Xuyên Vào Tiểu Thuyết Sắc Tình Ở Mạt Thế
Chương 63: Thỏa Thuận Bất Đắc Dĩ
Mẹ Kế
04/05/2023
Tích Di chặc lưỡi, ra vẻ phiền hà: "Tao mệt mày lắm à nghen, sao tính mày giống đàn bà vậy. Đàn ông đàn ang làm gì làm cho nó quyết đoán lên coi, với cả mày thử nhìn lại đi, hoàn cảnh của mày bây giờ đang bất lợi biết là bao nhiêu. Khả năng này của tao ấy à… cao siêu hơn mày nghĩ nhiều lắm."
Nói đoạn, Tích Di lại chặc lưỡi, nói giọng cảm khái: "Tao cứ nghĩ mày phải thông minh hơn thế này cơ. Mày không thấy mấy người đi theo tao à? Mày nhìn ra được thực lực của bọn họ chớ? Thế mày nghĩ thử xem, khi không bọn họ chịu đi theo tao chắc?
Từ ánh nhìn đầu tiên là tao đã biết mày không phải anh ta rồi, vì vậy tao mới tay bắt mặt mừng với mày, theo lời hẹn của mày mà đi ra đây, phần lớn là vì tò mò chớ chi. Giờ biết mày tới từ thế giới tu tiên, tao lại càng thấy thán phục và tò mò về mày hơn nữa; thì tao cũng nói rồi đó, tao sợ mình sẽ gặp trường hợp như vậy nên tao mới muốn biết. Còn như mày không tin tao thì thôi, chớ tao tâm tình với mày hơi bị nhiều rồi đó nghen, sự kiên nhẫn của tao có giới hạn."
*
Nhà nghỉ, tại phòng của Sính Châu và Hoa Sinh.
Vốn dĩ là Sính Châu đang thiu thiu ngủ, nhưng tiếng động trên trần nhà khiến cô ta phải mở mắt.
Thời gian qua, nhờ vào sự nỗ lực của bản thân và sự giúp đỡ của Tích Di, dị năng của cô ta đã đạt đến cấp ba cao, thành thử ra thính giác trở nên nhạy bén hơn trước rất nhiều, những tiếng động thấp thoáng cũng đủ khiến cô ta giật mình tỉnh dậy từ giấc ngủ chập chờn.
Sính Châu âm thầm lay Hoa Sinh nằm bên cạnh dậy, hai người ra dấu trao đổi với nhau rồi lặng lẽ hành động.
Hoa Sinh nhẹ nhàng xuống giường, ngay khi cô ta định mở cửa xông ra bên ngoài thì một sức lực vô hình nào đó đẩy mạnh cô ta một cái khiến cô ta ngã ngửa ra phía sau. Sính Châu thấy vậy lập tức bật dậy đỡ lấy Hoa Sinh, hai người chật vật ổn định thân thể.
Bấy giờ, bỗng từ trong không trung xuất hiện một người đàn ông, Sính Châu vừa nhìn là biết gã có dị năng hệ ẩn thân. Hơn nữa, Sính Châu giật mình nhận ra gã này chính là một trong năm người đàn ông đi chung với Kính Thuần, cách đây không lâu cô ta còn ngồi ăn chung bàn với gã.
Sính Châu hiểu rõ đối phương âm thầm đột nhập vào phòng mình vào giờ này, dĩ nhiên sẽ không có ý tốt gì cả. Bởi lẽ cái chết của Kha Chinh vẫn còn rất mới mẻ trong tâm trí của cô ta, hẳn là chuyện này có liên quan tới Lục Thi.
Do đó Sính Châu không đợi đối phương kịp ra tay, nhanh chóng hét to kêu cứu. Hoa Sinh thấy vậy cũng hét theo, tiếng hét của hai người không hề nhỏ, có lẽ sự nguy hiểm khiến cho ý chí sinh tồn của hai người tăng cao, vì vậy mà tiếng hét cũng rất lớn.
Gã thấy vậy thì hung hăng trừng mắt nhìn hai người, không nói lời nào ra tay ngay lập tức. Sính Châu nương vào chút sức mạnh của bản thân, thử thôi miên gã coi sao, thế nhưng dị năng của gã cao hơn cô ta rất nhiều, sức mạnh của hai người hệt như giữa trứng và đá, sự cố gắng của cô ta không hề có chút kết quả nào cả.
Gã giơ tay lên chộp tới, Sính Châu nhanh tay đẩy Hoa Sinh qua một bên, dầu gì cô ta vẫn là dị năng giả, còn Hoa Sinh chỉ là một người bình thường, nếu phải ăn một cái tát có ẩn chứa dị năng thế này thì làm sao giữ nổi cái mạng nhỏ chứ.
Bấy giờ, Hoa Sinh bị Sính Châu đẩy sang một bên đang ngồi bệt dưới đất, không màng gì cả cố gắng hét thật to, thế nhưng nước mắt đã đong đầy trên hai hàng mi, vừa là sợ hãi, vừa là lo lắng cho Sính Châu.
*
Ngôi nhà gỗ ngoài cánh rừng.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, hắn ta đành thỏa thuận với sự an bài của Tích Di. Bởi lẽ, hắn ta cảm thấy dường như cô đang nói thật, rằng cô chẳng còn chút rung động gì với Kính Thuần nữa.
Hơn hết, cô có năng lực mạnh mẽ như thế, về sau nếu hắn ta muốn tiêu diệt Kính Thuần hẳn là khó lòng bẫy cô được. Có lẽ hợp tác là con đường bằng phẳng nhất của hắn ta, nếu bây giờ làm căng quá thì hắn ta cũng chẳng có lợi, mà về sau này muốn tiếp cận cô thêm một lần nữa sẽ rất khó; phụ nữ ấy mà, ai nấy đều ghi hận lâu lắm, ngay cả hắn ta cũng là một kẻ nhớ dai đấy thôi.
"Vì mày là người tới từ thế giới khác, do đó có thể thông qua phương pháp giao hợp để hấp thu Tinh, Khí, Thần của mày; lúc đó tao sẽ có đủ sức mạnh tiêu diệt nó để chiếm lấy cơ thể này. Tao đoán, ngoài tao và mày ra thì không còn một ai khác tới từ thế giới khác nữa."
"Sao mày đoán vậy?"
"Thì trực giác của tao mách bảo như vậy thôi, dù sao tao cũng là người tu tiên mà, trực giác nhạy hơn người bình thường một chút."
Tích Di cười cười: "Tao thấy tao với mày cũng hợp đấy, về sau có thể hợp tác được."
Hắn ta cũng cười cười: "Nói đâu xa, lần này mày tới đây là vì đầm lầy Ngàn Sương đúng không? Vậy thì bắt tay với nhau càn quét thôi, hai bên đều được lợi, tao đánh giá mày khá cao đó. Mà tao nói mày biết rồi thì mày tin tao có thành ý làm hòa với mày rồi chớ? Mày trả tự do lại cho tao đi."
Tích Di tươi cười dịu dàng: "Được, để tao trả tự do cho mày."
Dứt lời, Tích Di vung tay lên đánh mạnh vào gáy của hắn ta. Tức thì, hắn ta trợn to mắt khi nhận ra hành động của cô, nhưng hắn ta nào kịp chống trả, chỉ có thể hung hăng nhìn cô với ánh mắt ngập tràn oán hận rồi bất tỉnh nhân sự.
Tích Di lập tức bật dậy tránh né, đứng bên cạnh giường nhìn Kính Thuần đang bất tỉnh, thần sắc trên mặt có hơi rối rắm, thực ra thì trong lòng cô có hơi hồi hộp.
Nói ra thì từ khoảnh khắc gặp lại anh, cô đã thấy có điều gì đó không đúng rồi. Bởi lẽ anh thật sự là một người hướng nội, cô có thể xác định được điều đó trong khoảng thời gian hai người từng chung đụng. Do đó, sự hoạt ngôn đầy xa lạ đã làm cho cô nảy sinh nghi ngờ, vì vậy cô mới tay bắt mặt mừng để quan sát tình hình.
Nói đoạn, Tích Di lại chặc lưỡi, nói giọng cảm khái: "Tao cứ nghĩ mày phải thông minh hơn thế này cơ. Mày không thấy mấy người đi theo tao à? Mày nhìn ra được thực lực của bọn họ chớ? Thế mày nghĩ thử xem, khi không bọn họ chịu đi theo tao chắc?
Từ ánh nhìn đầu tiên là tao đã biết mày không phải anh ta rồi, vì vậy tao mới tay bắt mặt mừng với mày, theo lời hẹn của mày mà đi ra đây, phần lớn là vì tò mò chớ chi. Giờ biết mày tới từ thế giới tu tiên, tao lại càng thấy thán phục và tò mò về mày hơn nữa; thì tao cũng nói rồi đó, tao sợ mình sẽ gặp trường hợp như vậy nên tao mới muốn biết. Còn như mày không tin tao thì thôi, chớ tao tâm tình với mày hơi bị nhiều rồi đó nghen, sự kiên nhẫn của tao có giới hạn."
*
Nhà nghỉ, tại phòng của Sính Châu và Hoa Sinh.
Vốn dĩ là Sính Châu đang thiu thiu ngủ, nhưng tiếng động trên trần nhà khiến cô ta phải mở mắt.
Thời gian qua, nhờ vào sự nỗ lực của bản thân và sự giúp đỡ của Tích Di, dị năng của cô ta đã đạt đến cấp ba cao, thành thử ra thính giác trở nên nhạy bén hơn trước rất nhiều, những tiếng động thấp thoáng cũng đủ khiến cô ta giật mình tỉnh dậy từ giấc ngủ chập chờn.
Sính Châu âm thầm lay Hoa Sinh nằm bên cạnh dậy, hai người ra dấu trao đổi với nhau rồi lặng lẽ hành động.
Hoa Sinh nhẹ nhàng xuống giường, ngay khi cô ta định mở cửa xông ra bên ngoài thì một sức lực vô hình nào đó đẩy mạnh cô ta một cái khiến cô ta ngã ngửa ra phía sau. Sính Châu thấy vậy lập tức bật dậy đỡ lấy Hoa Sinh, hai người chật vật ổn định thân thể.
Bấy giờ, bỗng từ trong không trung xuất hiện một người đàn ông, Sính Châu vừa nhìn là biết gã có dị năng hệ ẩn thân. Hơn nữa, Sính Châu giật mình nhận ra gã này chính là một trong năm người đàn ông đi chung với Kính Thuần, cách đây không lâu cô ta còn ngồi ăn chung bàn với gã.
Sính Châu hiểu rõ đối phương âm thầm đột nhập vào phòng mình vào giờ này, dĩ nhiên sẽ không có ý tốt gì cả. Bởi lẽ cái chết của Kha Chinh vẫn còn rất mới mẻ trong tâm trí của cô ta, hẳn là chuyện này có liên quan tới Lục Thi.
Do đó Sính Châu không đợi đối phương kịp ra tay, nhanh chóng hét to kêu cứu. Hoa Sinh thấy vậy cũng hét theo, tiếng hét của hai người không hề nhỏ, có lẽ sự nguy hiểm khiến cho ý chí sinh tồn của hai người tăng cao, vì vậy mà tiếng hét cũng rất lớn.
Gã thấy vậy thì hung hăng trừng mắt nhìn hai người, không nói lời nào ra tay ngay lập tức. Sính Châu nương vào chút sức mạnh của bản thân, thử thôi miên gã coi sao, thế nhưng dị năng của gã cao hơn cô ta rất nhiều, sức mạnh của hai người hệt như giữa trứng và đá, sự cố gắng của cô ta không hề có chút kết quả nào cả.
Gã giơ tay lên chộp tới, Sính Châu nhanh tay đẩy Hoa Sinh qua một bên, dầu gì cô ta vẫn là dị năng giả, còn Hoa Sinh chỉ là một người bình thường, nếu phải ăn một cái tát có ẩn chứa dị năng thế này thì làm sao giữ nổi cái mạng nhỏ chứ.
Bấy giờ, Hoa Sinh bị Sính Châu đẩy sang một bên đang ngồi bệt dưới đất, không màng gì cả cố gắng hét thật to, thế nhưng nước mắt đã đong đầy trên hai hàng mi, vừa là sợ hãi, vừa là lo lắng cho Sính Châu.
*
Ngôi nhà gỗ ngoài cánh rừng.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, hắn ta đành thỏa thuận với sự an bài của Tích Di. Bởi lẽ, hắn ta cảm thấy dường như cô đang nói thật, rằng cô chẳng còn chút rung động gì với Kính Thuần nữa.
Hơn hết, cô có năng lực mạnh mẽ như thế, về sau nếu hắn ta muốn tiêu diệt Kính Thuần hẳn là khó lòng bẫy cô được. Có lẽ hợp tác là con đường bằng phẳng nhất của hắn ta, nếu bây giờ làm căng quá thì hắn ta cũng chẳng có lợi, mà về sau này muốn tiếp cận cô thêm một lần nữa sẽ rất khó; phụ nữ ấy mà, ai nấy đều ghi hận lâu lắm, ngay cả hắn ta cũng là một kẻ nhớ dai đấy thôi.
"Vì mày là người tới từ thế giới khác, do đó có thể thông qua phương pháp giao hợp để hấp thu Tinh, Khí, Thần của mày; lúc đó tao sẽ có đủ sức mạnh tiêu diệt nó để chiếm lấy cơ thể này. Tao đoán, ngoài tao và mày ra thì không còn một ai khác tới từ thế giới khác nữa."
"Sao mày đoán vậy?"
"Thì trực giác của tao mách bảo như vậy thôi, dù sao tao cũng là người tu tiên mà, trực giác nhạy hơn người bình thường một chút."
Tích Di cười cười: "Tao thấy tao với mày cũng hợp đấy, về sau có thể hợp tác được."
Hắn ta cũng cười cười: "Nói đâu xa, lần này mày tới đây là vì đầm lầy Ngàn Sương đúng không? Vậy thì bắt tay với nhau càn quét thôi, hai bên đều được lợi, tao đánh giá mày khá cao đó. Mà tao nói mày biết rồi thì mày tin tao có thành ý làm hòa với mày rồi chớ? Mày trả tự do lại cho tao đi."
Tích Di tươi cười dịu dàng: "Được, để tao trả tự do cho mày."
Dứt lời, Tích Di vung tay lên đánh mạnh vào gáy của hắn ta. Tức thì, hắn ta trợn to mắt khi nhận ra hành động của cô, nhưng hắn ta nào kịp chống trả, chỉ có thể hung hăng nhìn cô với ánh mắt ngập tràn oán hận rồi bất tỉnh nhân sự.
Tích Di lập tức bật dậy tránh né, đứng bên cạnh giường nhìn Kính Thuần đang bất tỉnh, thần sắc trên mặt có hơi rối rắm, thực ra thì trong lòng cô có hơi hồi hộp.
Nói ra thì từ khoảnh khắc gặp lại anh, cô đã thấy có điều gì đó không đúng rồi. Bởi lẽ anh thật sự là một người hướng nội, cô có thể xác định được điều đó trong khoảng thời gian hai người từng chung đụng. Do đó, sự hoạt ngôn đầy xa lạ đã làm cho cô nảy sinh nghi ngờ, vì vậy cô mới tay bắt mặt mừng để quan sát tình hình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.