểm tra tỉ mỉ vết thương, rồi lại ra ngoài.
Cố Minh và Ngô Thời Nhân cũng tới nhìn một chút rồi đi.
Robert Nguyễn cũng đến sau khi đã đập cho tên lùn một trận suýt chết. Anh đến nhìn Vivian, nhìn vết thương trên vai cô, sau đó nghe nói cô mất rất nhiều máu, phải truyền đến bốn túi máu cô mới tạm ổn định, nghe vậy, Robert Nguyễn tức giận, lại kiếm tên lùn đánh thêm một chập nữa.
Anh còn đến chỗ Ngô Thời Nhân đòi giao ra Trịnh Du Nhiên, Ngô Thời Nhân từ chối.
- Trịnh Du Nhiên phải để lại cho Vivian và Hà Vĩnh tự mình xử lý, đây là Bắc Thành, cậu không được lạm dụng tư hình đâu.
Cố Minh trợn trắng mắt, không biết là ai vừa nhìn Robert Nguyễn đánh tên lùn mà hả hê bao nhiêu. Bây giờ bày đặt "không được lạm dụng tư hình".
Vivian tỉnh dậy đã là chiều tối.
Vừa tỉnh dậy đã nghe tiếng khóc của An Hân.
- Chị Vivian, em xin lỗi, em thật sự không biết họ có ý định hại chị mà...huhu...chị Vivian, em xin lỗi chị...
Đang mơ mơ màng màng, Vivian cảm nhận được một điều, cô còn sống. Vivian khẽ đập đập tay lên tay An Hân trong khi An Hân đang chìm trong ăn năn tự trách.
- Đi...gọi bác sĩ.
An Hân choàng tỉnh, thấy Vivian đã tỉnh, nghe cô muốn gặp bác sĩ, cô vội chạy đi tìm Phong Giai Thành.
Nhìn dáng An Hân vội vã chạy đi, Vivian thở dài.
Lí ra cô cũng nên an ủi An Hân một chút, chỉ có điều là một người người mẹ, hiện tại Vivian chỉ quan tâm đến con của mình thôi, còn tâm trạng của nữ chính thì...để sau vậy.
Phong Giai Thành vội vã chạy tới. Vivian thấy anh, cô nắm cánh tay Phong Giai Thành hỏi.
- Anh ơi, con em...
Phong Giai Thành an ủi cô.
- Con em không sao, đừng lo lắng quá, mọi chuyện đã qua rồi.
Vivian cuối cùng cũng đã có thể bỏ tảng đá đè nặng trong lòng xuống.
Cô vuốt ve cái bụng vẫn còn phẳng lì của mình một cách trìu mến.
Lúc bị trúng đạn, thấy máu của mình không ngừng chảy, nghĩ tới cảnh tử vong đang tới gần, cô đã cầu nguyện một phép màu, cho cô và con vượt qua nguy hiểm, đứa nhỏ còn chưa thành hình của cô vô tội, nó xứng đáng được ngắm nhìn thế giới này.
Vivian chảy nước mắt, nước mắt của hạnh phúc, cô cảm ơn ông trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của cô.
Rồi cô nhớ ra một chuyện. Vivian nói với Phong Giai Thành, giọng nghẹn ngào.
- Anh à, em...em giết người rồi. Hắn...bọn họ, bọn họ, muốn làm nhục em, em không còn cách nào.
Sau đó cô khóc.
Phong Giai Thành ôm Vivian vào lòng.
- Anh biết, anh đều biết, tất cả đã qua rồi, có anh ở đây rồi, không sao...không sao rồi.
- Em sợ lắm. Lúc đâm hắn em cũng sợ, lúc trúng đạn em cũng sợ.
Phong Giai Thành nghe lòng đau nhói. Hà Vĩnh, Ngô Thời Nhân, Robert Nguyễn, Trần Gia Hưng...đều ở đây, họ đều là người có thể trấn áp một cõi, gánh vác một khoảng trời. Vậy mà lại để Vivian phải trãi qua khoảng thời gian khó khăn đến như vậy.
Tất cả, bao gồm cả hắn, đều quá vô dụng.
Anh chỉ biết vuốt lưng cho cô, an ủi cô.
- Đều qua rồi em à, đừng sợ nữa, đều qua rồi.
- Anh, em không thể tưởng tượng được, mới đây em còn có ý định từ bỏ con của mình, em đúng là một bà mẹ tồi, sau này con có trách em không anh?
- Không có đâu, không có đâu, ngoan, nghe lời anh, đừng nghĩ nhiều nữa.
Vivian sau khi khóc xong đã thấy đỡ hơn nhiều, cô thở ra một hơi dài, hai ngày nay cô đã sống trong lo lắng, bất an, lại vừa trãi qua nguy hiểm nên cô cần nói hết cho nhẹ lòng hơn.
Nói xong cô cũng thấy bình tĩnh nhiều.
Cô hỏi Phong Giai Thành về việc cô được cứu như thế nào.
Phong Giai Thành kể tỉ mỉ cho Vivian nghe tất cả, đặc biệt là mọi hành động cũng như trạng thái của Hà Vĩnh cho Vivian nghe.
Vivian vô cùng kinh ngạc.
- Anh nói...khi đang hiểu lầm đứa nhỏ là con anh, anh ấy vẫn hiến ba túi máu để cứu em? Sao có thể, nó không giống con người anh ấy chút nào.
- Điều đó chứng tỏ đối với cậu ấy, em rất quan trọng.
Vivian cũng nhận ra, Hà Vĩnh đã đối với cô quá tốt.
Thậm chí chấp nhận nguy hiểm vì cô, vì một đứa nhỏ mà anh tưởng của người khác.
Vivian đột nhiên rất muốn, rất muốn gặp mặt Hà Vĩnh.
Cô nói với Phong Giai Thành mình muốn gặp Hà Vĩnh.
Phong Giai Thành liền đi xem Hà Vĩnh đã tỉnh lại chưa.
Sophia vừa đi ăn về, biết được chị cô đã tỉnh liền chạy vào nhanh như một cơn gió, cô ôm lấy Vivian mà khóc.
- Chị làm em sợ quá....
Vivian an ủi Sophia.
- Chị không sao rồi mà, đừng khóc nữa.
Ngay lúc đó thì Trần Gia Hưng cũng mang theo một túi cơm hộp đi vào.
Ở núi đông thành này, nếu không tự mình nấu ăn mà muốn ăn bên ngoài, phải lái xe một đoạn đường rất xa, Trần Gia Hưng và Sophia ăn xong còn mua thêm cơm cho mọi người.
Mấy ngày nay có ai ăn uống được tử tế đâu, đặc biệt là Hà Vĩnh, từ lúc biết Vivian không ăn gì, cả anh cũng không ăn không ngủ mà tìm ra chỗ cô bị nhốt.
Cho nên Hà Vĩnh mới ngất đi chứ nếu lúc sức khỏe bình thường, có mất bao nhiêu máu hắn cũng không ngất đi như vậy.
Hai chị em ôm nhau được một lúc thì Phong Giai Thành trở lại, nói không thấy Hà Vĩnh đâu.
Cố Minh cũng vừa đến, nói Hà Vĩnh đã bỏ đi rồi. Hà Vĩnh nhờ Cố Minh nhắn lại với Vivian rằng cứ yên tâm dưỡng sức cho khỏe để làm cô dâu của Phong Giai Thành, chuyện của cả hai người, anh sẽ không can thiệp nữa và cũng sẽ không làm gì Phong gia hay Cố gia, bảo cô hãy yên tâm.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên. Ngô Thời Nhân hỏi Cố Minh.
- Sao không ngăn hắn lại.
- Lúc đó, Hà Vĩnh đã ngồi trong trực thăng, sau khi nói những lời kia với tôi xong thì khởi động máy bỏ đi, tôi có kêu cỡ nào hắn cũng đâu có nghe.
Phong Giai Thành lấy điện thoại ra gọi cho Hà Vĩnh, nhưng thuê bao không liên lạc được.
Thật ra, Hà Vĩnh tỉnh lại được một lúc, nghe nói Vivian đã tỉnh nên vội đến chỗ cô.
Hắn đến lúc Vivian đang ôm Phong Giai Thành khóc. Hắn đến lúc Vivian nói cô rất sợ hãi.
Cô rất sợ hãi.
Nếu Phong Giai Thành thấy tự trách một, thì Hà Vĩnh phải tự trách hàng trăm lần, để cô gái hắn yêu gặp nạn trong chính ngôi nhà của hắn, là chuyện mỉa mai cỡ nào.
Nói hắn là bá chủ ở Bắc Thành sao, thật là đáng buồn cười, thật là đáng khinh.
Tất cả là do hắn tạo nghiệt.
Hắn không nên đưa Trịnh Du Nhiên về đây, hắn không nên cho An Hân mượn nhà, hắn không nên truy đuổi Robert Nguyễn, hắn không nên dùng âm mưu để đưa Vivian trở lại.
Hắn làm cho người con gái hắn yêu phải trãi qua khoảng thời gian tồi tệ nhất trong đời cô, vậy mà hắn vẫn luôn được xưng là vua ở Bắc Thành.
Hà Vĩnh cảm thấy rất hổ thẹn với Vivian. Bây giờ chuyện hắn có thể làm cho cô là thành toàn cho cô và Giai Thành, để cô được hạnh phúc.
Vậy là hắn leo lên trực thăng đi luôn, dù chưa biết là sẽ đi đâu, tuy nhiên, hắn chỉ cần không xuất hiện trước mặt cô nữa thì cô sẽ hạnh phúc hơn.
Đầu tiên là Sophia và Trần Gia Hưng, họ ngồi với cô một lúc lâu, sau đó Trần Gia Hưng kéo Sophia đi ăn.
Phong Giai Thành sau đó cũng đến, anh khám lại cho cô, kiểm tra tỉ mỉ vết thương, rồi lại ra ngoài.
Cố Minh và Ngô Thời Nhân cũng tới nhìn một chút rồi đi.
Robert Nguyễn cũng đến sau khi đã đập cho tên lùn một trận suýt chết. Anh đến nhìn Vivian, nhìn vết thương trên vai cô, sau đó nghe nói cô mất rất nhiều máu, phải truyền đến bốn túi máu cô mới tạm ổn định, nghe vậy, Robert Nguyễn tức giận, lại kiếm tên lùn đánh thêm một chập nữa.
Anh còn đến chỗ Ngô Thời Nhân đòi giao ra Trịnh Du Nhiên, Ngô Thời Nhân từ chối.
- Trịnh Du Nhiên phải để lại cho Vivian và Hà Vĩnh tự mình xử lý, đây là Bắc Thành, cậu không được lạm dụng tư hình đâu.
Cố Minh trợn trắng mắt, không biết là ai vừa nhìn Robert Nguyễn đánh tên lùn mà hả hê bao nhiêu. Bây giờ bày đặt "không được lạm dụng tư hình".
Vivian tỉnh dậy đã là chiều tối.
Vừa tỉnh dậy đã nghe tiếng khóc của An Hân.
- Chị Vivian, em xin lỗi, em thật sự không biết họ có ý định hại chị mà...huhu...chị Vivian, em xin lỗi chị...
Đang mơ mơ màng màng, Vivian cảm nhận được một điều, cô còn sống. Vivian khẽ đập đập tay lên tay An Hân trong khi An Hân đang chìm trong ăn năn tự trách.
- Đi...gọi bác sĩ.
An Hân choàng tỉnh, thấy Vivian đã tỉnh, nghe cô muốn gặp bác sĩ, cô vội chạy đi tìm Phong Giai Thành.
Nhìn dáng An Hân vội vã chạy đi, Vivian thở dài.
Lí ra cô cũng nên an ủi An Hân một chút, chỉ có điều là một người người mẹ, hiện tại Vivian chỉ quan tâm đến con của mình thôi, còn tâm trạng của nữ chính thì...để sau vậy.
Phong Giai Thành vội vã chạy tới. Vivian thấy anh, cô nắm cánh tay Phong Giai Thành hỏi.
- Anh ơi, con em...
Phong Giai Thành an ủi cô.
- Con em không sao, đừng lo lắng quá, mọi chuyện đã qua rồi.
Vivian cuối cùng cũng đã có thể bỏ tảng đá đè nặng trong lòng xuống.
Cô vuốt ve cái bụng vẫn còn phẳng lì của mình một cách trìu mến.
Lúc bị trúng đạn, thấy máu của mình không ngừng chảy, nghĩ tới cảnh tử vong đang tới gần, cô đã cầu nguyện một phép màu, cho cô và con vượt qua nguy hiểm, đứa nhỏ còn chưa thành hình của cô vô tội, nó xứng đáng được ngắm nhìn thế giới này.
Vivian chảy nước mắt, nước mắt của hạnh phúc, cô cảm ơn ông trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của cô.
Rồi cô nhớ ra một chuyện. Vivian nói với Phong Giai Thành, giọng nghẹn ngào.
- Anh à, em...em giết người rồi. Hắn...bọn họ, bọn họ, muốn làm nhục em, em không còn cách nào.
Sau đó cô khóc.
Phong Giai Thành ôm Vivian vào lòng.
- Anh biết, anh đều biết, tất cả đã qua rồi, có anh ở đây rồi, không sao...không sao rồi.
- Em sợ lắm. Lúc đâm hắn em cũng sợ, lúc trúng đạn em cũng sợ.
Phong Giai Thành nghe lòng đau nhói. Hà Vĩnh, Ngô Thời Nhân, Robert Nguyễn, Trần Gia Hưng...đều ở đây, họ đều là người có thể trấn áp một cõi, gánh vác một khoảng trời. Vậy mà lại để Vivian phải trãi qua khoảng thời gian khó khăn đến như vậy.
Tất cả, bao gồm cả hắn, đều quá vô dụng.
Anh chỉ biết vuốt lưng cho cô, an ủi cô.
- Đều qua rồi em à, đừng sợ nữa, đều qua rồi.
- Anh, em không thể tưởng tượng được, mới đây em còn có ý định từ bỏ con của mình, em đúng là một bà mẹ tồi, sau này con có trách em không anh?
- Không có đâu, không có đâu, ngoan, nghe lời anh, đừng nghĩ nhiều nữa.
Vivian sau khi khóc xong đã thấy đỡ hơn nhiều, cô thở ra một hơi dài, hai ngày nay cô đã sống trong lo lắng, bất an, lại vừa trãi qua nguy hiểm nên cô cần nói hết cho nhẹ lòng hơn.
Nói xong cô cũng thấy bình tĩnh nhiều.
Cô hỏi Phong Giai Thành về việc cô được cứu như thế nào.
Phong Giai Thành kể tỉ mỉ cho Vivian nghe tất cả, đặc biệt là mọi hành động cũng như trạng thái của Hà Vĩnh cho Vivian nghe.
Vivian vô cùng kinh ngạc.
- Anh nói...khi đang hiểu lầm đứa nhỏ là con anh, anh ấy vẫn hiến ba túi máu để cứu em? Sao có thể, nó không giống con người anh ấy chút nào.
- Điều đó chứng tỏ đối với cậu ấy, em rất quan trọng.
Vivian cũng nhận ra, Hà Vĩnh đã đối với cô quá tốt.
Thậm chí chấp nhận nguy hiểm vì cô, vì một đứa nhỏ mà anh tưởng của người khác.
Vivian đột nhiên rất muốn, rất muốn gặp mặt Hà Vĩnh.
Cô nói với Phong Giai Thành mình muốn gặp Hà Vĩnh.
Phong Giai Thành liền đi xem Hà Vĩnh đã tỉnh lại chưa.
Sophia vừa đi ăn về, biết được chị cô đã tỉnh liền chạy vào nhanh như một cơn gió, cô ôm lấy Vivian mà khóc.
- Chị làm em sợ quá....
Vivian an ủi Sophia.
- Chị không sao rồi mà, đừng khóc nữa.
Ngay lúc đó thì Trần Gia Hưng cũng mang theo một túi cơm hộp đi vào.
Ở núi đông thành này, nếu không tự mình nấu ăn mà muốn ăn bên ngoài, phải lái xe một đoạn đường rất xa, Trần Gia Hưng và Sophia ăn xong còn mua thêm cơm cho mọi người.
Mấy ngày nay có ai ăn uống được tử tế đâu, đặc biệt là Hà Vĩnh, từ lúc biết Vivian không ăn gì, cả anh cũng không ăn không ngủ mà tìm ra chỗ cô bị nhốt.
Cho nên Hà Vĩnh mới ngất đi chứ nếu lúc sức khỏe bình thường, có mất bao nhiêu máu hắn cũng không ngất đi như vậy.
Hai chị em ôm nhau được một lúc thì Phong Giai Thành trở lại, nói không thấy Hà Vĩnh đâu.
Cố Minh cũng vừa đến, nói Hà Vĩnh đã bỏ đi rồi. Hà Vĩnh nhờ Cố Minh nhắn lại với Vivian rằng cứ yên tâm dưỡng sức cho khỏe để làm cô dâu của Phong Giai Thành, chuyện của cả hai người, anh sẽ không can thiệp nữa và cũng sẽ không làm gì Phong gia hay Cố gia, bảo cô hãy yên tâm.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên. Ngô Thời Nhân hỏi Cố Minh.
- Sao không ngăn hắn lại.
- Lúc đó, Hà Vĩnh đã ngồi trong trực thăng, sau khi nói những lời kia với tôi xong thì khởi động máy bỏ đi, tôi có kêu cỡ nào hắn cũng đâu có nghe.
Phong Giai Thành lấy điện thoại ra gọi cho Hà Vĩnh, nhưng thuê bao không liên lạc được.
Thật ra, Hà Vĩnh tỉnh lại được một lúc, nghe nói Vivian đã tỉnh nên vội đến chỗ cô.
Hắn đến lúc Vivian đang ôm Phong Giai Thành khóc. Hắn đến lúc Vivian nói cô rất sợ hãi.
Cô rất sợ hãi.
Nếu Phong Giai Thành thấy tự trách một, thì Hà Vĩnh phải tự trách hàng trăm lần, để cô gái hắn yêu gặp nạn trong chính ngôi nhà của hắn, là chuyện mỉa mai cỡ nào.
Nói hắn là bá chủ ở Bắc Thành sao, thật là đáng buồn cười, thật là đáng khinh.
Tất cả là do hắn tạo nghiệt.
Hắn không nên đưa Trịnh Du Nhiên về đây, hắn không nên cho An Hân mượn nhà, hắn không nên truy đuổi Robert Nguyễn, hắn không nên dùng âm mưu để đưa Vivian trở lại.
Hắn làm cho người con gái hắn yêu phải trãi qua khoảng thời gian tồi tệ nhất trong đời cô, vậy mà hắn vẫn luôn được xưng là vua ở Bắc Thành.
Hà Vĩnh cảm thấy rất hổ thẹn với Vivian. Bây giờ chuyện hắn có thể làm cho cô là thành toàn cho cô và Giai Thành, để cô được hạnh phúc.
Vậy là hắn leo lên trực thăng đi luôn, dù chưa biết là sẽ đi đâu, tuy nhiên, hắn chỉ cần không xuất hiện trước mặt cô nữa thì cô sẽ hạnh phúc hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.