Xuyên Vào Tiểu Thuyết Sắc Tình Ở Mạt Thế
Chương 45: Người Chỉ Huy
Mẹ Kế
11/03/2022
Năm người Phổ Tâm thoáng nhìn nhau, Phổ Tâm cũng không giấu nổi sự kinh ngạc của mình, anh có phần dè dặt đặt câu hỏi với Tích Di: “Răng rứa? Bọn em cụng muốn tới đó răng?”
Tích Di lắc đầu, cô cũng biết Phổ Tâm không hề có ý gì khác nên rất tự nhiên đáp lời: “Em không, như anh thấy đó, hiện tại tình trạng của bạn em không mấy khả quan…”
“Hiện tại, đảo Đầu Lâu đã không còn là nơi quan trọng nữa. Zombie trùng trùng khắp mọi nơi trên thế giới, lo giữ mạng còn không xong, nào có chuyện các nước còn đánh qua đánh lại.”
“Vì vậy, điều cấp thiết bây giờ chính là hỗ trợ người dân, mở rộng căn cứ an toàn để loài người có thêm hy vọng sinh tồn trong tương lai. Mà các anh là người của Quân đội, chắc hẳn sẽ muốn gia nhập căn cứ Quân đội.”
Phổ Tâm kinh ngạc, không ngờ Tích Di lại không muốn đi cùng với bọn họ. Tuy rằng thực lực của Tích Di không tầm thường, như đồng bạn của cô lại không có được loại thực lực đó.
Mà Tích Di là một người thông minh, hẳn là cô phải suy tính được chuyện ấy. Nếu bốn người Tích Di cứ tự thân lang bạt trong mạt thế như vậy, hiển nhiên là nguy hiểm hơn rất nhiều so với việc gia nhập căn cứ an toàn. Lại nói, bốn người Tích Di đều không tồi, nếu gia nhập căn cứ an toàn cũng sẽ có được đãi ngộ không tệ.
Có điều nhìn tâm thế đó của Tích Di, đích thị là không hề có chút ý tứ nào muốn gia nhập căn cứ an toàn. Nếu đã vậy, chẳng lẽ cô muốn tự gây dựng một nơi thuộc về riêng mình sao?
Vì năm người Phổ Tâm là quân nhân nên tư duy để phân tích và phán đoán không tệ, bọn họ đều cảm thấy nếu Tích Di có loại suy nghĩ ấy thì cũng không có gì không đúng. Người có thực lực như Tích Di, hẳn là sẽ đạt được mục tiêu đó mà thôi.
Quyền Siêu gãi gãi đầu: "Răng em nỏ đi chung với bọn anh? Như em nói thì gia nhập căn cứ an toàn hơn nhiều nớ.”
Phổ Tâm khẽ đánh lên tay Quyền Siêu một cái khiến anh ta ngơ ngác. Hiển nhiên là câu hỏi này khá riêng tư, người khôn ngoan như Tích Di sẽ nói cho bọn họ biết nguyên nhân trong đó sao? Có khi cô còn cảm thấy phiền hà vì bọn họ cứ truy hỏi.
Nhưng trái lại với suy nghĩ cẩn trọng của Phổ Tâm, Tích Di rất thoải mái cười một tiếng, đôi mắt xinh đẹp, êm đềm tựa như hồ nước mùa thu của Tích Di thoáng nhìn về phía đại dương mênh mông.
“Vì em là người đối đầu với căn cứ an toàn Quân đội.”
Câu nói bình thản như mây của Tích Di lại khiến cho năm người Phổ Tâm cảm thấy kinh ngạc không thôi. Phổ Tâm híp mắt nhìn cô, gương mặt lộ rõ vẻ hoang mang: “Em nói răng?”
Giọng Tích Di chợt nhẹ bẫng: “Họ giết đồng bạn của em, em không thể tha thứ cho họ được. Em biết các anh là quân nhân, quân lệnh nặng như núi, do đó em cũng không cần phải giấu giếm làm gì, cứ để các anh sớm đến căn cứ sẽ có thể giúp được nhiều người hơn.”
Năm người Phổ Tâm nhìn nhau thật lâu, cuối cùng vẫn là Tích Di rời đi trước, Phổ Tâm nói khẽ: “Tên Khiếu Sanh là kẻ vô cùng hung ác, em nỏ biết mô, em ở chộ ni nguy hiệm lắm, em…”
Tích Di chỉ nhẹ lắc đầu, để lại cho năm người Phổ Tâm một cái bóng lưng đơn độc. Trong lòng mọi người rối như tơ vò, khoảng thời gian qua chiến đấu cùng nhau, ít nhiều họ cũng đã xem cô là đồng bạn, hơn nữa là một người chỉ huy có thực lực. Vì cô thật sự có bản lĩnh nên những người quân nhân như họ nguyện ý bỏ qua tuổi tác mà kính trọng cô.
Thế nhưng hiện tại, Tích Di lại nói cô có thù oán với Quân đội, nơi đó chính là kính ngưỡng trong lòng họ. Nếu là trước kia, hiển nhiên họ sẽ không do dự lựa chọn Quân đội.
Có điều bây giờ đã không giống lúc xưa, đây là mạt thế. Trong mạt thế này, thứ quý nhất là gì chứ? Là thực phẩm. Con người ta có thể vì thức ăn mà bất chấp tất thảy, năm người Phổ Tâm đã tự chứng kiến những cuộc tàn sát không nương tay bởi nguyên do đó.
Thế nhưng đối với Tích Di, cô không hề nề nà mà chiêu đãi họ. Họ có thể thấy rằng cô không hề cố ý tỏ ra tốt bụng, trái lại thì cô là người khẩu xà tâm Phật.
Tuy miệng cứng nhưng lòng mềm, thấy người gặp nạn nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn, dẫu nhìn có vẻ khó gần và vô tâm nhưng thực ra trong lòng lại rất tỉ mỉ, chuyện gì cũng khó lọt qua được mắt cô.
Quãng thời gian qua ngây ngốc ở nơi đây, năm người Phổ Tâm đã thật sự mất đi phương hướng, chỉ biết cố gắng bám trụ, bảo vệ những gì còn sót lại của đảo Đầu Lâu, dù họ biết chuyện đó thật vô dụng.
Năm người Phổ Tâm thừa hiểu bản thân mình ra sao, tuy họ là quân nhân đạt chuẩn, có đầu óc suy luận và độ phân tích khá nhanh nhạy, thế nhưng những chuyện quanh co, lắt léo trong cuộc sống lại rất tệ.
Nói trắng ra, chính là năm người bọn họ đều là lính, quen tai quen mắt nhận lệnh rồi đi thi hành chứ không có năng lực tự quyết định. Mà cô gái trẻ Tích Di này lại có được loại tố chất đó, hệt như chỉ huy lúc trước của bọn họ.
Dù sao thì Tích Di cũng là người có tâm tư nhạy bén, thực lực thâm sâu, không hề bạc đãi đồng bạn lại có lòng trắc ẩn, điều đó khiến bọn họ có một loại xúc động muốn đi theo cô. Tuy chuyện này nghe qua khá hoang đường, nhưng mấy quân nhân họ đây thật sự muốn đi theo cô gái trẻ này.
Thế nhưng hiện tại Tích Di lại nói với bọn họ về vị trí của căn cứ an toàn Quân đội, đồng thời không giấu giếm thù oán giữa cô và căn cứ. Cô nói ra như vậy, chính là không muốn lừa gạt bọn họ, điều đó khiến bọn họ rất cảm kích, đồng thời cũng vì vậy mà trở nên có phần do dự.
Màn đêm ngày một chìm sâu, không gian cũng vì vậy mà trở nên tĩnh lặng lạ thường. Tiết trời ban đêm thì không cần nói, lạnh lẽo đến thấu xương, không chừng ra ngoài trời đứng một lúc thôi, máu cũng khó lòng mà lưu thông.
Dưới tiết trời như vậy, cảnh tượng yên bình giữa đêm khuya thanh vắng lại không thể giữ lâu.
Tích Di đang nằm ngủ bỗng mở mắt, thần sắc vô cùng thanh tỉnh, cô liếc mắt ra bên ngoài rồi lập tức ngồi dậy tiến về phía cửa. Cô nhìn một vòng, thấy mọi người đều có mặt đầy đủ dưới tầng hầm thì khẽ thở ra một tiếng.
Ngay lúc Tích Di đang dùng tinh thần hệ để dò xét bên ngoài thì năm người Phổ Tâm cũng lần lượt mở mắt, tốt xấu gì bọn họ cũng là những người từng trải qua huấn luyện khắc khổ, nào có thể lơ là cảnh giác.
Nhưng khi bọn họ thấy Tích Di đã tỉnh từ khi nào thì không khỏi giật mình, trong lòng thầm ảo não nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần, toàn thân căng cứng ngập tràn cảnh giác.
Trong đoạn thời gian này, bọn họ đã sớm quen với việc chờ mệnh lệnh của Tích Di. Việc này thật sự rất vi diệu, có điều khí chất trên người Tích Di quá đỗi áp người, chính là loại bệ nghễ có uy vọng tuyệt đối, lời nói mười phần hữu lực và chắc chắn khiến người khác không thể không tuân theo.
Sau khi dò xét xong, Tích Di xoay người lại thì đã thấy năm người Phổ Tâm đứng đó chờ mình. Hiển nhiên là chuyện này nằm trong dự liệu của Tích Di từ trước, cũng vì đề phòng việc tinh thần hệ sẽ bị lộ nên cô mới vờ đi đến cửa tầng hầm mà ngoi đầu lên xem xét.
Tích Di lắc đầu, cô cũng biết Phổ Tâm không hề có ý gì khác nên rất tự nhiên đáp lời: “Em không, như anh thấy đó, hiện tại tình trạng của bạn em không mấy khả quan…”
“Hiện tại, đảo Đầu Lâu đã không còn là nơi quan trọng nữa. Zombie trùng trùng khắp mọi nơi trên thế giới, lo giữ mạng còn không xong, nào có chuyện các nước còn đánh qua đánh lại.”
“Vì vậy, điều cấp thiết bây giờ chính là hỗ trợ người dân, mở rộng căn cứ an toàn để loài người có thêm hy vọng sinh tồn trong tương lai. Mà các anh là người của Quân đội, chắc hẳn sẽ muốn gia nhập căn cứ Quân đội.”
Phổ Tâm kinh ngạc, không ngờ Tích Di lại không muốn đi cùng với bọn họ. Tuy rằng thực lực của Tích Di không tầm thường, như đồng bạn của cô lại không có được loại thực lực đó.
Mà Tích Di là một người thông minh, hẳn là cô phải suy tính được chuyện ấy. Nếu bốn người Tích Di cứ tự thân lang bạt trong mạt thế như vậy, hiển nhiên là nguy hiểm hơn rất nhiều so với việc gia nhập căn cứ an toàn. Lại nói, bốn người Tích Di đều không tồi, nếu gia nhập căn cứ an toàn cũng sẽ có được đãi ngộ không tệ.
Có điều nhìn tâm thế đó của Tích Di, đích thị là không hề có chút ý tứ nào muốn gia nhập căn cứ an toàn. Nếu đã vậy, chẳng lẽ cô muốn tự gây dựng một nơi thuộc về riêng mình sao?
Vì năm người Phổ Tâm là quân nhân nên tư duy để phân tích và phán đoán không tệ, bọn họ đều cảm thấy nếu Tích Di có loại suy nghĩ ấy thì cũng không có gì không đúng. Người có thực lực như Tích Di, hẳn là sẽ đạt được mục tiêu đó mà thôi.
Quyền Siêu gãi gãi đầu: "Răng em nỏ đi chung với bọn anh? Như em nói thì gia nhập căn cứ an toàn hơn nhiều nớ.”
Phổ Tâm khẽ đánh lên tay Quyền Siêu một cái khiến anh ta ngơ ngác. Hiển nhiên là câu hỏi này khá riêng tư, người khôn ngoan như Tích Di sẽ nói cho bọn họ biết nguyên nhân trong đó sao? Có khi cô còn cảm thấy phiền hà vì bọn họ cứ truy hỏi.
Nhưng trái lại với suy nghĩ cẩn trọng của Phổ Tâm, Tích Di rất thoải mái cười một tiếng, đôi mắt xinh đẹp, êm đềm tựa như hồ nước mùa thu của Tích Di thoáng nhìn về phía đại dương mênh mông.
“Vì em là người đối đầu với căn cứ an toàn Quân đội.”
Câu nói bình thản như mây của Tích Di lại khiến cho năm người Phổ Tâm cảm thấy kinh ngạc không thôi. Phổ Tâm híp mắt nhìn cô, gương mặt lộ rõ vẻ hoang mang: “Em nói răng?”
Giọng Tích Di chợt nhẹ bẫng: “Họ giết đồng bạn của em, em không thể tha thứ cho họ được. Em biết các anh là quân nhân, quân lệnh nặng như núi, do đó em cũng không cần phải giấu giếm làm gì, cứ để các anh sớm đến căn cứ sẽ có thể giúp được nhiều người hơn.”
Năm người Phổ Tâm nhìn nhau thật lâu, cuối cùng vẫn là Tích Di rời đi trước, Phổ Tâm nói khẽ: “Tên Khiếu Sanh là kẻ vô cùng hung ác, em nỏ biết mô, em ở chộ ni nguy hiệm lắm, em…”
Tích Di chỉ nhẹ lắc đầu, để lại cho năm người Phổ Tâm một cái bóng lưng đơn độc. Trong lòng mọi người rối như tơ vò, khoảng thời gian qua chiến đấu cùng nhau, ít nhiều họ cũng đã xem cô là đồng bạn, hơn nữa là một người chỉ huy có thực lực. Vì cô thật sự có bản lĩnh nên những người quân nhân như họ nguyện ý bỏ qua tuổi tác mà kính trọng cô.
Thế nhưng hiện tại, Tích Di lại nói cô có thù oán với Quân đội, nơi đó chính là kính ngưỡng trong lòng họ. Nếu là trước kia, hiển nhiên họ sẽ không do dự lựa chọn Quân đội.
Có điều bây giờ đã không giống lúc xưa, đây là mạt thế. Trong mạt thế này, thứ quý nhất là gì chứ? Là thực phẩm. Con người ta có thể vì thức ăn mà bất chấp tất thảy, năm người Phổ Tâm đã tự chứng kiến những cuộc tàn sát không nương tay bởi nguyên do đó.
Thế nhưng đối với Tích Di, cô không hề nề nà mà chiêu đãi họ. Họ có thể thấy rằng cô không hề cố ý tỏ ra tốt bụng, trái lại thì cô là người khẩu xà tâm Phật.
Tuy miệng cứng nhưng lòng mềm, thấy người gặp nạn nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn, dẫu nhìn có vẻ khó gần và vô tâm nhưng thực ra trong lòng lại rất tỉ mỉ, chuyện gì cũng khó lọt qua được mắt cô.
Quãng thời gian qua ngây ngốc ở nơi đây, năm người Phổ Tâm đã thật sự mất đi phương hướng, chỉ biết cố gắng bám trụ, bảo vệ những gì còn sót lại của đảo Đầu Lâu, dù họ biết chuyện đó thật vô dụng.
Năm người Phổ Tâm thừa hiểu bản thân mình ra sao, tuy họ là quân nhân đạt chuẩn, có đầu óc suy luận và độ phân tích khá nhanh nhạy, thế nhưng những chuyện quanh co, lắt léo trong cuộc sống lại rất tệ.
Nói trắng ra, chính là năm người bọn họ đều là lính, quen tai quen mắt nhận lệnh rồi đi thi hành chứ không có năng lực tự quyết định. Mà cô gái trẻ Tích Di này lại có được loại tố chất đó, hệt như chỉ huy lúc trước của bọn họ.
Dù sao thì Tích Di cũng là người có tâm tư nhạy bén, thực lực thâm sâu, không hề bạc đãi đồng bạn lại có lòng trắc ẩn, điều đó khiến bọn họ có một loại xúc động muốn đi theo cô. Tuy chuyện này nghe qua khá hoang đường, nhưng mấy quân nhân họ đây thật sự muốn đi theo cô gái trẻ này.
Thế nhưng hiện tại Tích Di lại nói với bọn họ về vị trí của căn cứ an toàn Quân đội, đồng thời không giấu giếm thù oán giữa cô và căn cứ. Cô nói ra như vậy, chính là không muốn lừa gạt bọn họ, điều đó khiến bọn họ rất cảm kích, đồng thời cũng vì vậy mà trở nên có phần do dự.
Màn đêm ngày một chìm sâu, không gian cũng vì vậy mà trở nên tĩnh lặng lạ thường. Tiết trời ban đêm thì không cần nói, lạnh lẽo đến thấu xương, không chừng ra ngoài trời đứng một lúc thôi, máu cũng khó lòng mà lưu thông.
Dưới tiết trời như vậy, cảnh tượng yên bình giữa đêm khuya thanh vắng lại không thể giữ lâu.
Tích Di đang nằm ngủ bỗng mở mắt, thần sắc vô cùng thanh tỉnh, cô liếc mắt ra bên ngoài rồi lập tức ngồi dậy tiến về phía cửa. Cô nhìn một vòng, thấy mọi người đều có mặt đầy đủ dưới tầng hầm thì khẽ thở ra một tiếng.
Ngay lúc Tích Di đang dùng tinh thần hệ để dò xét bên ngoài thì năm người Phổ Tâm cũng lần lượt mở mắt, tốt xấu gì bọn họ cũng là những người từng trải qua huấn luyện khắc khổ, nào có thể lơ là cảnh giác.
Nhưng khi bọn họ thấy Tích Di đã tỉnh từ khi nào thì không khỏi giật mình, trong lòng thầm ảo não nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần, toàn thân căng cứng ngập tràn cảnh giác.
Trong đoạn thời gian này, bọn họ đã sớm quen với việc chờ mệnh lệnh của Tích Di. Việc này thật sự rất vi diệu, có điều khí chất trên người Tích Di quá đỗi áp người, chính là loại bệ nghễ có uy vọng tuyệt đối, lời nói mười phần hữu lực và chắc chắn khiến người khác không thể không tuân theo.
Sau khi dò xét xong, Tích Di xoay người lại thì đã thấy năm người Phổ Tâm đứng đó chờ mình. Hiển nhiên là chuyện này nằm trong dự liệu của Tích Di từ trước, cũng vì đề phòng việc tinh thần hệ sẽ bị lộ nên cô mới vờ đi đến cửa tầng hầm mà ngoi đầu lên xem xét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.