Xuyên Vào Tiểu Thuyết Sắc Tình Ở Mạt Thế
Chương 36: Lời Phủ Nhận
Mẹ Kế
22/09/2021
"Xin chào, tôi là Lục Thi, có phải anh đang trên đường đến căn cứ an toàn Quân đội đúng không?" Lục Thi nhẹ nhàng thăm hỏi, dáng vẻ tự nhiên, câu từ đúng mực, nhìn không ra nửa tia thiếu sót.
"Đúng vậy."
Lục Thi cười híp mắt, không để ý tới sự lãnh đạm của Kính Thuần: "Thật trùng hợp, tôi và vài người bạn cũng đang trên đường đến căn cứ Quân đội. Tuy trong người có dị năng nhưng nơi đây quả thật rất nguy hiểm, nếu không phiền chúng tôi có thể gia nhập vào đoàn đội của anh không?"
Nói đoạn, Lục Thi híp mắt cười một cái, dáng vẻ thập phần chân thành : "Nhất định sẽ không khiến anh vướng tay vướng chân đâu mà, tôi hứa đó."
Môi Kính Thuần khẽ mấp máy, ánh mắt như có như không nhìn qua bóng dáng bất động của Tích Di ở phía sau: “Được."
Cứ thế, Lục Thi và ba hộ hoa sứ giả của cô ta liền hi hi ha ha gia nhập đoàn người.
Điều khiến Tích Di phải trợn mắt ngắm nhìn, chính là Lục Thi xum xoe Kính Thuần như vậy nhưng ba hộ hoa sứ giả của cô ta đều bày ra dáng vẻ cưng chiều như cũ, khiến tam quan cô như bị chao đảo.
Kha Chinh khoanh hai cánh tay nhỏ nhắn trước ngực, bày ra dáng vẻ ông cụ non, lắc đầu, chậc lưỡi: "Chị Di à, chị nên tập quen với điều này. Thế giới này chung quy là do tác giả tạo thành, mà trọng tâm tác giả xây dựng chính là một mạt thế đầy sắc tình, có lẽ chuyện chính nghĩa nhất là nam chính và nữ chính giải cứu được thế giới, xây dựng lại xã hội loài người."
Khóe môi Tích Di giật giật, nói như vậy, ba hộ hoa sứ giả này cũng giống như những người vợ bé chung tình, nhẫn nại luôn lẳng lặng bên cạnh Lục Thi, không ghen không oán, một lòng chờ cô ta đến sủng hạnh mình?
Đương nhiên, một người có tam quan bình thường như Tích Di không chấp nhận nổi loại chuyện này.
Ngay cả khi bản thân ngập chìm trong sự giết chóc, bản ngã của cô vẫn không bị máu tươi nhuốm màu, giữ lại được lương tri tối thiểu của một con người, từ đó có thể nói rõ tam quan cô cứng rắn đến nhường nào.
Đôi mắt sâu thẳm của Tích Di nhìn chằm chằm Lục Thi, cảm nhận được ánh mắt của cô, Lục Thi quay sang nhìn cô cười một cái thật dịu dàng.
Gương mặt bình tĩnh của Tích Di suýt rạn vỡ, thật sự muốn nhổ một cái, nụ cười ôn hòa tỏ ra dáng vẻ bề trên của cô ta là sao chứ? Mới gặp nhau thôi, cô ta tưởng bản thân là vợ của Kính Thuần sao?
*
Tối đến, đoàn người vẫn ngồi cùng nhau như mọi khi, bắt đầu bữa ăn cuối cùng trong ngày, chuẩn bị nghỉ ngơi, phân người sẽ canh gác đêm nay.
Đặc biệt, chỉ đêm nay thôi, ngày mai di chuyển qua một thành phố nữa là họ đã tới được căn cứ an toàn, nghĩ tới đó, tâm tình ai nấy đều khó nén được hưng phấn, vì vậy bầu không khí tối nay liền phá lệ náo nhiệt.
Cách đó không xa, Tích Di, Kha Chinh, Sính Châu, Bella và Hoa Sinh cũng ngồi quây quần bên nhau dùng bữa.
Từ lúc Tích Di và Kính Thuần có khuất mắc, anh không tiếp tục ăn cùng nhóm Tích Di, Phù Sơn và Vĩnh Sách dù luyến tiếc mỹ thực bởi tay nghề nấu nướng của Sính Châu rất tốt, cũng đành im lặng đi theo.
Có điều thức ăn của Tích Di luôn rất ngon, trong mạt thế này, sinh hoạt cá nhân của cô chính là một sự xa xỉ ai ai cũng đều mơ ước, mùi thịt bò thơm ngon trên bếp nướng hấp dẫn rất nhiều ánh nhìn, đoàn người không khỏi nhìn qua nhóm Tích Di, âm thầm nuốt nước bọt.
Khuôn miệng Tích Di gợi lên một nụ cười nhàn nhạt, dưới ánh lửa trông đặc biệt dễ gần, tuy nhiên nhìn kỹ sẽ thấy một mảnh hờ hững trong đáy mắt, thậm chí còn có phần không thoải mái.
Cô chầm chậm nhai thịt bò, đôi mắt sắc bén xuyên qua màn đêm, xuyên qua những người khác nhìn thẳng vào Kính Thuần, nhìn anh ăn thức ăn do Cẩm Liên nấu, nhìn anh ngồi bên cạnh Lục Thi, vẻ mặt cô ta hoàn toàn là một mảnh ngượng ngùng, thâm tâm Tích Di khó chịu một trận.
Phù Sơn hắng giọng, ánh mắt 'trìu mến' của Tích Di và Lục Thi nhìn nhau trông thật quái lạ, vì vậy anh ta liền tìm đại một chủ đề: "Tôi nghe anh Thuần nói bốn người đều là dị năng giả đúng không?"
Lục Thi cười hiền: "Đúng rồi ạ, em và ba người bạn đều là dị năng giả. Có điều dị năng của em cũng không có gì đặc biệt, trái lại còn không mạnh bằng dị năng hệ thủy."
Nghe vậy, mọi người không khỏi xôn xao, dị năng hệ thủy được xem là dị năng không có tính công kích nhất, khó luyện ra chiêu thức mạnh mẽ, mà dị năng của Lục Thi còn yếu hơn dị năng hệ thủy vậy dị năng của cô ta là dị năng gì chứ?
Lục Thi thấy vậy cũng không giấu giếm, đôi mắt cong cong ngắm một bên mặt của Kính Thuần: "Đó là dị năng hệ quang minh."
Lục Thi vừa dứt lời, thân thể Kính Thuần thoáng cứng lại, quang minh hệ sao? Cô ta chính là người đó ư?
Lục Thi luôn quan sát Kính Thuần, sự thay đổi kia của anh không qua khỏi mắt cô ta, tuy vậy cô ta vẫn vờ như không thấy gì, dịu dàng nói về dị năng hệ quang minh cho mọi người hiểu, tạo nên một trận bất ngờ không hề nhỏ.
Mà bên đây, Tích Di thấy rõ sự bất thường của Kính Thuần, nỗi bất an trong lòng càng dâng cao, tầm mắt ngó về phía Phó Biện, trong mắt anh ta cũng có một trận tinh quang, khóe môi khẽ nhếch mang hàm ý không rõ.
Nhận thấy ánh mắt của Tích Di, Phó Biện liền vứt bỏ thần sắc cao thâm khó đoán, nhìn cô nở một nụ cười ấm áp.
Kha Chinh ngồi bên cạnh Tích Di thoáng suy tư, khẽ ghé miệng vào tai cô thầm thì: "Xem ra việc chúng ta đến đây đã tạo nên biến số, có lẽ không thể tránh khỏi hiệu ứng cánh bướm. Tình tiết này không có trong nguyên tác, em cũng thấy mơ hồ."
Tích Di nuốt thịt bò đã nhai nhuyễn xuống cổ họng, thâm tâm không hề thoải mái với thứ cảm giác mờ ảo, không thể nắm bắt hiện tại.
Màn đêm dần sâu, xung quanh, tiếng côn trùng rả rích cũng không còn sót lại, nhiệt độ ngoài trời lạnh đến cắt da cắt thịt, mọi người đều đã nghỉ ngơi, ngoại trừ vài người được phân công canh gác tối nay.
Mà Tích Di vẫn chưa chợp mắt, điếu thuốc trên tay đang cháy dở trong đêm, tựa như một chú đom đóm lạc lối giữa thế gian đầy hỗn loạn.
"Còn nhỏ không nên hút thuốc."
Thân thể Tích Di thoáng cứng lại, giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy vang lên, khiến tim cô khẽ đập hẫng một nhịp.
Điếu thuốc trên tay Tích Di bị Kính Thuần lấy đi, anh vứt thuốc xuống đất, đưa chân day day vài cái để dập tắt ánh lửa: "Con nghỉ ngơi đi."
Tích Di khẽ cười, tựa như tự giễu: "Con tưởng là đến cuối đời này, chú cũng không muốn nói với con nửa lời chứ."
Hai bàn tay dưới tay áo của Kính Thuần khẽ siết chặt, đôi môi anh mấp máy nhưng cuối cùng vẫn không thốt nên lời, Tích Di đứng dậy đối mặt với anh: "Anh không phải chú ruột của em, anh biết điều đó không Thuần?"
Trong tích tắc, tâm trí Kính Thuần như sụp đổ trước những gì Tích Di vừa nói, cách xưng hô của cô, thông tin cô vừa cung cấp, tất thảy đều khiến tâm hồn anh hoảng hốt không thôi.
"Nếu anh không tin, em có cách để chứng minh điều đó, vì em đã điều tra được cha mẹ ruột của em là ai. Do đó… Thuần à, anh thật sự không có tình cảm với em sao?"
Đôi môi đỏ mọng của Tích Di như mang theo thuật mê hoặc khiến tầm mắt Kính Thuần khó rời đi, mày liễu cô khẽ cau lại, đôi mắt long lanh như chứa cả dải ngân hà nhìn anh thắm thiết vô cùng, gương mặt xinh đẹp của cô tựa như một mê cung không có lối thoát, khiến người khác phải trầm mê.
Ngay lúc lý trí Kính Thuần đang đấu tranh dữ dội về lời nói của Tích Di thì bỗng, trong đầu anh lại hiện lên một gương mặt già nua phúc hậu cùng lời tiên tri kia.
Thâm tâm Kính Thuần thập phần đau khổ, lý trí mạnh mẽ bóp nát thứ tình cảm đang giãy giụa trong tim: "Con có thể không nhận chú vì con đã tìm được cha mẹ ruột, nhưng chỉ cần con còn ở bên cạnh chú, con và chú vẫn là chú cháu, không thể làm trái với luân thường đạo lý."
Dường như, Tích Di nghe được những tiếng rạn vỡ của trái tim mình, cô không khóc cũng không buồn đau, trái lại kiêu ngạo cười một tiếng: "Hay cho câu không thể trái với luân thường đạo lý, quả thật buồn cười."
Ngay lúc hai người đang bốn mắt nhìn nhau, một giọng nói dịu dàng vang lên: "Ồ, tối rồi mà hai chú cháu còn chưa nghỉ ngơi sao?"
Người tới không ai khác hơn là Lục Thi, cô ta giương đôi mắt to tròn nhìn qua Tích Di, bày ra dáng vẻ quan tâm: "Trời tối rất lạnh, sau này em nên mặc dày một chút, chiếc váy dây này cũng quá mỏng rồi, kẻo anh Thuần lại lo lắng đấy."
Hiện tại, Tích Di đích thị đã hiểu một hai về Lục Thi, tuy há miệng nói lời quan tâm nhưng vế trước lại ám chỉ cô mặc đồ quá mỏng, không được đàng hoàng, vế sau lại vạch rõ ranh giới, cô là cháu, phải gọi Kính Thuần bằng chú mà cô ta lớn tuổi hơn cô, có thể gọi Kính Thuần một tiếng anh, loại xưng hô khác biệt đó, không phải quá rõ ràng rồi sao?
Bất quá, bây giờ Kính Thuần mở miệng phủ nhận như vậy, thâm tâm Tích Di cũng xem như hoàn toàn nguội lạnh.
Cái tôi của cô xưa nay luôn rất cao, nếu không, cô đã chẳng vì tự do, muốn rời khỏi tổ chức mà bất chấp tất thảy, hiện tại cũng vậy, cô có thể thấu hiểu cho cái khó của anh, cũng có thể kiên nhẫn cùng anh xây dựng tình cảm này, nhưng sự tuyệt tình của anh, cô không thể nào chấp nhận được.
Tích Di quyến rũ cười mỉm, đôi mắt hạnh khẽ nheo lại nhìn thẳng vào gương mặt trẻ trung của Lục Thi: "Bà cô à, tôi ăn mặc ra sao, có nóng lạnh thế nào, đều không liên quan đến cô, tôi và cô đâu có thân thiết? Hơn nữa, thay vì lo chuyện bao đồng, cô có thể tự lo cho bản thân mình thì hơn. Gần ba mươi tuổi rồi, còn không chăm sóc cẩn thận sẽ mau lão hóa lắm đấy."
"Đúng vậy."
Lục Thi cười híp mắt, không để ý tới sự lãnh đạm của Kính Thuần: "Thật trùng hợp, tôi và vài người bạn cũng đang trên đường đến căn cứ Quân đội. Tuy trong người có dị năng nhưng nơi đây quả thật rất nguy hiểm, nếu không phiền chúng tôi có thể gia nhập vào đoàn đội của anh không?"
Nói đoạn, Lục Thi híp mắt cười một cái, dáng vẻ thập phần chân thành : "Nhất định sẽ không khiến anh vướng tay vướng chân đâu mà, tôi hứa đó."
Môi Kính Thuần khẽ mấp máy, ánh mắt như có như không nhìn qua bóng dáng bất động của Tích Di ở phía sau: “Được."
Cứ thế, Lục Thi và ba hộ hoa sứ giả của cô ta liền hi hi ha ha gia nhập đoàn người.
Điều khiến Tích Di phải trợn mắt ngắm nhìn, chính là Lục Thi xum xoe Kính Thuần như vậy nhưng ba hộ hoa sứ giả của cô ta đều bày ra dáng vẻ cưng chiều như cũ, khiến tam quan cô như bị chao đảo.
Kha Chinh khoanh hai cánh tay nhỏ nhắn trước ngực, bày ra dáng vẻ ông cụ non, lắc đầu, chậc lưỡi: "Chị Di à, chị nên tập quen với điều này. Thế giới này chung quy là do tác giả tạo thành, mà trọng tâm tác giả xây dựng chính là một mạt thế đầy sắc tình, có lẽ chuyện chính nghĩa nhất là nam chính và nữ chính giải cứu được thế giới, xây dựng lại xã hội loài người."
Khóe môi Tích Di giật giật, nói như vậy, ba hộ hoa sứ giả này cũng giống như những người vợ bé chung tình, nhẫn nại luôn lẳng lặng bên cạnh Lục Thi, không ghen không oán, một lòng chờ cô ta đến sủng hạnh mình?
Đương nhiên, một người có tam quan bình thường như Tích Di không chấp nhận nổi loại chuyện này.
Ngay cả khi bản thân ngập chìm trong sự giết chóc, bản ngã của cô vẫn không bị máu tươi nhuốm màu, giữ lại được lương tri tối thiểu của một con người, từ đó có thể nói rõ tam quan cô cứng rắn đến nhường nào.
Đôi mắt sâu thẳm của Tích Di nhìn chằm chằm Lục Thi, cảm nhận được ánh mắt của cô, Lục Thi quay sang nhìn cô cười một cái thật dịu dàng.
Gương mặt bình tĩnh của Tích Di suýt rạn vỡ, thật sự muốn nhổ một cái, nụ cười ôn hòa tỏ ra dáng vẻ bề trên của cô ta là sao chứ? Mới gặp nhau thôi, cô ta tưởng bản thân là vợ của Kính Thuần sao?
*
Tối đến, đoàn người vẫn ngồi cùng nhau như mọi khi, bắt đầu bữa ăn cuối cùng trong ngày, chuẩn bị nghỉ ngơi, phân người sẽ canh gác đêm nay.
Đặc biệt, chỉ đêm nay thôi, ngày mai di chuyển qua một thành phố nữa là họ đã tới được căn cứ an toàn, nghĩ tới đó, tâm tình ai nấy đều khó nén được hưng phấn, vì vậy bầu không khí tối nay liền phá lệ náo nhiệt.
Cách đó không xa, Tích Di, Kha Chinh, Sính Châu, Bella và Hoa Sinh cũng ngồi quây quần bên nhau dùng bữa.
Từ lúc Tích Di và Kính Thuần có khuất mắc, anh không tiếp tục ăn cùng nhóm Tích Di, Phù Sơn và Vĩnh Sách dù luyến tiếc mỹ thực bởi tay nghề nấu nướng của Sính Châu rất tốt, cũng đành im lặng đi theo.
Có điều thức ăn của Tích Di luôn rất ngon, trong mạt thế này, sinh hoạt cá nhân của cô chính là một sự xa xỉ ai ai cũng đều mơ ước, mùi thịt bò thơm ngon trên bếp nướng hấp dẫn rất nhiều ánh nhìn, đoàn người không khỏi nhìn qua nhóm Tích Di, âm thầm nuốt nước bọt.
Khuôn miệng Tích Di gợi lên một nụ cười nhàn nhạt, dưới ánh lửa trông đặc biệt dễ gần, tuy nhiên nhìn kỹ sẽ thấy một mảnh hờ hững trong đáy mắt, thậm chí còn có phần không thoải mái.
Cô chầm chậm nhai thịt bò, đôi mắt sắc bén xuyên qua màn đêm, xuyên qua những người khác nhìn thẳng vào Kính Thuần, nhìn anh ăn thức ăn do Cẩm Liên nấu, nhìn anh ngồi bên cạnh Lục Thi, vẻ mặt cô ta hoàn toàn là một mảnh ngượng ngùng, thâm tâm Tích Di khó chịu một trận.
Phù Sơn hắng giọng, ánh mắt 'trìu mến' của Tích Di và Lục Thi nhìn nhau trông thật quái lạ, vì vậy anh ta liền tìm đại một chủ đề: "Tôi nghe anh Thuần nói bốn người đều là dị năng giả đúng không?"
Lục Thi cười hiền: "Đúng rồi ạ, em và ba người bạn đều là dị năng giả. Có điều dị năng của em cũng không có gì đặc biệt, trái lại còn không mạnh bằng dị năng hệ thủy."
Nghe vậy, mọi người không khỏi xôn xao, dị năng hệ thủy được xem là dị năng không có tính công kích nhất, khó luyện ra chiêu thức mạnh mẽ, mà dị năng của Lục Thi còn yếu hơn dị năng hệ thủy vậy dị năng của cô ta là dị năng gì chứ?
Lục Thi thấy vậy cũng không giấu giếm, đôi mắt cong cong ngắm một bên mặt của Kính Thuần: "Đó là dị năng hệ quang minh."
Lục Thi vừa dứt lời, thân thể Kính Thuần thoáng cứng lại, quang minh hệ sao? Cô ta chính là người đó ư?
Lục Thi luôn quan sát Kính Thuần, sự thay đổi kia của anh không qua khỏi mắt cô ta, tuy vậy cô ta vẫn vờ như không thấy gì, dịu dàng nói về dị năng hệ quang minh cho mọi người hiểu, tạo nên một trận bất ngờ không hề nhỏ.
Mà bên đây, Tích Di thấy rõ sự bất thường của Kính Thuần, nỗi bất an trong lòng càng dâng cao, tầm mắt ngó về phía Phó Biện, trong mắt anh ta cũng có một trận tinh quang, khóe môi khẽ nhếch mang hàm ý không rõ.
Nhận thấy ánh mắt của Tích Di, Phó Biện liền vứt bỏ thần sắc cao thâm khó đoán, nhìn cô nở một nụ cười ấm áp.
Kha Chinh ngồi bên cạnh Tích Di thoáng suy tư, khẽ ghé miệng vào tai cô thầm thì: "Xem ra việc chúng ta đến đây đã tạo nên biến số, có lẽ không thể tránh khỏi hiệu ứng cánh bướm. Tình tiết này không có trong nguyên tác, em cũng thấy mơ hồ."
Tích Di nuốt thịt bò đã nhai nhuyễn xuống cổ họng, thâm tâm không hề thoải mái với thứ cảm giác mờ ảo, không thể nắm bắt hiện tại.
Màn đêm dần sâu, xung quanh, tiếng côn trùng rả rích cũng không còn sót lại, nhiệt độ ngoài trời lạnh đến cắt da cắt thịt, mọi người đều đã nghỉ ngơi, ngoại trừ vài người được phân công canh gác tối nay.
Mà Tích Di vẫn chưa chợp mắt, điếu thuốc trên tay đang cháy dở trong đêm, tựa như một chú đom đóm lạc lối giữa thế gian đầy hỗn loạn.
"Còn nhỏ không nên hút thuốc."
Thân thể Tích Di thoáng cứng lại, giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy vang lên, khiến tim cô khẽ đập hẫng một nhịp.
Điếu thuốc trên tay Tích Di bị Kính Thuần lấy đi, anh vứt thuốc xuống đất, đưa chân day day vài cái để dập tắt ánh lửa: "Con nghỉ ngơi đi."
Tích Di khẽ cười, tựa như tự giễu: "Con tưởng là đến cuối đời này, chú cũng không muốn nói với con nửa lời chứ."
Hai bàn tay dưới tay áo của Kính Thuần khẽ siết chặt, đôi môi anh mấp máy nhưng cuối cùng vẫn không thốt nên lời, Tích Di đứng dậy đối mặt với anh: "Anh không phải chú ruột của em, anh biết điều đó không Thuần?"
Trong tích tắc, tâm trí Kính Thuần như sụp đổ trước những gì Tích Di vừa nói, cách xưng hô của cô, thông tin cô vừa cung cấp, tất thảy đều khiến tâm hồn anh hoảng hốt không thôi.
"Nếu anh không tin, em có cách để chứng minh điều đó, vì em đã điều tra được cha mẹ ruột của em là ai. Do đó… Thuần à, anh thật sự không có tình cảm với em sao?"
Đôi môi đỏ mọng của Tích Di như mang theo thuật mê hoặc khiến tầm mắt Kính Thuần khó rời đi, mày liễu cô khẽ cau lại, đôi mắt long lanh như chứa cả dải ngân hà nhìn anh thắm thiết vô cùng, gương mặt xinh đẹp của cô tựa như một mê cung không có lối thoát, khiến người khác phải trầm mê.
Ngay lúc lý trí Kính Thuần đang đấu tranh dữ dội về lời nói của Tích Di thì bỗng, trong đầu anh lại hiện lên một gương mặt già nua phúc hậu cùng lời tiên tri kia.
Thâm tâm Kính Thuần thập phần đau khổ, lý trí mạnh mẽ bóp nát thứ tình cảm đang giãy giụa trong tim: "Con có thể không nhận chú vì con đã tìm được cha mẹ ruột, nhưng chỉ cần con còn ở bên cạnh chú, con và chú vẫn là chú cháu, không thể làm trái với luân thường đạo lý."
Dường như, Tích Di nghe được những tiếng rạn vỡ của trái tim mình, cô không khóc cũng không buồn đau, trái lại kiêu ngạo cười một tiếng: "Hay cho câu không thể trái với luân thường đạo lý, quả thật buồn cười."
Ngay lúc hai người đang bốn mắt nhìn nhau, một giọng nói dịu dàng vang lên: "Ồ, tối rồi mà hai chú cháu còn chưa nghỉ ngơi sao?"
Người tới không ai khác hơn là Lục Thi, cô ta giương đôi mắt to tròn nhìn qua Tích Di, bày ra dáng vẻ quan tâm: "Trời tối rất lạnh, sau này em nên mặc dày một chút, chiếc váy dây này cũng quá mỏng rồi, kẻo anh Thuần lại lo lắng đấy."
Hiện tại, Tích Di đích thị đã hiểu một hai về Lục Thi, tuy há miệng nói lời quan tâm nhưng vế trước lại ám chỉ cô mặc đồ quá mỏng, không được đàng hoàng, vế sau lại vạch rõ ranh giới, cô là cháu, phải gọi Kính Thuần bằng chú mà cô ta lớn tuổi hơn cô, có thể gọi Kính Thuần một tiếng anh, loại xưng hô khác biệt đó, không phải quá rõ ràng rồi sao?
Bất quá, bây giờ Kính Thuần mở miệng phủ nhận như vậy, thâm tâm Tích Di cũng xem như hoàn toàn nguội lạnh.
Cái tôi của cô xưa nay luôn rất cao, nếu không, cô đã chẳng vì tự do, muốn rời khỏi tổ chức mà bất chấp tất thảy, hiện tại cũng vậy, cô có thể thấu hiểu cho cái khó của anh, cũng có thể kiên nhẫn cùng anh xây dựng tình cảm này, nhưng sự tuyệt tình của anh, cô không thể nào chấp nhận được.
Tích Di quyến rũ cười mỉm, đôi mắt hạnh khẽ nheo lại nhìn thẳng vào gương mặt trẻ trung của Lục Thi: "Bà cô à, tôi ăn mặc ra sao, có nóng lạnh thế nào, đều không liên quan đến cô, tôi và cô đâu có thân thiết? Hơn nữa, thay vì lo chuyện bao đồng, cô có thể tự lo cho bản thân mình thì hơn. Gần ba mươi tuổi rồi, còn không chăm sóc cẩn thận sẽ mau lão hóa lắm đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.