Xuyên Vào Tiểu Thuyết Sắc Tình Ở Mạt Thế
Chương 18: Đồn Cảnh Sát Mới
Mẹ Kế
26/08/2021
Ở mạt thế đầy rẫy hiểm nguy này, cô không được lơ là như thế, đời người, vốn chẳng có nhiều lần được sống lại đến vậy.
Tích Di vừa cảnh cáo bản thân, vừa chạy vào cửa hàng quần áo để ẩn nấp, tâm trí cũng suy nghĩ xem tiếp theo nên làm thế nào, dù sao thì dị năng của cô gần như sắp cạn kiệt, con zombie nhện biến dị này khó nhằn quá đi, đúng là biến dị cấp năm sẽ có khác biệt.
Nếu vậy, hiện tại cô chỉ có thể bổ sung tinh hạch để khôi phục dị năng.
Nói đơn giản thì dị năng khá giống với HP của một nhân vật nào đó trong game online, dị năng của mỗi dị năng giả sẽ có một phần nhất định, ít hay nhiều tùy thuộc vào cấp bậc dị năng có cao hay không.
Tích Di xử lý đoàn đội Tự Sính, xử lý không ít zombie đơn, sau đó chiến đấu cùng lúc với zombie nhện biến dị và zombie biến dị cấp ba, đối với song dị năng cấp năm, cấp sáu của cô đã có chút quá sức, nếu tâm tính cô không đủ mạnh mẽ, ngày thường không chăm chỉ nâng cao thể lực, e rằng đã trở thành miếng mồi ngon của lũ zombie biến dị này.
Tinh hạch cao cấp chuyên dùng để nâng cấp dị năng, muốn bổ sung dị năng thì chỉ cần dùng tinh hạch của zombie biến dị cấp một cấp hai là được.
Còn tại sao không dùng tinh hạch cao cấp để bổ sung dị năng, sẵn tiện thăng cấp luôn thì đương nhiên là không thể, trong quá trình thăng cấp dị năng cần có sự chuẩn bị chu toàn mới có thể thành công, nhất là cấp bậc càng cao càng khó thăng cấp, quan trọng nhất là mỗi khi thăng cấp dị năng, cơ thể sẽ bị đình trệ một lúc, đó là điểm trí mạng.
Tích Di lấy một nắm tinh hạch ra khỏi không gian, ý niệm vừa chuyển, nắm tinh hạch trong tay liền biến mất dạng, mà cơ thể đã trở nên thoải mái hơn.
Cô ngó chừng ra bên ngoài, zombie nhện biến dị đang lắc lư trên trần, chầm chậm di chuyển vào cửa hàng quần áo tìm cô, lúc nãy cô làm nó nổ tan xác, hiện tại nhất định là đang tìm cô để báo thù.
Tích Di nhanh chóng bổ sung thêm một nắm tinh hạch, thể lực lẫn dị năng đều có phần đong đầy trở lại, mà zombie nhện biến dị đã rất gần cô.
Hiện tại, zombie nhện biến dị bị thương không nhẹ, hình thù sứt sẹo này cũng là sự chống đỡ cuối cùng của nó, vì vậy sức mạnh đã thuyên giảm phần nào.
Tích Di đưa ra quyết định, đảo mắt một vòng để xem xét địa hình, đây là cửa hàng quần áo, zombie nhện biến dị ở trên trần, cô di chuyển bên dưới, quả thật có lợi thế để ẩn nấp, cô thấy nó rất dễ dàng nhưng ngược lại, nó muốn thấy cô có vẻ khá khó khăn.
Bóng đèn trong đầu Tích Di sáng lên, cô nhanh chân di chuyển, len lỏi giữa các hàng quần áo, zombie nhện biến dị bên trên thấy bóng dáng cô thoát ẩn thoát hiện bên dưới, cái miệng nhỏ phát ra những tiếng khì khò chói tai, ngập tràn phẫn nộ đuổi tới.
Tích Di sử dụng dị năng hệ phong, điều khiển quần áo phủ kín zombie nhện biến dị, nó không còn mắt, chỉ có thể dựa vào tiếng động và sự di động của dị năng để truy đuổi, bây giờ bị bao bọc bởi quần áo liền gặp khó khăn trong việc truy đuổi, gào lên một tiếng quái dị.
Zombie nhện biến dị điên cuồng phun tơ xé nát quần áo, nhân lúc này, Tích Di ném đinh, tua vít lên không trung, dùng dị năng hệ phong ghim vô số đinh, tua vít vào cơ thể sứt sẹo của nó, có lẽ thật sự hiệu quả, tiếng gào của nó ngày càng đau đớn.
Tích Di tiếp tục lấy quần áo bao phủ thêm, sau đó dùng dị năng hệ phong điều khiển một con dao phay chặt tới tấp vào người zombie nhện biến dị như chặt thịt bằm, sức bám trụ cuối cùng đã cạn, zombie nhện biến dị rơi xuống sàn như diều đứt dây, ngay cả phun tơ cũng không phun nổi.
Tích Di lấy ra thêm vài con dao phay, tiếp tục băm vằm zombie nhện biến dị hệt như băm thịt, cho đến khi xác nhận nó đã chết, cô mới dừng tay, lau mấy con dao phay dính đầy máu đen vào đống quần áo hỗn độn bên cạnh, kết thúc trận chiến dai dẳng này.
Tinh hạch cấp năm đến tay, tâm tình Tích Di liền vui vẻ, cơn mệt mỏi nãy giờ đều bị quét bay sạch sẽ, có điều thân thể cô hiện tại đã có chút chật vật.
Tích Di tiến vào phòng thay đồ của cửa hàng, lau người qua một lượt, thay một chiếc váy sạch sẽ khác, xịt thêm ít nước hoa, bấy giờ mới hài lòng rời khỏi trung tâm thương mại, nhưng trong lòng thập phần cảnh giác, sợ sẽ có thêm con zombie biến dị nào đó nhảy xổ ra đòi ăn cô.
Vẫn là phải mau chóng gia tăng thực lực, zombie dị năng còn chưa xuất hiện mà cô đã chật vật thế này, nên biết, zombie biến dị cấp năm không phải là loại zombie mạnh nhất ở mạt thế này.
Có điều hiện tại mạt thế vừa đến chưa lâu, bọn nó chưa kịp sinh sôi nảy nở mà thôi, zombie biến dị cấp năm đã khó nhằn cỡ này, zombie đơn dị năng, song dị năng gì đó chắc chắn sẽ khó xơi hơn gấp nhiều lần.
Ngoài cửa trung tâm thương mại, Kha Chinh và Sính Châu đã sớm giết hết zombie đơn ở xung quanh, hơn nữa còn đụng phải hai con zombie biến dị cấp một, hai người vui vẻ nói với Tích Di đã tiêu diệt xong hai con zombie biến dị cấp một đó, cầm chặt tinh hạch đưa cho cô xem.
Tích Di không keo kiệt, lập tức mở lời tán thưởng hai người, có cố gắng như vậy là rất tốt, chỉ cần chịu cố gắng thì thực lực sẽ tăng.
Sính Châu thấy Tích Di đã thay một chiếc váy khác thì khẩn trương hỏi thăm, cô xua tay nói không có việc gì, kêu cô ta không cần lo lắng.
Kha Chinh bấy giờ phát giác đoàn đội của Tự Sính đã không cánh mà bay, Tích Di chỉ cười cười: "Ở đây nhàm chán quá nên họ xuống Địa ngục đăng ký giấy tờ thường trú rồi."
Kha Chinh và Sính Châu liền hiểu rõ, Tích Di đã xử trí họ, hai người không khỏi bật ngón cái lên với cô, Sính Châu đưa tay vuốt ngực: "May là Di đã xử lý họ, Châu còn tưởng Di thật sự biến thành trà xanh rồi, dáng vẻ kia… thật sự quá đáng sợ mà."
Câu nói của Sính Châu chọc Tích Di và Kha Chinh cười ha ha.
Tích Di có chút vui vẻ, đưa tay nhéo má Sính Châu một cái: “Những kẻ kia nhục mạ cô như vậy, quả thật đáng chết.”
Sính Châu cảm động, dùng ánh mắt cô dâu nhỏ nhìn Tích Di, Kha Chinh chớp chớp mắt, không khí dường như có gì đó sai sai?
Từ những giây phút gặp gỡ đầu tiên vào ban sáng, Kha Chinh đã thầm hiểu Tích Di sẽ báo thù Tự Sính.
Cô biểu hiện quái lạ như vậy là do sớm trù tính từ trước, nay kế hoạch đã thành, dù đoàn đội của Tự Sính người đông thế mạnh hơn Tích Di, cuối cùng cũng bị cô diệt sạch, trong lòng cậu không cảm thấy có gì không đúng, những kẻ đó đều đáng chết, ánh mắt ngập tràn sát khí của Uyển Miên đối với Tích Di còn không thèm che giấu, cô ta có muốn trách thì nên tự trách mình xui xẻo.
Bấy giờ, mặt trời vẫn còn vương lại nơi cuối chân trời, những tia nắng cuối cùng đang cố gắng len lỏi, bám víu, tựa như không muốn biến mất để nhường chỗ cho màn đêm.
Tích Di vuốt tóc: "Phía trước có đồn cảnh sát, chúng ta đến đó thu thập vũ khí, mong là chưa ai động đến."
Hơn một tháng qua, trong lúc di chuyển, Tích Di luôn lưu ý đến những đồn cảnh sát nhằm muốn thu thập một khẩu súng, nhưng đều bị người khác nhanh chân lấy mất.
Lúc nãy, khi mới tiến vào trung tâm thương mại, Cường Phổ đã nói với Tự Sính gần đây có một đồn cảnh sát, vì mới xây dựng không lâu nên chưa kịp cập nhật trên bản đồ, do đó Tích Di muốn đến đó thử vận may một chút.
Lái xe khoảng một nghìn mét thì đồn cảnh sát liền xuất hiện trước mắt ba người, vẫn như cũ, Kha Chinh và Sính Châu ở lại canh giữ xe, giết zombie đơn để rèn luyện, Tích Di hành động một mình.
Thực ra, hiện tại cô đã có không gian tùy thân, vật tư trên xe cũng không phải là nguồn lương thực trọng yếu như trước, nhưng cả Kha Chinh và Sính Châu đều chưa biết Tích Di sở hữu không gian tùy thân, nên tình hình vẫn tiếp diễn như cũ, hơn nữa trên xe còn có một người mê mang chưa tỉnh.
Trong lòng của Tích Di cũng không nghĩ nhiều đến chuyện này, dù sao một đường bôn ba dài như vậy, không sớm thì muộn, việc cô có không gian tùy thân cũng khó lòng giấu mãi, đến khi đó hai người bọn họ sẽ biết thôi.
Còn để tin tưởng mà nói ra, Tích Di không nghĩ bản thân sẽ làm như thế, cô không muốn tin tưởng thêm bất cứ ai, cũng cảm thấy không cần thiết phải nói ra.
Đồn cảnh sát này khá rộng rãi, đúng như lời Cường Phổ nói, vì mới xây dựng không lâu thì mạt thế đến nên trông rất mới.
Bên trong khá lộn xộn nhưng không có xác zombie, Tích Di đi một vòng, lục soát kỹ lưỡng lúc lâu, thu được hai cây côn, một cây búa và hai khẩu súng lục, ngoài ra còn có mấy thùng nước lọc, nước ngọt này nọ, ốc vít các thứ cũng bị cô thu vào không gian tùy thân.
"Di ơi, có hai xe tới."
Ở mạt thế, không chỉ đề phòng zombie, còn phải đề phòng người, Tích Di đã từng nói qua với Kha Chinh và Sính Châu, vì vậy, hiện tại thấy có xe đến cô ta liền gọi Tích Di, thông báo cho cô biết một tiếng.
Tích Di đáp một tiếng, vật tư cũng đã thu thập xong nên cô liền bước nhanh ra bên ngoài, Kha Chinh đã sớm chui vào bên trong xe, giương hai mắt nhìn chằm chằm ra bên ngoài, cậu là một đứa bé bốn tuổi, không nên lộ diện trước mặt người lạ, nếu để kẻ xấu thấy được sẽ nổi lòng tham mà ra tay với bọn họ, nhóm của bọn họ chỉ có phụ nữ và trẻ em, rất dễ bị nhắm đến.
Tuy với thực lực của Tích Di cũng không cần sợ hãi, nhưng bớt một chuyện còn hơn nhiều thêm một chuyện, vẫn là nên cẩn thận.
Có hai chiếc xe đang chạy thẳng đến hướng này, dẫn đầu là một chiếc xe Jeep, Tích Di híp mắt nhìn kỹ, bên trong có hai người đàn ông, cô cảm nhận được một trận áp bách từ hai người đàn ông đó, xem ra cả hai người đều sở hữu dị năng không thấp, phía sau là một chiếc xe khách, trên xe chưa tới hai mươi người.
Tích Di vừa cảnh cáo bản thân, vừa chạy vào cửa hàng quần áo để ẩn nấp, tâm trí cũng suy nghĩ xem tiếp theo nên làm thế nào, dù sao thì dị năng của cô gần như sắp cạn kiệt, con zombie nhện biến dị này khó nhằn quá đi, đúng là biến dị cấp năm sẽ có khác biệt.
Nếu vậy, hiện tại cô chỉ có thể bổ sung tinh hạch để khôi phục dị năng.
Nói đơn giản thì dị năng khá giống với HP của một nhân vật nào đó trong game online, dị năng của mỗi dị năng giả sẽ có một phần nhất định, ít hay nhiều tùy thuộc vào cấp bậc dị năng có cao hay không.
Tích Di xử lý đoàn đội Tự Sính, xử lý không ít zombie đơn, sau đó chiến đấu cùng lúc với zombie nhện biến dị và zombie biến dị cấp ba, đối với song dị năng cấp năm, cấp sáu của cô đã có chút quá sức, nếu tâm tính cô không đủ mạnh mẽ, ngày thường không chăm chỉ nâng cao thể lực, e rằng đã trở thành miếng mồi ngon của lũ zombie biến dị này.
Tinh hạch cao cấp chuyên dùng để nâng cấp dị năng, muốn bổ sung dị năng thì chỉ cần dùng tinh hạch của zombie biến dị cấp một cấp hai là được.
Còn tại sao không dùng tinh hạch cao cấp để bổ sung dị năng, sẵn tiện thăng cấp luôn thì đương nhiên là không thể, trong quá trình thăng cấp dị năng cần có sự chuẩn bị chu toàn mới có thể thành công, nhất là cấp bậc càng cao càng khó thăng cấp, quan trọng nhất là mỗi khi thăng cấp dị năng, cơ thể sẽ bị đình trệ một lúc, đó là điểm trí mạng.
Tích Di lấy một nắm tinh hạch ra khỏi không gian, ý niệm vừa chuyển, nắm tinh hạch trong tay liền biến mất dạng, mà cơ thể đã trở nên thoải mái hơn.
Cô ngó chừng ra bên ngoài, zombie nhện biến dị đang lắc lư trên trần, chầm chậm di chuyển vào cửa hàng quần áo tìm cô, lúc nãy cô làm nó nổ tan xác, hiện tại nhất định là đang tìm cô để báo thù.
Tích Di nhanh chóng bổ sung thêm một nắm tinh hạch, thể lực lẫn dị năng đều có phần đong đầy trở lại, mà zombie nhện biến dị đã rất gần cô.
Hiện tại, zombie nhện biến dị bị thương không nhẹ, hình thù sứt sẹo này cũng là sự chống đỡ cuối cùng của nó, vì vậy sức mạnh đã thuyên giảm phần nào.
Tích Di đưa ra quyết định, đảo mắt một vòng để xem xét địa hình, đây là cửa hàng quần áo, zombie nhện biến dị ở trên trần, cô di chuyển bên dưới, quả thật có lợi thế để ẩn nấp, cô thấy nó rất dễ dàng nhưng ngược lại, nó muốn thấy cô có vẻ khá khó khăn.
Bóng đèn trong đầu Tích Di sáng lên, cô nhanh chân di chuyển, len lỏi giữa các hàng quần áo, zombie nhện biến dị bên trên thấy bóng dáng cô thoát ẩn thoát hiện bên dưới, cái miệng nhỏ phát ra những tiếng khì khò chói tai, ngập tràn phẫn nộ đuổi tới.
Tích Di sử dụng dị năng hệ phong, điều khiển quần áo phủ kín zombie nhện biến dị, nó không còn mắt, chỉ có thể dựa vào tiếng động và sự di động của dị năng để truy đuổi, bây giờ bị bao bọc bởi quần áo liền gặp khó khăn trong việc truy đuổi, gào lên một tiếng quái dị.
Zombie nhện biến dị điên cuồng phun tơ xé nát quần áo, nhân lúc này, Tích Di ném đinh, tua vít lên không trung, dùng dị năng hệ phong ghim vô số đinh, tua vít vào cơ thể sứt sẹo của nó, có lẽ thật sự hiệu quả, tiếng gào của nó ngày càng đau đớn.
Tích Di tiếp tục lấy quần áo bao phủ thêm, sau đó dùng dị năng hệ phong điều khiển một con dao phay chặt tới tấp vào người zombie nhện biến dị như chặt thịt bằm, sức bám trụ cuối cùng đã cạn, zombie nhện biến dị rơi xuống sàn như diều đứt dây, ngay cả phun tơ cũng không phun nổi.
Tích Di lấy ra thêm vài con dao phay, tiếp tục băm vằm zombie nhện biến dị hệt như băm thịt, cho đến khi xác nhận nó đã chết, cô mới dừng tay, lau mấy con dao phay dính đầy máu đen vào đống quần áo hỗn độn bên cạnh, kết thúc trận chiến dai dẳng này.
Tinh hạch cấp năm đến tay, tâm tình Tích Di liền vui vẻ, cơn mệt mỏi nãy giờ đều bị quét bay sạch sẽ, có điều thân thể cô hiện tại đã có chút chật vật.
Tích Di tiến vào phòng thay đồ của cửa hàng, lau người qua một lượt, thay một chiếc váy sạch sẽ khác, xịt thêm ít nước hoa, bấy giờ mới hài lòng rời khỏi trung tâm thương mại, nhưng trong lòng thập phần cảnh giác, sợ sẽ có thêm con zombie biến dị nào đó nhảy xổ ra đòi ăn cô.
Vẫn là phải mau chóng gia tăng thực lực, zombie dị năng còn chưa xuất hiện mà cô đã chật vật thế này, nên biết, zombie biến dị cấp năm không phải là loại zombie mạnh nhất ở mạt thế này.
Có điều hiện tại mạt thế vừa đến chưa lâu, bọn nó chưa kịp sinh sôi nảy nở mà thôi, zombie biến dị cấp năm đã khó nhằn cỡ này, zombie đơn dị năng, song dị năng gì đó chắc chắn sẽ khó xơi hơn gấp nhiều lần.
Ngoài cửa trung tâm thương mại, Kha Chinh và Sính Châu đã sớm giết hết zombie đơn ở xung quanh, hơn nữa còn đụng phải hai con zombie biến dị cấp một, hai người vui vẻ nói với Tích Di đã tiêu diệt xong hai con zombie biến dị cấp một đó, cầm chặt tinh hạch đưa cho cô xem.
Tích Di không keo kiệt, lập tức mở lời tán thưởng hai người, có cố gắng như vậy là rất tốt, chỉ cần chịu cố gắng thì thực lực sẽ tăng.
Sính Châu thấy Tích Di đã thay một chiếc váy khác thì khẩn trương hỏi thăm, cô xua tay nói không có việc gì, kêu cô ta không cần lo lắng.
Kha Chinh bấy giờ phát giác đoàn đội của Tự Sính đã không cánh mà bay, Tích Di chỉ cười cười: "Ở đây nhàm chán quá nên họ xuống Địa ngục đăng ký giấy tờ thường trú rồi."
Kha Chinh và Sính Châu liền hiểu rõ, Tích Di đã xử trí họ, hai người không khỏi bật ngón cái lên với cô, Sính Châu đưa tay vuốt ngực: "May là Di đã xử lý họ, Châu còn tưởng Di thật sự biến thành trà xanh rồi, dáng vẻ kia… thật sự quá đáng sợ mà."
Câu nói của Sính Châu chọc Tích Di và Kha Chinh cười ha ha.
Tích Di có chút vui vẻ, đưa tay nhéo má Sính Châu một cái: “Những kẻ kia nhục mạ cô như vậy, quả thật đáng chết.”
Sính Châu cảm động, dùng ánh mắt cô dâu nhỏ nhìn Tích Di, Kha Chinh chớp chớp mắt, không khí dường như có gì đó sai sai?
Từ những giây phút gặp gỡ đầu tiên vào ban sáng, Kha Chinh đã thầm hiểu Tích Di sẽ báo thù Tự Sính.
Cô biểu hiện quái lạ như vậy là do sớm trù tính từ trước, nay kế hoạch đã thành, dù đoàn đội của Tự Sính người đông thế mạnh hơn Tích Di, cuối cùng cũng bị cô diệt sạch, trong lòng cậu không cảm thấy có gì không đúng, những kẻ đó đều đáng chết, ánh mắt ngập tràn sát khí của Uyển Miên đối với Tích Di còn không thèm che giấu, cô ta có muốn trách thì nên tự trách mình xui xẻo.
Bấy giờ, mặt trời vẫn còn vương lại nơi cuối chân trời, những tia nắng cuối cùng đang cố gắng len lỏi, bám víu, tựa như không muốn biến mất để nhường chỗ cho màn đêm.
Tích Di vuốt tóc: "Phía trước có đồn cảnh sát, chúng ta đến đó thu thập vũ khí, mong là chưa ai động đến."
Hơn một tháng qua, trong lúc di chuyển, Tích Di luôn lưu ý đến những đồn cảnh sát nhằm muốn thu thập một khẩu súng, nhưng đều bị người khác nhanh chân lấy mất.
Lúc nãy, khi mới tiến vào trung tâm thương mại, Cường Phổ đã nói với Tự Sính gần đây có một đồn cảnh sát, vì mới xây dựng không lâu nên chưa kịp cập nhật trên bản đồ, do đó Tích Di muốn đến đó thử vận may một chút.
Lái xe khoảng một nghìn mét thì đồn cảnh sát liền xuất hiện trước mắt ba người, vẫn như cũ, Kha Chinh và Sính Châu ở lại canh giữ xe, giết zombie đơn để rèn luyện, Tích Di hành động một mình.
Thực ra, hiện tại cô đã có không gian tùy thân, vật tư trên xe cũng không phải là nguồn lương thực trọng yếu như trước, nhưng cả Kha Chinh và Sính Châu đều chưa biết Tích Di sở hữu không gian tùy thân, nên tình hình vẫn tiếp diễn như cũ, hơn nữa trên xe còn có một người mê mang chưa tỉnh.
Trong lòng của Tích Di cũng không nghĩ nhiều đến chuyện này, dù sao một đường bôn ba dài như vậy, không sớm thì muộn, việc cô có không gian tùy thân cũng khó lòng giấu mãi, đến khi đó hai người bọn họ sẽ biết thôi.
Còn để tin tưởng mà nói ra, Tích Di không nghĩ bản thân sẽ làm như thế, cô không muốn tin tưởng thêm bất cứ ai, cũng cảm thấy không cần thiết phải nói ra.
Đồn cảnh sát này khá rộng rãi, đúng như lời Cường Phổ nói, vì mới xây dựng không lâu thì mạt thế đến nên trông rất mới.
Bên trong khá lộn xộn nhưng không có xác zombie, Tích Di đi một vòng, lục soát kỹ lưỡng lúc lâu, thu được hai cây côn, một cây búa và hai khẩu súng lục, ngoài ra còn có mấy thùng nước lọc, nước ngọt này nọ, ốc vít các thứ cũng bị cô thu vào không gian tùy thân.
"Di ơi, có hai xe tới."
Ở mạt thế, không chỉ đề phòng zombie, còn phải đề phòng người, Tích Di đã từng nói qua với Kha Chinh và Sính Châu, vì vậy, hiện tại thấy có xe đến cô ta liền gọi Tích Di, thông báo cho cô biết một tiếng.
Tích Di đáp một tiếng, vật tư cũng đã thu thập xong nên cô liền bước nhanh ra bên ngoài, Kha Chinh đã sớm chui vào bên trong xe, giương hai mắt nhìn chằm chằm ra bên ngoài, cậu là một đứa bé bốn tuổi, không nên lộ diện trước mặt người lạ, nếu để kẻ xấu thấy được sẽ nổi lòng tham mà ra tay với bọn họ, nhóm của bọn họ chỉ có phụ nữ và trẻ em, rất dễ bị nhắm đến.
Tuy với thực lực của Tích Di cũng không cần sợ hãi, nhưng bớt một chuyện còn hơn nhiều thêm một chuyện, vẫn là nên cẩn thận.
Có hai chiếc xe đang chạy thẳng đến hướng này, dẫn đầu là một chiếc xe Jeep, Tích Di híp mắt nhìn kỹ, bên trong có hai người đàn ông, cô cảm nhận được một trận áp bách từ hai người đàn ông đó, xem ra cả hai người đều sở hữu dị năng không thấp, phía sau là một chiếc xe khách, trên xe chưa tới hai mươi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.