Xuyên Vào Thế Giới Quỷ Dị Xây Dựng Địa Phủ
Chương 15:
Điều Văn Hoa Bình
03/07/2024
Đám trẻ nhỏ tìm được cơ hội sống trong gang tấc, trợn mắt há hốc mồm, phần lớn đều khóc lên. Chỉ có đứa trẻ lớn nhất mới có thể duy trì biểu cảm, cảm ơn Bạch Thanh.
“Cảm tạ ngài trợ giúp, Trấn Quỷ Giả đại nhân.”
Địa vị xã hội của Trấn Quỷ Giả rất cao, được tôn xưng một câu đại nhân không có gì kỳ lạ. Bạch Thanh hỏi nhóc: "Trước đó mấy đứa ở đâu?”
Bạch Thanh phán đoán, sau khi quỷ vực giáng lâm, bọn nhỏ cũng không phải luôn luôn bị vây trong nguy hiểm, nếu không thì dù bọn chúng có thông minh cỡ nào, tuyệt đối cũng không thể sống đến bây giờ.
Đứa trẻ nói: "Chúng tôi đã ở trong một căn phòng tồi tàn."
Cậu nhóc như ý thức được điều gì, hỏi: "Có phải chúng tôi không nên đi ra hay không?”
Có lẽ đúng vậy.
Bạch Thanh hỏi: "Lúc trước mấy đứa ở trong phòng, có gặp quỷ hay không?"
Đứa bé lắc đầu.
Một đám trẻ con ở trong quỷ vực, chỉ sợ cũng khó có thể duy trì sự bình tĩnh.
Nhưng bọn chúng cũng không dụ quỷ tới.
Cẩn thận nhớ lại, lập tức có thể phát hiện: mỗi lần loại quỷ này xuất hiện thì địa điểm đều ở trên đường cái... Bạch Thanh đặt tên cho con quỷ này ở trong lòng là "Lộ Quỷ".
Bạch Thanh quyết định đưa bọn nhỏ về phòng trước, sau khi tìm được Phương Viện, lại đưa bọn họ rời đi.
Trên đường.
Trương Vĩ theo sát phía sau Bạch Thanh, thi thoảng lại liếc mắt một cái nhìn chuỗi bốn con Lộ Quỷ đang bị giam cầm, trên người đeo gông xiềng, trong lúc đi lại phát ra tiếng leng keng giòn tan. Cậu hoảng hốt nói: "Quá lợi hại.”
"Tôi vẫn luôn cảm thấy giọng nói của cậu rất quen tai," Bạch Thanh nhìn chằm chằm cậu một hồi rồi nói: "Lúc quỷ vực vừa mới xuất hiện tôi đã ngất đi. Khi đó, người khuyên cô Phương buông tôi xuống để không liên lụy mọi người... Là cậu nhỉ?"
Trương Vĩ: "..."
Sau khi đến căn phòng mà đám trẻ con đang ở, Trương Vĩ lập tức quyết định ở lại.
Cậu sợ Bạch Thanh trả đũa mình.
Bạch Thanh căn bản không rảnh quan tâm suy nghĩ của cậu, mở miệng nói để Trương Tiểu Bách và Lam Tư Đình ở lại đây.
Dù sao bọn họ chắc chắn không phải là trợ lực.
Trương Tiểu Bách nhìn thân ảnh Bạch Thanh biến mất, lẩm bẩm: "Bạch Thanh thật sự quá lợi hại.”
Trương Vĩ chua xót nói: "Mới kích hoạt ra quỷ năng, thật ra không có phân bậc cao thấp, trở thành Trấn Quỷ Giả đều phải bắt đầu từ việc chế tạo quỷ bài cấp D..."
Trương Tiểu Bách khinh bỉ nói: "Cậu sẽ không cảm thấy sau này mình có thể lợi hại hơn Bạch Thanh chứ?"
“Sao có thể chứ," Trương Vĩ khoát tay.
"Tôi vẫn còn nửa câu chưa nói... Nhưng có vài người chẳng qua là may mắn rút trúng xổ số, may mắn có được quỷ năng, có vài người lại là Trấn Quỷ Giả trời sinh."
“Cảm tạ ngài trợ giúp, Trấn Quỷ Giả đại nhân.”
Địa vị xã hội của Trấn Quỷ Giả rất cao, được tôn xưng một câu đại nhân không có gì kỳ lạ. Bạch Thanh hỏi nhóc: "Trước đó mấy đứa ở đâu?”
Bạch Thanh phán đoán, sau khi quỷ vực giáng lâm, bọn nhỏ cũng không phải luôn luôn bị vây trong nguy hiểm, nếu không thì dù bọn chúng có thông minh cỡ nào, tuyệt đối cũng không thể sống đến bây giờ.
Đứa trẻ nói: "Chúng tôi đã ở trong một căn phòng tồi tàn."
Cậu nhóc như ý thức được điều gì, hỏi: "Có phải chúng tôi không nên đi ra hay không?”
Có lẽ đúng vậy.
Bạch Thanh hỏi: "Lúc trước mấy đứa ở trong phòng, có gặp quỷ hay không?"
Đứa bé lắc đầu.
Một đám trẻ con ở trong quỷ vực, chỉ sợ cũng khó có thể duy trì sự bình tĩnh.
Nhưng bọn chúng cũng không dụ quỷ tới.
Cẩn thận nhớ lại, lập tức có thể phát hiện: mỗi lần loại quỷ này xuất hiện thì địa điểm đều ở trên đường cái... Bạch Thanh đặt tên cho con quỷ này ở trong lòng là "Lộ Quỷ".
Bạch Thanh quyết định đưa bọn nhỏ về phòng trước, sau khi tìm được Phương Viện, lại đưa bọn họ rời đi.
Trên đường.
Trương Vĩ theo sát phía sau Bạch Thanh, thi thoảng lại liếc mắt một cái nhìn chuỗi bốn con Lộ Quỷ đang bị giam cầm, trên người đeo gông xiềng, trong lúc đi lại phát ra tiếng leng keng giòn tan. Cậu hoảng hốt nói: "Quá lợi hại.”
"Tôi vẫn luôn cảm thấy giọng nói của cậu rất quen tai," Bạch Thanh nhìn chằm chằm cậu một hồi rồi nói: "Lúc quỷ vực vừa mới xuất hiện tôi đã ngất đi. Khi đó, người khuyên cô Phương buông tôi xuống để không liên lụy mọi người... Là cậu nhỉ?"
Trương Vĩ: "..."
Sau khi đến căn phòng mà đám trẻ con đang ở, Trương Vĩ lập tức quyết định ở lại.
Cậu sợ Bạch Thanh trả đũa mình.
Bạch Thanh căn bản không rảnh quan tâm suy nghĩ của cậu, mở miệng nói để Trương Tiểu Bách và Lam Tư Đình ở lại đây.
Dù sao bọn họ chắc chắn không phải là trợ lực.
Trương Tiểu Bách nhìn thân ảnh Bạch Thanh biến mất, lẩm bẩm: "Bạch Thanh thật sự quá lợi hại.”
Trương Vĩ chua xót nói: "Mới kích hoạt ra quỷ năng, thật ra không có phân bậc cao thấp, trở thành Trấn Quỷ Giả đều phải bắt đầu từ việc chế tạo quỷ bài cấp D..."
Trương Tiểu Bách khinh bỉ nói: "Cậu sẽ không cảm thấy sau này mình có thể lợi hại hơn Bạch Thanh chứ?"
“Sao có thể chứ," Trương Vĩ khoát tay.
"Tôi vẫn còn nửa câu chưa nói... Nhưng có vài người chẳng qua là may mắn rút trúng xổ số, may mắn có được quỷ năng, có vài người lại là Trấn Quỷ Giả trời sinh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.