Xuyên Vào Sách Toán Học Phải Làm Sao Đây?
Chương 4: Vũ điệu trên băng tiểu thư Y
Mộc Thông Thông
21/06/2023
Vương Bác Vũ không ngờ rằng chưa đầy nửa tiếng sau, Đồ Hóa đã ra khỏi phòng học. Cậu ta vội kéo Đồ Hóa ra một góc rồi nhìn trái nhìn phải, chỉ sợ cậu rơi mất một miếng thịt: “Thế nào, bên trong có gì thế?”
Đồ Hóa nhìn bóng lưng Tôn Duy từ từ biến mất trong đám người: “Trò chơi 24 điểm, có hai người bị loại rồi.”
Vương Bác Vũ vô cùng ngạc nhiên: “Cái gì? 24 điểm? Trò này mà cũng có người bị loại á?!”
Những người khiêu chiến xung quanh nhìn thấy Đồ Hóa đi ra thì đều dồn dập đổ xô tới, mỗi người hỏi cậu một câu. Đồ Hóa trả lời mấy người, sau đó cảm thấy bầu không khí ồn ào này làm cậu có chút khó chịu, nên kéo Vương Bác Vũ rời khỏi đám đông.
Sau khi Vương Bác Vũ nghe xong lời giải thích của Đồ Hóa thì cảm thấy vòng chơi này quả thật rất bi3n thái, ủ rũ nói: “Hay là bây giờ tôi quay lại phòng học mà ông vừa vào lúc nãy? Nếu ông đã qua cửa rồi, tôi dựa theo phương pháp của ông thì nhất định cũng có thể qua cửa.”
“Hệ thống chắc chắn biết chúng ta lén lút trao đổi rồi, ông nghĩ là nó sẽ cho ông chơi lại trò chơi lúc nãy nữa à?” Đồ Hóa đã sớm nghĩ đến điểm này, đã có người qua cửa thì hệ thống nhất định sẽ làm mới trò chơi, cái này cũng giống như làm bài kiểm tra, đáp án đã được công bố thì làm gì có chuyện còn dùng đề bài tương tự nữa.
“Ý của ông là trò chơi 24 điểm đã không còn tồn tại nữa? Nếu như người khiêu chiến đi vào phòng học kia, thì sẽ bị đưa đến một cửa ải khác?” Vương Bác Vũ đột nhiên có chút đồng cảm với mấy người khiêu chiến sau khi nghe nội dung vượt ải của Đồ Hóa, thì lập tức đi vào phòng học.
Hiện tại, Đồ Hóa cảm thấy rất lo lắng. Cậu luôn cảm thấy trò chơi vượt ải này không hề đơn giản như vậy, đặc biệt là sau khi trải qua một cửa ải, thì loại cảm giác không tìm ra manh mối kia lại càng ngày càng trở nên mãnh liệt hơn.
Cậu hiển thị giao diện hệ thống của mình, thời gian đếm ngược còn 47 giờ, nhưng thanh trạng thái của cậu đã có sự thay đổi.
【 Cấp độ hiện tại: Vòng sơ tuyển】
【 Nhiệm vụ chính: Không 】
【 Nhiệm vụ chi nhánh: Không 】
【 Đạo cụ: Thiện cảm tiên sinh X +5 】
Phòng học Đồ Hóa vừa tiến vào chỉ là một nhiệm vụ chi nhánh mà thôi, nó cũng chẳng liên quan tới điều kiện của nhiệm vụ chính trong 48 giờ phải đưa ra đáp án, dường như cũng không có chút tiến triển nào. Tham gia trò chơi 24 điểm khiến cậu suýt bị loại kia cũng chỉ lấy được đạo cụ kỳ lạ là “Thiện cảm tiên sinh X”, cậu cũng vô cùng mơ màng trong việc làm thế nào để sử dụng nó.
Tòa nhà này có tổng cộng 72 phòng học, ngoài ra còn có nhà thi đấu, thư viện, sân bóng rổ và nhà ăn. Để tìm ra nhiệm vụ chính từ một ảo cảnh phức tạp như vậy là chuyện vô cùng khó khăn.
Bọn họ chỉ có 48 giờ, căn bản không thể nào vượt qua từng cửa ải được.
“Trước khi tôi ra ngoài, thì các phòng học khác có ai đi ra không?” Đồ Hóa đột nhiên hỏi Vương Bác Vũ.
Vương Bác Vũ nói: “Có hai phòng học có người đi ra, nhưng mà đề bài của bọn họ cũng rất bi3n thái.”
Đồ Hóa: “Bọn họ có nói nhiệm vụ mình trải qua là nhiệm vụ chính hay nhiệm vụ chi nhánh không?”
“Tôi cũng không hỏi chuyện đó.” Vương Bác Vũ nói, “Tôi chỉ nhìn thấy hai người bọn họ đi về phía nhà thi đấu bên kia thôi, hay là chúng ta đi qua tìm bọn họ hỏi một chút?”
Nhà thi đấu nằm ở phía sau tòa nhà giảng dạy, có không ít người khiêu chiến đi tới đó, nhưng hầu hết thì đều tay trắng trở về. Khác với tình huống ở dãy các phòng học, nhà thi đấu dường như không hề bố trí cửa ải rõ ràng. Đồ Hóa và Vương Bác Vũ kiểm tra cẩn thận một lượt xung quanh nhà thi đấu nhưng không hề phát động cửa ải nào, cũng không tìm thấy hai người khiêu chiến đã qua cửa.
Nếu nhìn từ góc độ của một trò chơi, trong những trường hợp bình thường, sẽ không lãng phí một mảnh đất lớn, cho nên nhà thi đấu sạch sẽ như vậy thật sự không đúng chút nào.
Ngay khi hai người chuẩn bị rời đi, thì có hai phòng thiết bị ở khúc quanh tầng một đã thu hút sự chú ý của Đồ Hóa. Hai phòng thiết bị này đã bị khóa lại, nên mọi người đều cảm thấy một không gian không thể mở ra được thì chắc chắn sẽ không tồn tại nhiệm vụ. Đồ Hóa tiến lại gần căn phòng, nhìn kĩ ổ khóa chữ U treo ở cửa. Ổ khóa này rỉ sắt loang lổ, hoàn toàn không phù hợp với một nhà thi đấu mới xây.
Vương Bác Vũ hiểu được ý định của Đồ Hóa, vác cái kệ sắt ở sảnh cầu lông bên cạnh qua, “Leng keng” một tiếng đập ổ khóa vỡ tan.
Đồ Hóa đang chuẩn bị đi tìm chìa khóa: …
Vương Bác Vũ phủi phủi bụi trên tay, ném kệ sắt qua một bên, đá văng cửa phòng thiết bị. Trong phòng thiết bị rất tối, tản ra mùi ẩm mốc, còn có chút lạnh lẽo.
Khi hai người vừa bước vào căn phòng thiết bị nhỏ hẹp, cánh cửa sắt phía sau lưng họ lập tức đóng lại. Vương Bác Vũ vội vàng quay đầu lại cố gắng mở cánh cửa ra, nhưng dù cậu ta cố thế nào thì cánh cửa này vẫn không mở được.
Tình huống quen thuộc.
Đồ Hóa hiển thị giao diện hệ thống, trong bóng tối lập tức tản ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt:
【 Cấp độ hiện tại: Vòng sơ tuyển】
【 Nhiệm vụ chính: Vũ điệu trên băng tiểu thư Y】
【 Nhiệm vụ chi nhánh: Không 】
【 Đạo cụ: Thiện cảm tiên sinh X +5 】
Là nhiệm vụ chính! Đồ Hóa ngẩng đầu lên, phòng thiết bị vốn chật hẹp tối tăm đã thay đổi, trước mắt là một sân trượt băng rộng rãi, xung quanh là những ngọn núi tuyết tản ra khí lạnh. Ở chính giữa sân trượt băng, có một một cô gái vóc người uyển chuyển, chân đi giày trượt băng đang nhảy múa những vũ điệu đẹp mắt.
Vương Bác Vũ mắt chữ O mồm chữ A: “Có chuyện gì xảy ra vậy?!”
Đồ Hóa im lặng kéo Vương Bác Vũ đến gần. Cô gái kia mặc một chiếc váy khiêu vũ bó sát người màu xanh nhạt, mái tóc màu bạc được tết thành hai bím tóc. Cô gái vừa khiêu vũ vừa hát ca khúc chủ đề của « Frozen ».
Bài hát kết thúc, cô gái cuối cùng cũng nhận ra sự tồn tại của hai người Đồ Hóa. Cô dừng lại điệu nhảy, trượt về phía bọn họ, trên mặt là sự kỳ vọng: “Hai vị kỹ sĩ, các người tới giải cứu công chúa Elsa sao?”
Vương Bác Vũ cau mày: “Công chúa Elsa? Nhiệm vụ này chẳng lẽ là vở kịch sân khấu « Frozen »?”
Đồ Hóa kết hợp gợi ý của hệ thống, bình tĩnh nói: “Cô là tiểu thư Y phải không?”
Lông mi dài của tiểu thư Y khẽ chớp chớp, lộ ra dáng vẻ vô cùng mất hứng rồi quay người trượt đi: “Thật nhàm chán, đợi lâu như vậy, người tới lại là hai tên tẻ nhạt.”
Đồ Hóa: …
“Keng ——”
Tiếng chuông vang lên, màn hình hệ thống xuất hiện dòng chữ:
【 Nhiệm vụ chính: Vũ điệu trên băng tiểu thư Y 】
【 Quy tắc: Thi trượt băng với tiểu thư Y, trình độ cao hơn tiểu thư Y thì sẽ thắng lợi qua cửa, nếu không sẽ bị loại, tổng cộng có ba cơ hội. 】
Quy tắc lần này rất đơn giản, nhưng Đồ Hóa lại vô cùng mơ màng. Nhiệm vụ chính lần này hoàn toàn khác so với Trò chơi 24 điểm mà cậu từng tham gia. Trong quy tắc của nhiệm vụ hoàn toàn không hề xuất hiện bất kỳ thông tin nào liên quan tới toán học, nhìn qua thì không khác gì một cuộc thi thể dục thông thường.
Tiểu thư Y như thể cảm nhận được sự hoang mang của hai người, khóe môi hơi cong lên, lộ ra một nụ cười giễu cợt, sau đó giơ hai tay lên, xoay tròn người trên sân trượt băng. Trong tay cô xuất hiện một cơn bão tuyết, chạy dọc theo sân tạo thành một đường thi đấu hình chữ U.
Tiểu thư Y đi đến đầu đường đua, vẫy tay về phía hai người: “Trong hai người các cậu, ai tới trước?”
Vương Bác Vũ hỏi: “Làm thế nào để giành chiến thắng? Chỉ cần tới đích trước cô sao?”
Hình dạng của sân thi đấu này rất kỳ lạ, rộng khoảng 500 mét, nhưng lại có hình chữ U, cuối đường đua có một sợi tơ đỏ, dành cho người đầu tiên chạm vạch đích.
“Vậy phải xem cậu có thể vượt qua tôi hay không…” Tiểu thư Y nở nụ cười, vung tay phải lên, dưới chân Vương Bác Vũ bỗng xuất hiện một đôi giày trượt băng.
Điều này có nghĩa là cậu ta phải thi đấu trước? Trong lòng Vương Bác Vũ vẫn còn sợ hãi, cậu ngồi xổm xuống đi giày, nhỏ giọng nói với Đồ Hóa: “Làm sao bây giờ, tôi trượt băng không giỏi!”
Đồ Hóa luôn cảm thấy cái trò chơi này không đơn giản như vậy. Nhưng trong một khoảng thời gian ngắn thì chưa tìm ra được manh mối nào, chỉ có thể động viên vỗ vỗ vai Vương Bác Vũ: “Không sao đâu, có ba cơ hội, tôi sẽ tìm ra cách thôi.”
Vương Bác Vũ cũng không thể làm gì khác, đành lấy hết dũng khí trượt tới sân băng. Sau khi hai người đứng vào vạch xuất phát, tiếng “Chuẩn bị” của hệ thống vang lên, ngay sau đó, tiểu thư Y như cá bơi trong bể nước, nhanh chóng vọt ra ngoài. Vương Bác Vũ cũng vội vã lúng túng đuổi theo sau.
Nhưng Vương Bác Vũ vốn không trượt băng giỏi nên trông cậu ta vô cùng ngốc nghếch, hệt như một con bạch tuộc đang cố gắng xoay xở trên mặt băng trơn, sao có thể so sánh với tiểu thư Y chuyên nghiệp như cá gặp nước. Sau ba lần ngã sấp, khoảng cách giữa hai người đã bị kéo ra một đoạn dài, tiểu thư Y chiến thắng áp đảo Vương Bác Vũ.
Âm thanh của hệ thống lập tức vang lên: “Keng ——”
【 Vòng đầu tiên, Vương Bác Vũ khiêu chiến thất bại. 】
Tiểu thư Y dương dương tự đắc, Vương Bác Vũ cúi đầu ủ rũ: “Sao bây giờ? Tôi chắc chắn không thể nào thắng được cô ấy, chẳng lẽ cứ như vậy mà bị loại sao?”
Đồ Hóa nhìn về phía cậu ta bằng một ánh mắt động viên, sau đó nhanh chóng đi giày trượt, thong dong trượt tới vạch xuất phát. Vừa nãy, cậu đã tỉ mỉ quan sát động tác của tiểu thư Y. Đối với trượt băng cự li ngắn, tốc độ của tiểu thư Y vốn không hề nhanh. Động tác của cô vô cùng mềm dẻo và uyển chuyển, tuy rằng rất đẹp mắt, nhưng tốc độ không đủ để bùng nổ.
Đồ Hóa có lòng tin sẽ vượt qua cô.
Rất nhanh, vòng thi đấu thứ nhất của Đồ Hóa bắt đầu. Tiểu thư Y tuy vừa tham gia một vòng đấu nhưng cũng không hề cảm thấy mệt mỏi, tốc độ của cô như một mũi tên, nhanh chóng vọt ra ngoài.
Đồ Hóa theo sát phía sau, tuy rằng lúc bắt đầu hơi chậm một nhịp, nhưng cậu lại rất giỏi trong các môn thể thao cự li ngắn kiểu này, sức mạnh bùng phát gấp mười lần, cậu lập tức hạ thấp trọng tâm của cơ thể, tần suất di chuyển của hai chân cực kỳ nhanh. Ở góc ngoặt duy nhất, Đồ Hóa dồn khí đan điền, nín thở, động tác như nước chảy mây trôi, vọt qua người tiểu thư Y, vượt qua cô ở khúc ngoặt.
Vương Bác Vũ ở bên ngoài sân thi đấu hưng phấn vỗ tay khen hay, Đồ Hóa thừa thế xông lên, chạm vạch đỏ ở đích trước tiên.
Niềm vui chiến thắng đã không đến như mong đợi, âm thanh lạnh như băng của hệ thống vang lên, kéo bọn họ xuống đáy vực:
【 Vòng thứ nhất, Đồ Hóa khiêu chiến thất bại. 】
Tác giả có một điều muốn nói: Đoán thử xem làm thế nào để chiến thắng, đoán đúng có thưởng ~
Đồ Hóa nhìn bóng lưng Tôn Duy từ từ biến mất trong đám người: “Trò chơi 24 điểm, có hai người bị loại rồi.”
Vương Bác Vũ vô cùng ngạc nhiên: “Cái gì? 24 điểm? Trò này mà cũng có người bị loại á?!”
Những người khiêu chiến xung quanh nhìn thấy Đồ Hóa đi ra thì đều dồn dập đổ xô tới, mỗi người hỏi cậu một câu. Đồ Hóa trả lời mấy người, sau đó cảm thấy bầu không khí ồn ào này làm cậu có chút khó chịu, nên kéo Vương Bác Vũ rời khỏi đám đông.
Sau khi Vương Bác Vũ nghe xong lời giải thích của Đồ Hóa thì cảm thấy vòng chơi này quả thật rất bi3n thái, ủ rũ nói: “Hay là bây giờ tôi quay lại phòng học mà ông vừa vào lúc nãy? Nếu ông đã qua cửa rồi, tôi dựa theo phương pháp của ông thì nhất định cũng có thể qua cửa.”
“Hệ thống chắc chắn biết chúng ta lén lút trao đổi rồi, ông nghĩ là nó sẽ cho ông chơi lại trò chơi lúc nãy nữa à?” Đồ Hóa đã sớm nghĩ đến điểm này, đã có người qua cửa thì hệ thống nhất định sẽ làm mới trò chơi, cái này cũng giống như làm bài kiểm tra, đáp án đã được công bố thì làm gì có chuyện còn dùng đề bài tương tự nữa.
“Ý của ông là trò chơi 24 điểm đã không còn tồn tại nữa? Nếu như người khiêu chiến đi vào phòng học kia, thì sẽ bị đưa đến một cửa ải khác?” Vương Bác Vũ đột nhiên có chút đồng cảm với mấy người khiêu chiến sau khi nghe nội dung vượt ải của Đồ Hóa, thì lập tức đi vào phòng học.
Hiện tại, Đồ Hóa cảm thấy rất lo lắng. Cậu luôn cảm thấy trò chơi vượt ải này không hề đơn giản như vậy, đặc biệt là sau khi trải qua một cửa ải, thì loại cảm giác không tìm ra manh mối kia lại càng ngày càng trở nên mãnh liệt hơn.
Cậu hiển thị giao diện hệ thống của mình, thời gian đếm ngược còn 47 giờ, nhưng thanh trạng thái của cậu đã có sự thay đổi.
【 Cấp độ hiện tại: Vòng sơ tuyển】
【 Nhiệm vụ chính: Không 】
【 Nhiệm vụ chi nhánh: Không 】
【 Đạo cụ: Thiện cảm tiên sinh X +5 】
Phòng học Đồ Hóa vừa tiến vào chỉ là một nhiệm vụ chi nhánh mà thôi, nó cũng chẳng liên quan tới điều kiện của nhiệm vụ chính trong 48 giờ phải đưa ra đáp án, dường như cũng không có chút tiến triển nào. Tham gia trò chơi 24 điểm khiến cậu suýt bị loại kia cũng chỉ lấy được đạo cụ kỳ lạ là “Thiện cảm tiên sinh X”, cậu cũng vô cùng mơ màng trong việc làm thế nào để sử dụng nó.
Tòa nhà này có tổng cộng 72 phòng học, ngoài ra còn có nhà thi đấu, thư viện, sân bóng rổ và nhà ăn. Để tìm ra nhiệm vụ chính từ một ảo cảnh phức tạp như vậy là chuyện vô cùng khó khăn.
Bọn họ chỉ có 48 giờ, căn bản không thể nào vượt qua từng cửa ải được.
“Trước khi tôi ra ngoài, thì các phòng học khác có ai đi ra không?” Đồ Hóa đột nhiên hỏi Vương Bác Vũ.
Vương Bác Vũ nói: “Có hai phòng học có người đi ra, nhưng mà đề bài của bọn họ cũng rất bi3n thái.”
Đồ Hóa: “Bọn họ có nói nhiệm vụ mình trải qua là nhiệm vụ chính hay nhiệm vụ chi nhánh không?”
“Tôi cũng không hỏi chuyện đó.” Vương Bác Vũ nói, “Tôi chỉ nhìn thấy hai người bọn họ đi về phía nhà thi đấu bên kia thôi, hay là chúng ta đi qua tìm bọn họ hỏi một chút?”
Nhà thi đấu nằm ở phía sau tòa nhà giảng dạy, có không ít người khiêu chiến đi tới đó, nhưng hầu hết thì đều tay trắng trở về. Khác với tình huống ở dãy các phòng học, nhà thi đấu dường như không hề bố trí cửa ải rõ ràng. Đồ Hóa và Vương Bác Vũ kiểm tra cẩn thận một lượt xung quanh nhà thi đấu nhưng không hề phát động cửa ải nào, cũng không tìm thấy hai người khiêu chiến đã qua cửa.
Nếu nhìn từ góc độ của một trò chơi, trong những trường hợp bình thường, sẽ không lãng phí một mảnh đất lớn, cho nên nhà thi đấu sạch sẽ như vậy thật sự không đúng chút nào.
Ngay khi hai người chuẩn bị rời đi, thì có hai phòng thiết bị ở khúc quanh tầng một đã thu hút sự chú ý của Đồ Hóa. Hai phòng thiết bị này đã bị khóa lại, nên mọi người đều cảm thấy một không gian không thể mở ra được thì chắc chắn sẽ không tồn tại nhiệm vụ. Đồ Hóa tiến lại gần căn phòng, nhìn kĩ ổ khóa chữ U treo ở cửa. Ổ khóa này rỉ sắt loang lổ, hoàn toàn không phù hợp với một nhà thi đấu mới xây.
Vương Bác Vũ hiểu được ý định của Đồ Hóa, vác cái kệ sắt ở sảnh cầu lông bên cạnh qua, “Leng keng” một tiếng đập ổ khóa vỡ tan.
Đồ Hóa đang chuẩn bị đi tìm chìa khóa: …
Vương Bác Vũ phủi phủi bụi trên tay, ném kệ sắt qua một bên, đá văng cửa phòng thiết bị. Trong phòng thiết bị rất tối, tản ra mùi ẩm mốc, còn có chút lạnh lẽo.
Khi hai người vừa bước vào căn phòng thiết bị nhỏ hẹp, cánh cửa sắt phía sau lưng họ lập tức đóng lại. Vương Bác Vũ vội vàng quay đầu lại cố gắng mở cánh cửa ra, nhưng dù cậu ta cố thế nào thì cánh cửa này vẫn không mở được.
Tình huống quen thuộc.
Đồ Hóa hiển thị giao diện hệ thống, trong bóng tối lập tức tản ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt:
【 Cấp độ hiện tại: Vòng sơ tuyển】
【 Nhiệm vụ chính: Vũ điệu trên băng tiểu thư Y】
【 Nhiệm vụ chi nhánh: Không 】
【 Đạo cụ: Thiện cảm tiên sinh X +5 】
Là nhiệm vụ chính! Đồ Hóa ngẩng đầu lên, phòng thiết bị vốn chật hẹp tối tăm đã thay đổi, trước mắt là một sân trượt băng rộng rãi, xung quanh là những ngọn núi tuyết tản ra khí lạnh. Ở chính giữa sân trượt băng, có một một cô gái vóc người uyển chuyển, chân đi giày trượt băng đang nhảy múa những vũ điệu đẹp mắt.
Vương Bác Vũ mắt chữ O mồm chữ A: “Có chuyện gì xảy ra vậy?!”
Đồ Hóa im lặng kéo Vương Bác Vũ đến gần. Cô gái kia mặc một chiếc váy khiêu vũ bó sát người màu xanh nhạt, mái tóc màu bạc được tết thành hai bím tóc. Cô gái vừa khiêu vũ vừa hát ca khúc chủ đề của « Frozen ».
Bài hát kết thúc, cô gái cuối cùng cũng nhận ra sự tồn tại của hai người Đồ Hóa. Cô dừng lại điệu nhảy, trượt về phía bọn họ, trên mặt là sự kỳ vọng: “Hai vị kỹ sĩ, các người tới giải cứu công chúa Elsa sao?”
Vương Bác Vũ cau mày: “Công chúa Elsa? Nhiệm vụ này chẳng lẽ là vở kịch sân khấu « Frozen »?”
Đồ Hóa kết hợp gợi ý của hệ thống, bình tĩnh nói: “Cô là tiểu thư Y phải không?”
Lông mi dài của tiểu thư Y khẽ chớp chớp, lộ ra dáng vẻ vô cùng mất hứng rồi quay người trượt đi: “Thật nhàm chán, đợi lâu như vậy, người tới lại là hai tên tẻ nhạt.”
Đồ Hóa: …
“Keng ——”
Tiếng chuông vang lên, màn hình hệ thống xuất hiện dòng chữ:
【 Nhiệm vụ chính: Vũ điệu trên băng tiểu thư Y 】
【 Quy tắc: Thi trượt băng với tiểu thư Y, trình độ cao hơn tiểu thư Y thì sẽ thắng lợi qua cửa, nếu không sẽ bị loại, tổng cộng có ba cơ hội. 】
Quy tắc lần này rất đơn giản, nhưng Đồ Hóa lại vô cùng mơ màng. Nhiệm vụ chính lần này hoàn toàn khác so với Trò chơi 24 điểm mà cậu từng tham gia. Trong quy tắc của nhiệm vụ hoàn toàn không hề xuất hiện bất kỳ thông tin nào liên quan tới toán học, nhìn qua thì không khác gì một cuộc thi thể dục thông thường.
Tiểu thư Y như thể cảm nhận được sự hoang mang của hai người, khóe môi hơi cong lên, lộ ra một nụ cười giễu cợt, sau đó giơ hai tay lên, xoay tròn người trên sân trượt băng. Trong tay cô xuất hiện một cơn bão tuyết, chạy dọc theo sân tạo thành một đường thi đấu hình chữ U.
Tiểu thư Y đi đến đầu đường đua, vẫy tay về phía hai người: “Trong hai người các cậu, ai tới trước?”
Vương Bác Vũ hỏi: “Làm thế nào để giành chiến thắng? Chỉ cần tới đích trước cô sao?”
Hình dạng của sân thi đấu này rất kỳ lạ, rộng khoảng 500 mét, nhưng lại có hình chữ U, cuối đường đua có một sợi tơ đỏ, dành cho người đầu tiên chạm vạch đích.
“Vậy phải xem cậu có thể vượt qua tôi hay không…” Tiểu thư Y nở nụ cười, vung tay phải lên, dưới chân Vương Bác Vũ bỗng xuất hiện một đôi giày trượt băng.
Điều này có nghĩa là cậu ta phải thi đấu trước? Trong lòng Vương Bác Vũ vẫn còn sợ hãi, cậu ngồi xổm xuống đi giày, nhỏ giọng nói với Đồ Hóa: “Làm sao bây giờ, tôi trượt băng không giỏi!”
Đồ Hóa luôn cảm thấy cái trò chơi này không đơn giản như vậy. Nhưng trong một khoảng thời gian ngắn thì chưa tìm ra được manh mối nào, chỉ có thể động viên vỗ vỗ vai Vương Bác Vũ: “Không sao đâu, có ba cơ hội, tôi sẽ tìm ra cách thôi.”
Vương Bác Vũ cũng không thể làm gì khác, đành lấy hết dũng khí trượt tới sân băng. Sau khi hai người đứng vào vạch xuất phát, tiếng “Chuẩn bị” của hệ thống vang lên, ngay sau đó, tiểu thư Y như cá bơi trong bể nước, nhanh chóng vọt ra ngoài. Vương Bác Vũ cũng vội vã lúng túng đuổi theo sau.
Nhưng Vương Bác Vũ vốn không trượt băng giỏi nên trông cậu ta vô cùng ngốc nghếch, hệt như một con bạch tuộc đang cố gắng xoay xở trên mặt băng trơn, sao có thể so sánh với tiểu thư Y chuyên nghiệp như cá gặp nước. Sau ba lần ngã sấp, khoảng cách giữa hai người đã bị kéo ra một đoạn dài, tiểu thư Y chiến thắng áp đảo Vương Bác Vũ.
Âm thanh của hệ thống lập tức vang lên: “Keng ——”
【 Vòng đầu tiên, Vương Bác Vũ khiêu chiến thất bại. 】
Tiểu thư Y dương dương tự đắc, Vương Bác Vũ cúi đầu ủ rũ: “Sao bây giờ? Tôi chắc chắn không thể nào thắng được cô ấy, chẳng lẽ cứ như vậy mà bị loại sao?”
Đồ Hóa nhìn về phía cậu ta bằng một ánh mắt động viên, sau đó nhanh chóng đi giày trượt, thong dong trượt tới vạch xuất phát. Vừa nãy, cậu đã tỉ mỉ quan sát động tác của tiểu thư Y. Đối với trượt băng cự li ngắn, tốc độ của tiểu thư Y vốn không hề nhanh. Động tác của cô vô cùng mềm dẻo và uyển chuyển, tuy rằng rất đẹp mắt, nhưng tốc độ không đủ để bùng nổ.
Đồ Hóa có lòng tin sẽ vượt qua cô.
Rất nhanh, vòng thi đấu thứ nhất của Đồ Hóa bắt đầu. Tiểu thư Y tuy vừa tham gia một vòng đấu nhưng cũng không hề cảm thấy mệt mỏi, tốc độ của cô như một mũi tên, nhanh chóng vọt ra ngoài.
Đồ Hóa theo sát phía sau, tuy rằng lúc bắt đầu hơi chậm một nhịp, nhưng cậu lại rất giỏi trong các môn thể thao cự li ngắn kiểu này, sức mạnh bùng phát gấp mười lần, cậu lập tức hạ thấp trọng tâm của cơ thể, tần suất di chuyển của hai chân cực kỳ nhanh. Ở góc ngoặt duy nhất, Đồ Hóa dồn khí đan điền, nín thở, động tác như nước chảy mây trôi, vọt qua người tiểu thư Y, vượt qua cô ở khúc ngoặt.
Vương Bác Vũ ở bên ngoài sân thi đấu hưng phấn vỗ tay khen hay, Đồ Hóa thừa thế xông lên, chạm vạch đỏ ở đích trước tiên.
Niềm vui chiến thắng đã không đến như mong đợi, âm thanh lạnh như băng của hệ thống vang lên, kéo bọn họ xuống đáy vực:
【 Vòng thứ nhất, Đồ Hóa khiêu chiến thất bại. 】
Tác giả có một điều muốn nói: Đoán thử xem làm thế nào để chiến thắng, đoán đúng có thưởng ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.