Xuyên Vào Tiểu Thuyết Sắc Tình Ở Mạt Thế
Chương 60: Cuộc Hẹn Giữa Đêm
Mẹ Kế
04/05/2023
"Con bé này, sao cứ nghĩ đi đâu không biết. Bây giờ tìm được con rồi, thời gian để chú chăm sóc, bảo vệ con còn không đủ, lấy đâu ra thời gian mà kết hôn, hử? Con đừng nghĩ lung tung nữa, ăn phở đi, kẻo nguội lạnh lại mất ngon."
"Dạ, chỉ có chú là thương con thôi." Tích Di dạ một tiếng ngọt xớt, sau đó như giật mình nhớ ra điều gì, quay sang nhìn chằm chằm Lục Thi rồi cất giọng thảng thốt: "Ôi ôi, nếu nói vậy thì bà cô già này đâu phải là thím của con. Chú ơi, cớ sao bả cứ xưng thím với con hoài vậy? Kỳ cục quá hà!"
Mặt mày Lục Thi trắng xanh, nhìn thoáng qua hệt như người thiếu máu lâu năm. Thế nhưng nhìn kỹ có thể thấy được là do cô ta quá tức giận mà thành, mười ngón tay của cô ta đang vịn trên cạnh bàn cũng siết chặt không buông, cơ hàm khẽ run, khó lòng kiềm chế cơn giận, nghẹn cứng họng không biết phải nói gì. Mà ánh mắt đau đáu như kim châm của mọi người xung quanh càng khiến cho hô hấp của cô ta trở nên khó khăn hơn.
"Nè, đừng có ỷ mình là cháu của chú Thuần rồi muốn nói gì thì nói nha. Tôi nói cho chị biết, thím Thi chính là người yêu của chú Thuần đó, tình cảm của hai chú thím vô cùng khắng khít, dù bây giờ hai chú thím chưa kết hôn thì không lâu sau họ cũng sẽ kết hôn. Chị đó, chớ có làm kỳ đà cản mũi, phận làm con cháu không vun đắp hạnh phúc cho chú của mình thì thôi, ai đời lại đi xỉa xói, xăm soi rồi móc mỉa người thím tương lai của mình như vậy chứ? Hồi trước tôi đã thấy chị không ổn rồi, giờ chị mới trở về thôi mà đã làm cho chướng khí mù mịt."
Tích Di híp mắt nhìn Hoa Phi mặt mày tuấn tú, khí thế bừng bừng, dáng vẻ tràn đầy chính nghĩa bênh vực Lục Thi.
Một thời gian không gặp, xem ra cậu ta đã có đầu óc hơn ngày xưa rồi, miệng lưỡi cũng trở nên bén nhọn như vậy. Để xem… chẳng phải là giống với Cẩm Liên - mẹ của cậu ta sao? Hơn nữa, nhìn cục diện này thì có thể đoán được, bấy lâu nay cậu ta đi theo bợ đỡ Lục Thi quen rồi, nay có chuyện mới không nhịn được mà nhảy ra bênh vực.
Bấy giờ, không đợi Tích Di lên tiếng thì Hoa Sinh đã chau mày đáp trả, hai bên nói qua nói lại vô cùng gay gắt, ai nấy đều có lý lẽ riêng, nói đến hăng say nhộn nhịp.
Dù không hẹn, nhưng mọi người trong quán ăn đều nhất trí nhìn chằm chằm cái bàn đầy thị phi kia, sợ mình bỏ mất một cơ hội để hóng hớt. Không ngờ đời tư của chủ căn cứ an toàn Quân đội lại lùm xùm như vậy.
Bấy giờ, thần sắc trên mặt của Kính Thuần cũng không còn hiền hòa như trước được nữa, ngó thấy mọi người xung quanh đang không ngừng bàn tán, chỉ trỏ, anh chau mày quát: "Đủ rồi."
Trận đấu khẩu trên bàn ăn lập tức kết thúc, mọi người trên bàn đưa mắt nhìn Kính Thuần. Chỉ thấy anh cúi đầu chuyên tâm ăn phở, không hề nói thêm bất cứ điều gì. Thấy vậy, mọi người đành ngậm miệng, cúi đầu ăn phở, cũng không dám nói thêm lời nào.
Ánh mắt của Tích Di nao nao, thần sắc trên mặt cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng hai bàn tay dưới bàn của cô đã sớm siết chặt thành hai quả đấm.
Ăn uống xong, mọi người đều no bụng, thế nhưng ngoại trừ Tích Di và Kính Thuần thì ai nấy đều mang vẻ mặt u ám, chỉ có hai chú cháu bọn họ vẫn vui vẻ chuyện trò không ngừng, tựa như giữa bọn họ chưa từng xảy ra bất cứ mâu thuẫn nào cả.
Nhóm người đi một hồi cũng trở về nhà nghỉ họ đã thuê, trùng hợp làm sao là nhà nghỉ của nhóm người Tích Di lại ở đối diện với nhà nghỉ của nhóm người Kính Thuần, khác ở chỗ nhà nghỉ của nhóm người Tích Di cắm cờ màu xanh, còn nhà nghỉ của nhóm người Kính Thuần cắm cờ màu đỏ.
Lúc tạm biệt nhau, Kính Thuần ghé vào tai Tích Di thỏ thẻ: "Nửa đêm chú cháu ta hẹn nhau ở đây nhé, không gặp không về."
Tích Di cười ngỏn ngoẻn gật đầu với anh. Dáng vẻ hai người đều bộc lộ ra sự quyến luyến khó diễn tả thành lời, mọi người bên cạnh thấy vậy thì sợ hết hồn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, mặt mày xám như tro. Nhất là Lục Thi, đoán chừng hai hàm răng của cô ta sắp nứt tới nơi rồi.
Sính Châu thật sự không nhịn được nữa, ngay khi lên tới tầng ba thì cô ta lập tức kêu Tích Di lại, dáng vẻ gấp muốn chết.
Tích Di thấy Sính Châu nôn nóng như vậy thì cười một cái trấn an cô ta, nhẹ nhàng lắc đầu ra dấu cho cô ta đừng nói gì cả, sau đó dùng tay chỉ chỉ sang nhà nghỉ phía đối diện.
Sính Châu chau mày, cô ta chỉ chỉ qua nhà nghỉ phía đối diện, sau đó chéo hai tay với nhau để tạo thành một dấu X, cuối cùng là mở to mắt nhìn Tích Di. Tích Di gật đầu, không tiếp tục che giấu vẻ ảm đạm trên gương mặt nữa.
Sính Châu hơi run rẩy, túm chặt lấy tay của Tích Di. Mà năm người Phổ Tâm và Hoa Sinh đứng bên cạnh không hiểu đầu cua tai nheo gì cả, khó hiểu nhìn hai người.
Tích Di ôm Sính Châu trấn an cô ta, sau đó quay sang nói với mọi người: "Mọi người hãy nghỉ ngơi cho tốt là được rồi, nhớ là phải cảnh giác cao độ nhé, mặc dù chúng ta ở trong nhà nghỉ sẽ được bảo vệ phần nào nhưng cũng không nói trước được chuyện gì cả, tự thân vận động vẫn hơn, chớ chủ quan."
Sau đó, Tích Di đi tới bên cạnh Phổ Tâm, viết vài chữ vào tay của anh. Phổ Tâm kinh ngạc mở to mắt, sau đó gật đầu với cô, tỏ ý mình đã hiểu.
Mọi chuyện xem như đã xong, mọi người đều về phòng của mình. Năm người Phổ Tâm chia ra ba phòng, Sính Châu và Hoa Sinh một phòng, còn Tích Di ở riêng một phòng.
Bởi cô có khá nhiều bí mật, bây giờ lại phải làm công tác chuẩn bị để tiến về nơi hung hiểm không rõ tròn méo ra sao, do đó cô có nhiều chuyện muốn làm, không tiện ở chung phòng với người khác, nếu không cô cũng định ở chung phòng với Sính Châu và Hoa Sinh.
Tích Di không ngủ, cô ngồi xếp bằng trên giường tu luyện dị năng đợi đến nửa đêm.
*
Nửa đêm, đường phố trở nên vắng vẻ, tất thảy con hẻm đều trống trơn, không còn một bóng người.
Lúc này, Tích Di và Kính Thuần cùng lúc đi ra khỏi nhà nghỉ, hai người nhìn nhau nở nụ cười. Kính Thuần không hề do dự, lập tức bước tới bên cạnh Tích Di và nắm lấy bàn tay thon nhỏ của cô.
Tích Di nheo mắt nhìn xuống bàn tay của mình đang bị nắm chặt, trong ánh mắt xuất hiện sự khó chịu, thế nhưng cô đã nhanh chóng áp chế cảm xúc xuống, ngước mặt tươi cười nhìn Kính Thuần.
"Để chú dẫn con tới nơi này." Kính Thuần tươi cười nói, bàn tay còn lại dịu dàng vén mấy cọng tóc đang lòa xòa trước trán cho Tích Di.
"Dạ." Tích Di không có ý kiến, ngoan ngoãn đi theo anh.
"Dạ, chỉ có chú là thương con thôi." Tích Di dạ một tiếng ngọt xớt, sau đó như giật mình nhớ ra điều gì, quay sang nhìn chằm chằm Lục Thi rồi cất giọng thảng thốt: "Ôi ôi, nếu nói vậy thì bà cô già này đâu phải là thím của con. Chú ơi, cớ sao bả cứ xưng thím với con hoài vậy? Kỳ cục quá hà!"
Mặt mày Lục Thi trắng xanh, nhìn thoáng qua hệt như người thiếu máu lâu năm. Thế nhưng nhìn kỹ có thể thấy được là do cô ta quá tức giận mà thành, mười ngón tay của cô ta đang vịn trên cạnh bàn cũng siết chặt không buông, cơ hàm khẽ run, khó lòng kiềm chế cơn giận, nghẹn cứng họng không biết phải nói gì. Mà ánh mắt đau đáu như kim châm của mọi người xung quanh càng khiến cho hô hấp của cô ta trở nên khó khăn hơn.
"Nè, đừng có ỷ mình là cháu của chú Thuần rồi muốn nói gì thì nói nha. Tôi nói cho chị biết, thím Thi chính là người yêu của chú Thuần đó, tình cảm của hai chú thím vô cùng khắng khít, dù bây giờ hai chú thím chưa kết hôn thì không lâu sau họ cũng sẽ kết hôn. Chị đó, chớ có làm kỳ đà cản mũi, phận làm con cháu không vun đắp hạnh phúc cho chú của mình thì thôi, ai đời lại đi xỉa xói, xăm soi rồi móc mỉa người thím tương lai của mình như vậy chứ? Hồi trước tôi đã thấy chị không ổn rồi, giờ chị mới trở về thôi mà đã làm cho chướng khí mù mịt."
Tích Di híp mắt nhìn Hoa Phi mặt mày tuấn tú, khí thế bừng bừng, dáng vẻ tràn đầy chính nghĩa bênh vực Lục Thi.
Một thời gian không gặp, xem ra cậu ta đã có đầu óc hơn ngày xưa rồi, miệng lưỡi cũng trở nên bén nhọn như vậy. Để xem… chẳng phải là giống với Cẩm Liên - mẹ của cậu ta sao? Hơn nữa, nhìn cục diện này thì có thể đoán được, bấy lâu nay cậu ta đi theo bợ đỡ Lục Thi quen rồi, nay có chuyện mới không nhịn được mà nhảy ra bênh vực.
Bấy giờ, không đợi Tích Di lên tiếng thì Hoa Sinh đã chau mày đáp trả, hai bên nói qua nói lại vô cùng gay gắt, ai nấy đều có lý lẽ riêng, nói đến hăng say nhộn nhịp.
Dù không hẹn, nhưng mọi người trong quán ăn đều nhất trí nhìn chằm chằm cái bàn đầy thị phi kia, sợ mình bỏ mất một cơ hội để hóng hớt. Không ngờ đời tư của chủ căn cứ an toàn Quân đội lại lùm xùm như vậy.
Bấy giờ, thần sắc trên mặt của Kính Thuần cũng không còn hiền hòa như trước được nữa, ngó thấy mọi người xung quanh đang không ngừng bàn tán, chỉ trỏ, anh chau mày quát: "Đủ rồi."
Trận đấu khẩu trên bàn ăn lập tức kết thúc, mọi người trên bàn đưa mắt nhìn Kính Thuần. Chỉ thấy anh cúi đầu chuyên tâm ăn phở, không hề nói thêm bất cứ điều gì. Thấy vậy, mọi người đành ngậm miệng, cúi đầu ăn phở, cũng không dám nói thêm lời nào.
Ánh mắt của Tích Di nao nao, thần sắc trên mặt cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng hai bàn tay dưới bàn của cô đã sớm siết chặt thành hai quả đấm.
Ăn uống xong, mọi người đều no bụng, thế nhưng ngoại trừ Tích Di và Kính Thuần thì ai nấy đều mang vẻ mặt u ám, chỉ có hai chú cháu bọn họ vẫn vui vẻ chuyện trò không ngừng, tựa như giữa bọn họ chưa từng xảy ra bất cứ mâu thuẫn nào cả.
Nhóm người đi một hồi cũng trở về nhà nghỉ họ đã thuê, trùng hợp làm sao là nhà nghỉ của nhóm người Tích Di lại ở đối diện với nhà nghỉ của nhóm người Kính Thuần, khác ở chỗ nhà nghỉ của nhóm người Tích Di cắm cờ màu xanh, còn nhà nghỉ của nhóm người Kính Thuần cắm cờ màu đỏ.
Lúc tạm biệt nhau, Kính Thuần ghé vào tai Tích Di thỏ thẻ: "Nửa đêm chú cháu ta hẹn nhau ở đây nhé, không gặp không về."
Tích Di cười ngỏn ngoẻn gật đầu với anh. Dáng vẻ hai người đều bộc lộ ra sự quyến luyến khó diễn tả thành lời, mọi người bên cạnh thấy vậy thì sợ hết hồn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, mặt mày xám như tro. Nhất là Lục Thi, đoán chừng hai hàm răng của cô ta sắp nứt tới nơi rồi.
Sính Châu thật sự không nhịn được nữa, ngay khi lên tới tầng ba thì cô ta lập tức kêu Tích Di lại, dáng vẻ gấp muốn chết.
Tích Di thấy Sính Châu nôn nóng như vậy thì cười một cái trấn an cô ta, nhẹ nhàng lắc đầu ra dấu cho cô ta đừng nói gì cả, sau đó dùng tay chỉ chỉ sang nhà nghỉ phía đối diện.
Sính Châu chau mày, cô ta chỉ chỉ qua nhà nghỉ phía đối diện, sau đó chéo hai tay với nhau để tạo thành một dấu X, cuối cùng là mở to mắt nhìn Tích Di. Tích Di gật đầu, không tiếp tục che giấu vẻ ảm đạm trên gương mặt nữa.
Sính Châu hơi run rẩy, túm chặt lấy tay của Tích Di. Mà năm người Phổ Tâm và Hoa Sinh đứng bên cạnh không hiểu đầu cua tai nheo gì cả, khó hiểu nhìn hai người.
Tích Di ôm Sính Châu trấn an cô ta, sau đó quay sang nói với mọi người: "Mọi người hãy nghỉ ngơi cho tốt là được rồi, nhớ là phải cảnh giác cao độ nhé, mặc dù chúng ta ở trong nhà nghỉ sẽ được bảo vệ phần nào nhưng cũng không nói trước được chuyện gì cả, tự thân vận động vẫn hơn, chớ chủ quan."
Sau đó, Tích Di đi tới bên cạnh Phổ Tâm, viết vài chữ vào tay của anh. Phổ Tâm kinh ngạc mở to mắt, sau đó gật đầu với cô, tỏ ý mình đã hiểu.
Mọi chuyện xem như đã xong, mọi người đều về phòng của mình. Năm người Phổ Tâm chia ra ba phòng, Sính Châu và Hoa Sinh một phòng, còn Tích Di ở riêng một phòng.
Bởi cô có khá nhiều bí mật, bây giờ lại phải làm công tác chuẩn bị để tiến về nơi hung hiểm không rõ tròn méo ra sao, do đó cô có nhiều chuyện muốn làm, không tiện ở chung phòng với người khác, nếu không cô cũng định ở chung phòng với Sính Châu và Hoa Sinh.
Tích Di không ngủ, cô ngồi xếp bằng trên giường tu luyện dị năng đợi đến nửa đêm.
*
Nửa đêm, đường phố trở nên vắng vẻ, tất thảy con hẻm đều trống trơn, không còn một bóng người.
Lúc này, Tích Di và Kính Thuần cùng lúc đi ra khỏi nhà nghỉ, hai người nhìn nhau nở nụ cười. Kính Thuần không hề do dự, lập tức bước tới bên cạnh Tích Di và nắm lấy bàn tay thon nhỏ của cô.
Tích Di nheo mắt nhìn xuống bàn tay của mình đang bị nắm chặt, trong ánh mắt xuất hiện sự khó chịu, thế nhưng cô đã nhanh chóng áp chế cảm xúc xuống, ngước mặt tươi cười nhìn Kính Thuần.
"Để chú dẫn con tới nơi này." Kính Thuần tươi cười nói, bàn tay còn lại dịu dàng vén mấy cọng tóc đang lòa xòa trước trán cho Tích Di.
"Dạ." Tích Di không có ý kiến, ngoan ngoãn đi theo anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.