Xuyên Vào Thế Giới Quỷ Dị Xây Dựng Địa Phủ
Chương 54:
Điều Văn Hoa Bình
10/07/2024
Đây cũng là một trong những việc cơ bản về quỷ mà nguyên chủ biết.
[Sau khi người bình thường rời khỏi quỷ vực, ký ức liên quan đến quỷ vực sẽ phai nhạt trong nháy mắt, bị quên lãng với tốc độ ánh sáng.]
Bọn họ thậm chí còn không có cách nào biết được mình có tiến vào quỷ vực hay không dựa vào trí nhớ, tựa như sau khi tỉnh mộng, không có cách nào xác định mình đã từng nằm mơ... Chỉ có có quỷ năng, mới có thể nhớ được chuyện đã xảy ra trong quỷ vực.
Đây là nguyên lý gì? Có thể là cơ chế tự bảo vệ của con người, có thể là ảnh hưởng của lực lượng quỷ.
Bạch Thanh không biết được, chỉ có thể cảm thán thế giới thật thần kỳ.
Chờ một chút, nói như vậy, có lẽ nguyên chủ cũng từng tiến vào quỷ vực, chỉ là sau khi thành công đi ra, lại quên mất tất cả mọi việc xảy ra?
"Chúng tôi chạy về phía đầu kia của con phố dài, càng chạy ánh sáng càng tối, tiếng hát kia cũng càng ngày càng vang dội, giống như là gõ chuông bên tai," Người đàn ông trung niên đang nói chuyện rõ ràng có quyền lực nhất trong gia đình này, ông than thở nói: "Chạy tới chạy lui, tôi nhìn thấy một vệt sáng trắng. Thật sự, lúc ấy tôi còn tưởng rằng cũng sắp rời khỏi quỷ vực. Thật không ngờ, khi chạy tới gần nhìn, vậy mà đó lại là mấy trăm người giấy đứng cùng một chỗ. Tôi hạ quyết tâm, chuẩn bị đâm vỡ bức tường giấy..."
Khi đó, ông cảm thấy tuyến đường này là đúng. Phía sau còn có anh em, vợ và con cái đi theo, tất cả đều là người thân cận nhất, ông muốn liều một phen, nếu như bất hạnh mất mạng, cũng phải để lại đường sống cho người nhà.
Không ngờ bức tường giấy lại bị phá vỡ. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy đèn lồng đỏ treo cao. Thì ra bọn họ chỉ chạy từ một đầu phố dài sang đầu bên kia mà thôi.
Họ đi sai đường rồi.
Người đàn ông khóc.
Lần phạm sai lầm này, chín người chỉ còn bảy người sống sót.
Thời điểm trở lại trên con phố dài, ông quay đầu lại nhìn, chỉ thấy anh trai và chị dâu còng lưng chạy ở cuối cùng, không ngừng thở dốc. Bản thân bọn họ cảm thấy chỉ là chạy mệt mà thôi, nhưng mỗi một người thân quay đầu lại đều nhìn thấy, trên lưng bọn họ có một người giấy ghé vào. Đầu giấy trắng bệch đặt ở trên vai bọn họ, đang nhếch miệng cười.
Khóe miệng cũng nhếch đến tận mang tai.
Cháu trai ông hét lên: "Cha, mẹ, trên lưng hai người có người giấy..."
Anh trai và chị dâu của ông quay đầu nhìn, sợ tới mức hai mắt trợn tròn lên.
Hai người đã chết.
Tình cảnh kia, hiện tại người này nhớ tới còn cảm thấy không rét mà run, hơn nữa ông cũng không chắc chắn hai người họ rốt cuộc có phải bị hù chết hay không, không chừng là năng lực nào đó của người giấy?
Bạch Thanh lại biết, anh và chị dâu của người này quả thật là bị hù chết.
Người giấy thật ra không có năng lực gì.
Ngược lại người này nhắc tới âm nhạc càng lúc càng lớn làm cho cô vô cùng chú ý.
[Sau khi người bình thường rời khỏi quỷ vực, ký ức liên quan đến quỷ vực sẽ phai nhạt trong nháy mắt, bị quên lãng với tốc độ ánh sáng.]
Bọn họ thậm chí còn không có cách nào biết được mình có tiến vào quỷ vực hay không dựa vào trí nhớ, tựa như sau khi tỉnh mộng, không có cách nào xác định mình đã từng nằm mơ... Chỉ có có quỷ năng, mới có thể nhớ được chuyện đã xảy ra trong quỷ vực.
Đây là nguyên lý gì? Có thể là cơ chế tự bảo vệ của con người, có thể là ảnh hưởng của lực lượng quỷ.
Bạch Thanh không biết được, chỉ có thể cảm thán thế giới thật thần kỳ.
Chờ một chút, nói như vậy, có lẽ nguyên chủ cũng từng tiến vào quỷ vực, chỉ là sau khi thành công đi ra, lại quên mất tất cả mọi việc xảy ra?
"Chúng tôi chạy về phía đầu kia của con phố dài, càng chạy ánh sáng càng tối, tiếng hát kia cũng càng ngày càng vang dội, giống như là gõ chuông bên tai," Người đàn ông trung niên đang nói chuyện rõ ràng có quyền lực nhất trong gia đình này, ông than thở nói: "Chạy tới chạy lui, tôi nhìn thấy một vệt sáng trắng. Thật sự, lúc ấy tôi còn tưởng rằng cũng sắp rời khỏi quỷ vực. Thật không ngờ, khi chạy tới gần nhìn, vậy mà đó lại là mấy trăm người giấy đứng cùng một chỗ. Tôi hạ quyết tâm, chuẩn bị đâm vỡ bức tường giấy..."
Khi đó, ông cảm thấy tuyến đường này là đúng. Phía sau còn có anh em, vợ và con cái đi theo, tất cả đều là người thân cận nhất, ông muốn liều một phen, nếu như bất hạnh mất mạng, cũng phải để lại đường sống cho người nhà.
Không ngờ bức tường giấy lại bị phá vỡ. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy đèn lồng đỏ treo cao. Thì ra bọn họ chỉ chạy từ một đầu phố dài sang đầu bên kia mà thôi.
Họ đi sai đường rồi.
Người đàn ông khóc.
Lần phạm sai lầm này, chín người chỉ còn bảy người sống sót.
Thời điểm trở lại trên con phố dài, ông quay đầu lại nhìn, chỉ thấy anh trai và chị dâu còng lưng chạy ở cuối cùng, không ngừng thở dốc. Bản thân bọn họ cảm thấy chỉ là chạy mệt mà thôi, nhưng mỗi một người thân quay đầu lại đều nhìn thấy, trên lưng bọn họ có một người giấy ghé vào. Đầu giấy trắng bệch đặt ở trên vai bọn họ, đang nhếch miệng cười.
Khóe miệng cũng nhếch đến tận mang tai.
Cháu trai ông hét lên: "Cha, mẹ, trên lưng hai người có người giấy..."
Anh trai và chị dâu của ông quay đầu nhìn, sợ tới mức hai mắt trợn tròn lên.
Hai người đã chết.
Tình cảnh kia, hiện tại người này nhớ tới còn cảm thấy không rét mà run, hơn nữa ông cũng không chắc chắn hai người họ rốt cuộc có phải bị hù chết hay không, không chừng là năng lực nào đó của người giấy?
Bạch Thanh lại biết, anh và chị dâu của người này quả thật là bị hù chết.
Người giấy thật ra không có năng lực gì.
Ngược lại người này nhắc tới âm nhạc càng lúc càng lớn làm cho cô vô cùng chú ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.