Xuyên Vào Sách Thành Nữ Phụ Độc Ác, Tổng Tài Quyết Trở Mình
Chương 69
Tứ Gia
12/03/2021
Vivian mở cửa nhà, mời Hà Vĩnh vào.
Ngôi nhà có hai tầng, tầng dưới có phòng khách và nhà bếp. Tầng trên là phòng ngủ, phòng sách và phòng làm việc của cả hai.
Từng chi tiết như thảm trải sàn, tranh treo tường, ghế salon, kệ trang trí, đèn chùm trong phòng khách, tất cả đều do cô và Phong Giai Thành lựa chọn cùng nhau.
Không khí hòa hợp ấm cúng lan tỏa khắp nơi.
Vivian mời Hà Vĩnh ngồi, nói xin lỗi vì nhà còn bừa bộn.
Hà Vĩnh hỏi
- Em ở đây một mình?
- Không phải. Ở cùng bạn trai.
Cô nhìn thẳng vào Hà Vĩnh, không có ý né tránh hay giấu diếm.
Hà Vĩnh cười, lại không hỏi thêm nữa mà nói sang chuyện khác.
- Chiều nay em định ăn gì? Siêu thị cách đây khá xa, không có xe thì đi như thế nào?
Vivian cũng nghĩ không có xe thật là phiền. Cô định bảo Marry đi mua đồ mang đến, chỉ là Marry vẫn luôn đi bên ngoài, không biết khi nào mới về tới.
- Đi, anh chở em đi mua.
Vivian nhận mệnh đi cùng Hà Vĩnh. Dù anh ta muốn đánh lá bài gì thì hôm nay, cô đã quyết tâm phải nói rõ ràng hết mọi chuyện.
Họ đã thông qua Nhã Phượng và An Hân để gián tiếp cho Hà Vĩnh biết quan hệ của họ.
Sau này sẽ còn gặp nhau nhiều, để lại gút mắc trong lòng là điều không nên.
Hai người mua khá nhiều đồ, vừa ăn vừa dự trữ, mua cả rượu. Vivian rất lịch sự hỏi Hà Vĩnh muốn ăn gì, cô sẽ nấu mời hắn ăn.
Thứ nhất vì công đưa về cần trả ơn, thứ hai họ có chuyện cần nói rõ.
Nói trong bàn ăn có một ít rượu sẽ làm không khí bớt căng thẳng hơn.
Theo gợi ý của Hà Vĩnh, Vivian làm món cá hồi áp chảo sốt tiêu đen.
Trong khi Vivian thuần thục nấu ăn, tác phong rất giống đầu bếp thực sự. Hà Vĩnh nhìn cô suy nghĩ cô đã học nấu ăn từ khi nào.
Sau khi áp chảo xong cá hồi, cô bắt đầu làm nước sốt tiêu. Sau đó hỏi Hà Vĩnh.
- Anh muốn ăn với bánh mì hay khoai tây chiên?
- Khoai tây nghiền.
Vivian gật đầu rồi bắt đầu luộc khoai tây.
- Trước đây em không thích nấu ăn lắm thì phải.
- Đúng vậy, trước kia thích quá nhiều thứ nên không có thời gian cho việc này.
Hắn im lặng.
Sau đó Vivian bắt đầu nghiền khoai tây và cho thêm gia vị.
Sau khi nấu xong. Cô bày lên đĩa, sau đó mang ra bàn ăn.
Cô còn mở một chai vang trắng Chardonnay để ăn cùng cá hồi.
Họ bắt đầu ăn.
Hà Vĩnh đôi khi lơ đãng nhìn Vivian, đôi khi cúi đầu không biết đang nghĩ gì. Vivian thì vẫn luôn nhìn anh.
Hà Vĩnh ăn xong miếng cá, cầm ly rượu vang lên có ý mời Vivian.
Cô cũng cầm ly vang lên cụng li với hắn.
Sau đó hắn hỏi.
- Lúc rời khỏi anh em đã nghĩ cái gì?
Cô cười.
- Nghĩ rằng, làm tiểu thư con nhà giàu vẫn hơn làm tình nhân không danh không phận.
- Những thứ anh cho em còn ít sao?
- Anh không thể cho em tình yêu.
Hắn im lặng. Đúng vậy, hắn không thể cho cô tình yêu, cho dù họ có bên nhau sáu năm nhưng những chuyện cô từng làm khiến hắn mỗi ngày một thêm chán ghét cô. Hắn đã dần muốn vứt bỏ cô sau khi gặp An Hân.
Vậy cái gì làm hắn thay đổi suy nghĩ? Là mỗi khi hắn nghĩ đến cô hôm đó, bị hắn ép nhảy cùng đến phồng rộp cả chân, sau đó rơi xuống hồ còn bị hắn vô tình đẩy ngã. Hắn không biết lúc đó cô đã mang tâm tình như thế nào khi về nhà.
Hắn chỉ biết mỗi khi hắn nghĩ lại đều có cảm giác muốn mắng bản thân.
Thế nhưng thế gian không có thuốc hối hận, Hà Vĩnh lại càng không phải kiểu người thích dày vò bản thân. Nếu hắn có lỗi, hắn sẽ bù đắp. Nhưng có vẻ cô đã không cần hắn bù đắp.
Vivian thấy Hà Vĩnh không nói thêm gì nữa, cô liền nói.
- Em biết điều gì làm anh không vui. Thứ nhất là vì em gài bẫy anh khi nghỉ việc, thứ hai là việc Giai Thành không nói việc em ở Mỹ cho anh biết.
Đã quyết định nói hết tất cả, cô sẽ không úp mở nữa. Khi hai chữ "Giai Thành" được nói ra, Hà Vĩnh kết thúc bữa ăn của hắn, cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Hắn lại rót cho mình một ly khác.
Vivian vẫn tiếp tục ăn. Hà Vĩnh không nói gì.
Hắn giận chứ, giận hai người đã phản bội hắn, Phong Giai Thành còn là bạn thân của hắn. Nhưng cô cứ vậy mà nói toạc ra, khiến hắn ngoài im lặng thì chẳng thể làm gì khác.
Vivian cũng kết thúc phần ăn, cô bắt đầu dọn dẹp.
Sau đó mời Hà Vĩnh đi dạo với cô một chút.
Họ theo lối mòn đi về hướng vườn hoa hồng.
Vivian lại nói tiếp.
- Anh có muốn nghe em giải thích không?
Hắn im lặng.
Cô nói.
- Hà Vĩnh, em hỏi anh, nếu hai năm trước em trở về bảo anh ở bên em và phải bỏ An Hân, nếu không em sẽ bỏ đi, anh sẽ chọn em hay An Hân? Nếu hiện tại, em nói rằng chỉ cần anh bỏ An Hân, em có thể quay lại với anh, anh có làm không?
Im lặng.
Vivian cười.
- Câu trả lời, cả hai chúng ta đều rõ ràng, không phải vậy sao?
Vivian tiếp tục màn độc thoại của mình.
- Hiện giờ không phải mọi thứ đang rất tốt sao, không ai ngăn cản anh và An Hân nữa, hạnh phúc mỹ mãn sắp đến với hai người rồi, không phải sao?
- Dù là quan hệ anh và Giai Thành hay quan hệ của anh với Phong thị, hoặc các hợp tác sắp tới giữa Hà thị và Cố thị, nếu duy trì sẽ có lợi cho anh hơn. Anh có thể không coi Cố thị ra gì, nhưng Phong thị là một đồng minh có lợi cho anh, vì chuyện nhỏ mà trở mặt nhau, anh thấy có đang không?
Hà Vĩnh vẫn im lặng, vì tất cả điều cô nói đều đúng. Hắn biết vậy, nhưng hắn cảm thấy rất không thoải mái. Cứ vậy mà buông tha cho hai người khiến hắn thấy bực bội.
Vivian vẫn luôn nhìn Hà Vĩnh, theo kinh nghiệm tiếp xúc, gương mặt âm trầm như vậy là sắp phát tác. Nhưng cô không biết hắn không đồng ý thứ gì.
Cô hít một hơi sâu tiếp tục nói
- Nếu anh còn giận, có thể nhắm vào em, chuyện này Giai Thành không làm gì sai hết.
- Nhắm vào em?-Hà Vĩnh lên tiếng, nhắm vào em như thế nào đây? Theo em thì anh sẽ làm gì?
- Với tính của anh, nếu không thích ai thì người đó đừng mong trụ lại được Bắc Thành này.
- Vậy em sẽ làm gì?
- Tìm cơ hội chỗ khác thôi, An thành hay Nam thành chẳng hạn.
- Vậy ra em đâu có sợ đối đầu với anh?
- Nhưng em không muốn.
- Em nói nếu còn giận thì cứ trút giận chỗ em đúng không?
- Đúng vậy, việc lừa gạt anh là em đã sai, em sẽ chịu trách nhiệm.
Ngôi nhà có hai tầng, tầng dưới có phòng khách và nhà bếp. Tầng trên là phòng ngủ, phòng sách và phòng làm việc của cả hai.
Từng chi tiết như thảm trải sàn, tranh treo tường, ghế salon, kệ trang trí, đèn chùm trong phòng khách, tất cả đều do cô và Phong Giai Thành lựa chọn cùng nhau.
Không khí hòa hợp ấm cúng lan tỏa khắp nơi.
Vivian mời Hà Vĩnh ngồi, nói xin lỗi vì nhà còn bừa bộn.
Hà Vĩnh hỏi
- Em ở đây một mình?
- Không phải. Ở cùng bạn trai.
Cô nhìn thẳng vào Hà Vĩnh, không có ý né tránh hay giấu diếm.
Hà Vĩnh cười, lại không hỏi thêm nữa mà nói sang chuyện khác.
- Chiều nay em định ăn gì? Siêu thị cách đây khá xa, không có xe thì đi như thế nào?
Vivian cũng nghĩ không có xe thật là phiền. Cô định bảo Marry đi mua đồ mang đến, chỉ là Marry vẫn luôn đi bên ngoài, không biết khi nào mới về tới.
- Đi, anh chở em đi mua.
Vivian nhận mệnh đi cùng Hà Vĩnh. Dù anh ta muốn đánh lá bài gì thì hôm nay, cô đã quyết tâm phải nói rõ ràng hết mọi chuyện.
Họ đã thông qua Nhã Phượng và An Hân để gián tiếp cho Hà Vĩnh biết quan hệ của họ.
Sau này sẽ còn gặp nhau nhiều, để lại gút mắc trong lòng là điều không nên.
Hai người mua khá nhiều đồ, vừa ăn vừa dự trữ, mua cả rượu. Vivian rất lịch sự hỏi Hà Vĩnh muốn ăn gì, cô sẽ nấu mời hắn ăn.
Thứ nhất vì công đưa về cần trả ơn, thứ hai họ có chuyện cần nói rõ.
Nói trong bàn ăn có một ít rượu sẽ làm không khí bớt căng thẳng hơn.
Theo gợi ý của Hà Vĩnh, Vivian làm món cá hồi áp chảo sốt tiêu đen.
Trong khi Vivian thuần thục nấu ăn, tác phong rất giống đầu bếp thực sự. Hà Vĩnh nhìn cô suy nghĩ cô đã học nấu ăn từ khi nào.
Sau khi áp chảo xong cá hồi, cô bắt đầu làm nước sốt tiêu. Sau đó hỏi Hà Vĩnh.
- Anh muốn ăn với bánh mì hay khoai tây chiên?
- Khoai tây nghiền.
Vivian gật đầu rồi bắt đầu luộc khoai tây.
- Trước đây em không thích nấu ăn lắm thì phải.
- Đúng vậy, trước kia thích quá nhiều thứ nên không có thời gian cho việc này.
Hắn im lặng.
Sau đó Vivian bắt đầu nghiền khoai tây và cho thêm gia vị.
Sau khi nấu xong. Cô bày lên đĩa, sau đó mang ra bàn ăn.
Cô còn mở một chai vang trắng Chardonnay để ăn cùng cá hồi.
Họ bắt đầu ăn.
Hà Vĩnh đôi khi lơ đãng nhìn Vivian, đôi khi cúi đầu không biết đang nghĩ gì. Vivian thì vẫn luôn nhìn anh.
Hà Vĩnh ăn xong miếng cá, cầm ly rượu vang lên có ý mời Vivian.
Cô cũng cầm ly vang lên cụng li với hắn.
Sau đó hắn hỏi.
- Lúc rời khỏi anh em đã nghĩ cái gì?
Cô cười.
- Nghĩ rằng, làm tiểu thư con nhà giàu vẫn hơn làm tình nhân không danh không phận.
- Những thứ anh cho em còn ít sao?
- Anh không thể cho em tình yêu.
Hắn im lặng. Đúng vậy, hắn không thể cho cô tình yêu, cho dù họ có bên nhau sáu năm nhưng những chuyện cô từng làm khiến hắn mỗi ngày một thêm chán ghét cô. Hắn đã dần muốn vứt bỏ cô sau khi gặp An Hân.
Vậy cái gì làm hắn thay đổi suy nghĩ? Là mỗi khi hắn nghĩ đến cô hôm đó, bị hắn ép nhảy cùng đến phồng rộp cả chân, sau đó rơi xuống hồ còn bị hắn vô tình đẩy ngã. Hắn không biết lúc đó cô đã mang tâm tình như thế nào khi về nhà.
Hắn chỉ biết mỗi khi hắn nghĩ lại đều có cảm giác muốn mắng bản thân.
Thế nhưng thế gian không có thuốc hối hận, Hà Vĩnh lại càng không phải kiểu người thích dày vò bản thân. Nếu hắn có lỗi, hắn sẽ bù đắp. Nhưng có vẻ cô đã không cần hắn bù đắp.
Vivian thấy Hà Vĩnh không nói thêm gì nữa, cô liền nói.
- Em biết điều gì làm anh không vui. Thứ nhất là vì em gài bẫy anh khi nghỉ việc, thứ hai là việc Giai Thành không nói việc em ở Mỹ cho anh biết.
Đã quyết định nói hết tất cả, cô sẽ không úp mở nữa. Khi hai chữ "Giai Thành" được nói ra, Hà Vĩnh kết thúc bữa ăn của hắn, cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Hắn lại rót cho mình một ly khác.
Vivian vẫn tiếp tục ăn. Hà Vĩnh không nói gì.
Hắn giận chứ, giận hai người đã phản bội hắn, Phong Giai Thành còn là bạn thân của hắn. Nhưng cô cứ vậy mà nói toạc ra, khiến hắn ngoài im lặng thì chẳng thể làm gì khác.
Vivian cũng kết thúc phần ăn, cô bắt đầu dọn dẹp.
Sau đó mời Hà Vĩnh đi dạo với cô một chút.
Họ theo lối mòn đi về hướng vườn hoa hồng.
Vivian lại nói tiếp.
- Anh có muốn nghe em giải thích không?
Hắn im lặng.
Cô nói.
- Hà Vĩnh, em hỏi anh, nếu hai năm trước em trở về bảo anh ở bên em và phải bỏ An Hân, nếu không em sẽ bỏ đi, anh sẽ chọn em hay An Hân? Nếu hiện tại, em nói rằng chỉ cần anh bỏ An Hân, em có thể quay lại với anh, anh có làm không?
Im lặng.
Vivian cười.
- Câu trả lời, cả hai chúng ta đều rõ ràng, không phải vậy sao?
Vivian tiếp tục màn độc thoại của mình.
- Hiện giờ không phải mọi thứ đang rất tốt sao, không ai ngăn cản anh và An Hân nữa, hạnh phúc mỹ mãn sắp đến với hai người rồi, không phải sao?
- Dù là quan hệ anh và Giai Thành hay quan hệ của anh với Phong thị, hoặc các hợp tác sắp tới giữa Hà thị và Cố thị, nếu duy trì sẽ có lợi cho anh hơn. Anh có thể không coi Cố thị ra gì, nhưng Phong thị là một đồng minh có lợi cho anh, vì chuyện nhỏ mà trở mặt nhau, anh thấy có đang không?
Hà Vĩnh vẫn im lặng, vì tất cả điều cô nói đều đúng. Hắn biết vậy, nhưng hắn cảm thấy rất không thoải mái. Cứ vậy mà buông tha cho hai người khiến hắn thấy bực bội.
Vivian vẫn luôn nhìn Hà Vĩnh, theo kinh nghiệm tiếp xúc, gương mặt âm trầm như vậy là sắp phát tác. Nhưng cô không biết hắn không đồng ý thứ gì.
Cô hít một hơi sâu tiếp tục nói
- Nếu anh còn giận, có thể nhắm vào em, chuyện này Giai Thành không làm gì sai hết.
- Nhắm vào em?-Hà Vĩnh lên tiếng, nhắm vào em như thế nào đây? Theo em thì anh sẽ làm gì?
- Với tính của anh, nếu không thích ai thì người đó đừng mong trụ lại được Bắc Thành này.
- Vậy em sẽ làm gì?
- Tìm cơ hội chỗ khác thôi, An thành hay Nam thành chẳng hạn.
- Vậy ra em đâu có sợ đối đầu với anh?
- Nhưng em không muốn.
- Em nói nếu còn giận thì cứ trút giận chỗ em đúng không?
- Đúng vậy, việc lừa gạt anh là em đã sai, em sẽ chịu trách nhiệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.