Xuyên Vào Tiểu Thuyết Ngọt Văn
Chương 6:
Hàn Băng
07/02/2023
Thi xong vừa đúng thứ bảy, Lục Hòa Ngọc cũng không muốn về Lục gia, cô muốn thứ bảy này sẽ đi mua máy tính. Cô chỉ mang mấy bộ đồ hằng ngày dùng ở Trì gia theo chứ không mang mấy món đồ đắt tiền, không phải vì cô không muốn mang mà là cô bị mẹ Trì nhìn chằm chằm giống như phạm nhân, vì thế Lục Hòa Ngọc đã xóa tất cả những gì mà Trì Tiểu Vãn đã từng lưu ở trong máy tính, ngay cả di động cũng không mang đi.
Lúc về Lục gia có nhiều đồ cô cũng phải mua lại lần nữa, cũng may ông nội Trì không phải là người keo kiệt, tuy nói chỉ cho một cái thẻ nhưng bên trong có tầm mười vạn tệ, Lục Hòa Ngọc cũng không cảm thấy kỳ lạ, cứ coi như đây là phí bồi thường đi.
Thái độ của mẹ Trì, Hòa Ngọc có thể hiểu đôi chút, nuôi con mười mấy năm nhưng cuối cùng nó không phải là con mình. Hơn nữa nó còn không được thông minh lại không thân với mình, sau khi biết được chân tướng thì bà ta lại cảm thấy do cô đã khiến cho cốt nhục bà ta chia lìa, tự nhiên sinh ra một loại cảm giác chán ghét nhưng bà ta đã từng nghĩ tới Trì Tiểu Vãn cũng là người vô tội hay không?
Cô nhớ rõ trong sách có đề cập việc Trì Tiểu Vãn từng học ở trường trung học phổ thông Hải Thành nhưng bởi vì chuyển đến không thích ứng được nên bị bệnh, ngay cả kỳ thi giữa kỳ cũng không tham gia, lại bị Lục Nhu Y châm chọc sau đó từng bước đi trên con đường ác độc. Chỉ là Diệp Hòa Ngọc thì khác, cô nhất định sẽ tránh xa những chuyện đó ra, cũng không biết có phải vì thế mà cô cảm thấy thành phố D rất xa hay không, cảm thấy khẳng định sẽ không gặp lại ai nữa. Kết quả đi mua máy tính lại gặp phải anh cả Trì Ngạn đang đi cùng một người đàn ông khác.
Lục Hòa Ngọc hy vọng hai người đó sẽ không thấy mình, đáng tiếc Trì Ngạn vẫn nhìn thấy, mặc dù cô đã về Lục gia nhưng đã ở chung với nhau mười mấy năm sao có thể không nhận ra nhau được, chỉ là khi nhìn thấy bộ quần áo và cách trang điểm của Lục Hòa Ngọc, Trì Ngạn do dự mở miệng: “Tiểu Vãn.”
“Chào anh, anh cũng tới đây dạo phố sao?” Lục Hòa Ngọc bình tĩnh mỉm cười: “Em đã sửa lại tên, tên là Lục Hòa Ngọc.”
“Vậy à? Hòa Ngọc là cái tên rất hay.” Trì Ngạn nghe cô nói, hơi ngẩn ra một chút, nhìn Lục Hòa Ngọc điềm đạm đứng đó, trong lòng cảm thấy phức tạp, không những sửa lại tên họ mà tính cách cũng lạnh lùng hơn nhiều.
“Cảm ơn anh, em còn có việc nên đi trước.” Lục Hòa Ngọc gật đầu, cô có ký ức của Trì Tiểu Vãn, cô cũng không muốn thân thiết với Trì Ngạn. Nếu cô không biết gì đến vận mệnh tương lai thì cô rất sẵn lòng chơi cùng người của Trì gia nhưng đã biết trước kết quả nên cô xin từ chối điều này.
“Mới rời đi hai tháng thôi mà em đã không muốn gặp anh cả rồi sao?” Trì Ngạn nhíu mày, cô mới rời Trì gia hai tháng mà đã thay đổi nhiều vậy rồi?
“Ha ha, em chỉ sợ làm phiền đến hai anh thôi ạ.” Lục Hòa Ngọc cười ngượng ngùng.
“Cô ấy chính là Trì Tiểu Vãn trước đây ở nhà cậu sao?” Địch Tư Khải vẫn luôn im lặng đứng cạnh Trì Ngạn bỗng nhiên lên tiếng.
“Bây giờ tên tôi là Lục Hòa Ngọc.” Lục Hòa Ngọc nghe thấy lời này có hơi chói tai nên đã nói ra, trong lòng buồn bực, sớm biết thế thì đã không tới đây mua máy tính.
“Tư Khải.” Trì Ngạn trừng mắt nhìn anh ta rồi quay đầu hỏi Lục Hòa Ngọc: “Em muốn mua máy tính à?”
“Vâng, em còn có việc nên đi trước, hẹn gặp lại.” Lục Hòa Ngọc lạnh lùng nói, nụ cười không chạm tới đáy mắt, cô cực kỳ ghét người bới móc chuyện đau lòng của người khác.
“Máy tính của em không phải vừa mới…” Trì Ngạn đang muốn nói máy tính mới mua sao giờ lại đi mua tiếp nhưng nhớ tới ngày đó khi cô về Lục gia chỉ mang theo một vali mà thôi, sau đó Trì Lam trở về nên trong nhà đã sửa lại phòng của Trì Tiểu Vãn để cho Trì Lam ở, mấy đồ dùng trước đây của Trì Tiểu Vãn cũng bị mẹ đưa cho người giúp việc rồi mua cái mới cho Trì Lam dùng.
Lục Hòa Ngọc cũng không chờ Trì Ngạn nói tiếp liền đi, Trì Ngạn đối xử với Trì Tiểu Vãn khá tốt nhưng đó là khi chưa phát hiện ra cô không phải là em gái ruột của anh ta. Trước đó bố Trì phát hiện ra Trì Tiểu Vãn chỉ là đứa con bị bế nhầm nên đã công bố kết quả với cả gia đình, từ đó thái độ của Trì Ngạn với nguyên chủ trở nên lạnh lùng, ngày đưa cô về Lục gia cũng không muốn nói chuyện, bây giờ sở dĩ nói chuyện với cô chẳng qua là do bất đắc dĩ.
Nhưng mấy người đó cũng không liên quan đến Lục Hòa Ngọc. Dù sao người mà mấy người đó có lỗi đã không còn nữa.
Cô cũng có hiểu biết về máy tính nên Lục Hòa Ngọc nhìn trúng cái nào là lập tức xuống tay, thuận tiện mua thêm một cái di động, chọn sim sau đó quay đầu đi, cô lo lắng nếu ở lại lâu thì sẽ chạm mặt Trì Ngạn rồi sau đó sẽ mắng người ta mất.
Lúc về đến nhà đã là một rưỡi chiều, Lục Hòa Ngọc nhận ra bản thân đói meo, cô lười nấu cơm nên đã pha mì tôm ăn, sau đó vừa tải phần mềm vừa chờ nó xử lý xong, lúc ngẩng đầu lên nhìn thì đã là năm rưỡi chiều, may mắn bởi vì thường xuyên phải đi học nên trong tủ lạnh có rất nhiều đồ ăn, đỡ mất công đến siêu thị một chuyến.
Lúc về Lục gia có nhiều đồ cô cũng phải mua lại lần nữa, cũng may ông nội Trì không phải là người keo kiệt, tuy nói chỉ cho một cái thẻ nhưng bên trong có tầm mười vạn tệ, Lục Hòa Ngọc cũng không cảm thấy kỳ lạ, cứ coi như đây là phí bồi thường đi.
Thái độ của mẹ Trì, Hòa Ngọc có thể hiểu đôi chút, nuôi con mười mấy năm nhưng cuối cùng nó không phải là con mình. Hơn nữa nó còn không được thông minh lại không thân với mình, sau khi biết được chân tướng thì bà ta lại cảm thấy do cô đã khiến cho cốt nhục bà ta chia lìa, tự nhiên sinh ra một loại cảm giác chán ghét nhưng bà ta đã từng nghĩ tới Trì Tiểu Vãn cũng là người vô tội hay không?
Cô nhớ rõ trong sách có đề cập việc Trì Tiểu Vãn từng học ở trường trung học phổ thông Hải Thành nhưng bởi vì chuyển đến không thích ứng được nên bị bệnh, ngay cả kỳ thi giữa kỳ cũng không tham gia, lại bị Lục Nhu Y châm chọc sau đó từng bước đi trên con đường ác độc. Chỉ là Diệp Hòa Ngọc thì khác, cô nhất định sẽ tránh xa những chuyện đó ra, cũng không biết có phải vì thế mà cô cảm thấy thành phố D rất xa hay không, cảm thấy khẳng định sẽ không gặp lại ai nữa. Kết quả đi mua máy tính lại gặp phải anh cả Trì Ngạn đang đi cùng một người đàn ông khác.
Lục Hòa Ngọc hy vọng hai người đó sẽ không thấy mình, đáng tiếc Trì Ngạn vẫn nhìn thấy, mặc dù cô đã về Lục gia nhưng đã ở chung với nhau mười mấy năm sao có thể không nhận ra nhau được, chỉ là khi nhìn thấy bộ quần áo và cách trang điểm của Lục Hòa Ngọc, Trì Ngạn do dự mở miệng: “Tiểu Vãn.”
“Chào anh, anh cũng tới đây dạo phố sao?” Lục Hòa Ngọc bình tĩnh mỉm cười: “Em đã sửa lại tên, tên là Lục Hòa Ngọc.”
“Vậy à? Hòa Ngọc là cái tên rất hay.” Trì Ngạn nghe cô nói, hơi ngẩn ra một chút, nhìn Lục Hòa Ngọc điềm đạm đứng đó, trong lòng cảm thấy phức tạp, không những sửa lại tên họ mà tính cách cũng lạnh lùng hơn nhiều.
“Cảm ơn anh, em còn có việc nên đi trước.” Lục Hòa Ngọc gật đầu, cô có ký ức của Trì Tiểu Vãn, cô cũng không muốn thân thiết với Trì Ngạn. Nếu cô không biết gì đến vận mệnh tương lai thì cô rất sẵn lòng chơi cùng người của Trì gia nhưng đã biết trước kết quả nên cô xin từ chối điều này.
“Mới rời đi hai tháng thôi mà em đã không muốn gặp anh cả rồi sao?” Trì Ngạn nhíu mày, cô mới rời Trì gia hai tháng mà đã thay đổi nhiều vậy rồi?
“Ha ha, em chỉ sợ làm phiền đến hai anh thôi ạ.” Lục Hòa Ngọc cười ngượng ngùng.
“Cô ấy chính là Trì Tiểu Vãn trước đây ở nhà cậu sao?” Địch Tư Khải vẫn luôn im lặng đứng cạnh Trì Ngạn bỗng nhiên lên tiếng.
“Bây giờ tên tôi là Lục Hòa Ngọc.” Lục Hòa Ngọc nghe thấy lời này có hơi chói tai nên đã nói ra, trong lòng buồn bực, sớm biết thế thì đã không tới đây mua máy tính.
“Tư Khải.” Trì Ngạn trừng mắt nhìn anh ta rồi quay đầu hỏi Lục Hòa Ngọc: “Em muốn mua máy tính à?”
“Vâng, em còn có việc nên đi trước, hẹn gặp lại.” Lục Hòa Ngọc lạnh lùng nói, nụ cười không chạm tới đáy mắt, cô cực kỳ ghét người bới móc chuyện đau lòng của người khác.
“Máy tính của em không phải vừa mới…” Trì Ngạn đang muốn nói máy tính mới mua sao giờ lại đi mua tiếp nhưng nhớ tới ngày đó khi cô về Lục gia chỉ mang theo một vali mà thôi, sau đó Trì Lam trở về nên trong nhà đã sửa lại phòng của Trì Tiểu Vãn để cho Trì Lam ở, mấy đồ dùng trước đây của Trì Tiểu Vãn cũng bị mẹ đưa cho người giúp việc rồi mua cái mới cho Trì Lam dùng.
Lục Hòa Ngọc cũng không chờ Trì Ngạn nói tiếp liền đi, Trì Ngạn đối xử với Trì Tiểu Vãn khá tốt nhưng đó là khi chưa phát hiện ra cô không phải là em gái ruột của anh ta. Trước đó bố Trì phát hiện ra Trì Tiểu Vãn chỉ là đứa con bị bế nhầm nên đã công bố kết quả với cả gia đình, từ đó thái độ của Trì Ngạn với nguyên chủ trở nên lạnh lùng, ngày đưa cô về Lục gia cũng không muốn nói chuyện, bây giờ sở dĩ nói chuyện với cô chẳng qua là do bất đắc dĩ.
Nhưng mấy người đó cũng không liên quan đến Lục Hòa Ngọc. Dù sao người mà mấy người đó có lỗi đã không còn nữa.
Cô cũng có hiểu biết về máy tính nên Lục Hòa Ngọc nhìn trúng cái nào là lập tức xuống tay, thuận tiện mua thêm một cái di động, chọn sim sau đó quay đầu đi, cô lo lắng nếu ở lại lâu thì sẽ chạm mặt Trì Ngạn rồi sau đó sẽ mắng người ta mất.
Lúc về đến nhà đã là một rưỡi chiều, Lục Hòa Ngọc nhận ra bản thân đói meo, cô lười nấu cơm nên đã pha mì tôm ăn, sau đó vừa tải phần mềm vừa chờ nó xử lý xong, lúc ngẩng đầu lên nhìn thì đã là năm rưỡi chiều, may mắn bởi vì thường xuyên phải đi học nên trong tủ lạnh có rất nhiều đồ ăn, đỡ mất công đến siêu thị một chuyến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.