Xuyên Vào Tiểu Thuyết Sắc Tình Ở Mạt Thế
Chương 5: Tìm Kiếm Anh Trai
Mẹ Kế
10/08/2021
Phù Sơn đứng cạnh Kính Thuần bật cười, người đàn ông này thật có ý tứ, đến mắng người cũng lộ ra được sự chất phát, anh ta huých vai Kính Thuần một cái: "Để tôi nói chuyện với hắn, đội trưởng qua kia hỏi thăm tin tức của anh trai đi."
Kính Thuần gật đầu, dợm bước đến những người đang khúm núm ngồi phía sau người đàn ông mặt sẹo, anh lấy trong túi ra một bức ảnh được gấp làm hai đưa đến trước mặt bọn họ: "Có thấy ba người này bao giờ chưa?"
Bên trong bức ảnh là một gia đình ba người, một đôi vợ chồng trung niên hiền hậu và một cô gái trẻ thập phần xinh đẹp, nụ cười của ba người vô cùng hạnh phúc.
Nhận được cái lắc đầu từ những người này, nội tâm Kính Thuần ngày càng lo lắng.
Một tháng trước, khi mạt thế đến anh đã gọi điện cho anh trai ngay lập tức, thế nhưng không có một ai bắt máy.
Điện thoại bàn không thể liên lạc được, Kính Thuần liền chuyển qua điện thoại di động, anh hết gọi anh trai lại gọi qua chị dâu, cuối cùng vẫn không một ai bắt máy.
Gia đình anh trai đều là những người hiền hậu, ngay cả một chiêu phòng thân cũng không biết, anh trai và chị dâu lại là người tín Phật, quanh năm suốt tháng đều ăn chay, ngay cả con kiến đều không nỡ giết, hiện tại mạt thế đến, trong lòng Kính Thuần lo lắng cho gia đình anh trai đến phát điên.
Cùng lúc đó, hai người đồng đội cũ liên lạc với anh, ba người đều là đặc công đã giải ngũ, khả năng sinh tồn lẫn giá trị vũ lực đều không phải tầm thường, thế là ba người không vợ không con bọn họ lập tức lên đường, ngày đêm chẳng nghỉ ngơi lái xe đến nhà anh trai của anh.
Không những không sống cùng thành phố mà Kính Thuần với anh trai còn là kẻ bắc người nam, dù anh có cố gắng hết sức để di chuyển thì cũng mất hơn nửa tháng mới đến được nhà của anh trai, lúc tới nơi lại là vườn không nhà trống, Kính Thuần lo lắng đến phát điên, cả đêm đốt thuốc lá không ngừng, tự trách bản thân đến muộn, nếu gia đình anh trai thật sự xảy ra chuyện không may, đó cũng là do anh.
Gia đình Kính Thuần vô cùng quy củ, vì lẽ đó, từ nhỏ anh đã phải tự lập, cha mẹ không còn ôm anh mỗi ngày như những đứa trẻ khác, không quà cáp, không dỗ dành, chỉ có sự nghiêm khắc đến khắc nghiệt.
Trong hoàn cảnh đó, anh vẫn có một ánh vầng dương luôn ở bên cạnh che chở, sưởi ấm anh mỗi ngày, không ai khác, người đó chính là anh trai.
Anh ấy gần như thay mẹ thương yêu anh, sẽ ôm anh mỗi khi anh làm nũng, dỗ dành anh mỗi khi anh khóc nhè, mua quà vặt cho anh mỗi khi anh buồn bã, do đó, trong lòng anh, anh trai là một sự tồn tại độc nhất.
Kính Thuần vừa thương, vừa kính trọng anh trai của mình, dù hai anh em không ở gần nhau thì tình cảm đó theo tháng năm không hề phai nhòa.
Con người ta khi lớn tuổi sẽ có xu hướng nghĩ về những chuyện xưa cũ, nhất là đối với một người đàn ông ba mươi lăm tuổi không con không vợ như anh, cuộc sống căn bản không có loại tình cảm nào khác, do đó tình cảm anh dành cho anh trai vẫn không mờ nhạt.
Vĩnh Sách lắc đầu, trao đổi ánh mắt với Phù Sơn, trong lòng hai người cũng thực lo lắng cho người chiến hữu này. Khi còn công tác tại tổ đặc công cao cấp trong Chính phủ, Kính Thuần chính là cấp trên của hai người bọn họ.
Dù khi ấy anh còn rất trẻ nhưng chiến công trên người đã rất dày, kiến thức một bụng, kinh nghiệm thực chiến phong phú, người nào muốn không phục cũng không thể.
Vì công tác tại tổ đặc công cao cấp, do đó bọn họ được cử đi làm các nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, có những nhiệm vụ dường như là bất khả thi, nhưng nhờ sự chỉ huy tài ba của Kính Thuần, tổ đặc công đặc biệt của bọn họ luôn tìm được đường sống trên đầu sóng ngọn gió.
Cũng vì thực hiện những nhiệm vụ vô cùng hung hiểm, nên bọn họ được giải ngũ sớm hơn những chiến sĩ công tác ở các đơn vị khác. Có điều cuộc sống trong tổ đặc công đặc biệt quá khác người, dù bọn họ đã giải ngũ được gần hai năm, nhịp sống vẫn khó trở lại bình thường, càng đừng nói yêu đương lấy vợ sinh con gì đó.
Đột nhiên một ngày mạt thế ập đến, người đầu tiên hai người bọn họ nghĩ tới chính là Kính Thuần, cô nhi như bọn họ cũng không có ai để nhớ mong.
Nhưng Kính Thuần lại khác, tuy cha mẹ mất sớm nhưng anh vẫn còn anh trai, nhất là trong lòng anh, sự tồn tại của người anh trai kia vô cùng quan trọng.
Hơn nửa tháng bôn ba tìm tới nhà anh trai, gần nửa tháng đi lùng sục khu vực lân cận, kết quả một tháng nay đều không có tin tức, tuy vẻ mặt Kính Thuần vô cảm như tượng nhưng bọn họ biết trong lòng anh nhất định đang nóng nảy, lo lắng đến phát điên.
*
Tích Di vô cùng kinh ngạc với những điều Kha Chinh vừa nói, cô nuốt một ngụm nước bọt, không quá chắc chắn hỏi thêm lần nữa: "Em nói thật ư?"
Kha Chinh cũng không thấy phiền, dù sao việc này quá ư thần kỳ, Tích Di không tin cũng là lẽ thường: "So với vàng thật còn thật hơn. Em sẽ không lừa gạt ân nhân của mình, còn nữa, để em kể chị nghe nội dung của Mạt thế chi sắc nữ vương."
Kha Chinh nói đến mức này, đoán chừng cậu cũng không nói dối.
Lúc nãy, sau khi khóc xong một trận, câu nói đầu tiên của Kha Chinh chính là: "Chị là ân nhân cứu mạng của em, do đó em sẽ nói bí mật lớn nhất của em cho chị biết, thế giới này chỉ là một bộ tiểu thuyết mà thôi, em từ thế giới thực tới, không biết thế nào lại xuyên vào đây."
Sau đó, Kha Chinh cũng không màng đến sự ngạc nhiên của cô, một mạch khai luôn lai lịch của mình. Kha Chinh vốn là một học sinh cấp ba, năm nay vừa tròn mười bảy, trên trường là một học bá, ở nhà lại là một trạch nam, hơn nữa còn nghiện nặng truyện ngôn tình.
Nhân lúc nghỉ hè có chút thời gian rảnh rỗi, Kha Chinh lập ra một danh sách gồm hai mươi chín bộ truyện đang hot trên mạng, liều mạng cày ngày cày đêm.
Hai mươi chín bộ ngôn tình trên hai trăm chương, cậu chỉ dùng một tuần đã cày xong, bộ Mạt thế chi sắc nữ vương này là bộ truyện thứ hai mươi chính, vừa cày xong Kha Chinh lập tức lăn ra ngủ, nào ngờ lúc tỉnh dậy bản thân đã xuyên vào một nhân vật qua đường trong truyện.
Mạt thế chi sắc nữ vương có tổng cộng hai trăm năm mươi lăm chương, tác giả chỉ dùng vỏn vẹn chưa tới mười dòng để nhắc tới cậu - một cậu bé khuyết tật bẩm sinh, mắt mù chân thọt, giọng nói không bình thường bị dì ruột lợi dụng, mạt thế đến thì bị bà ta chối bỏ, sở hữu dị năng hệ thổ, mấy dòng tác giả nhắc tới cậu, chính là do cậu được nữ chính cứu trong lúc cùng đường mạt lộ, sau nữ chính bị trọng thương nên cậu đã dùng tính mạng của mình để cứu lấy sinh mạng của nữ chính, xem như báo đáp ân huệ.
Trở về hiện tại, Kha Chinh vì muốn chứng minh thân phận của mình, cứ thế rành mạch kể vanh vách cốt truyện của Mạt thế chi sắc nữ vương cho Tích Di nghe. Tuy mỗi lần cất giọng đều rất khó khăn nhưng Kha Chinh vẫn cố gắng tường thuật cặn kẽ nội dung của bộ truyện.
Cô mỉm cười vuốt tóc Kha Chinh: "Không cần khẩn trương như vậy, chị tin em!"
Kha Chinh không khỏi thở ra một hơi, Tích Di tin cậu là tốt rồi. Từ xưa đến nay cậu một lòng chú tâm vào học hành, một dạ hướng đến thành tích tốt mà phát huy, những thứ lòng người quanh co, kỹ năng sinh tồn gì đó, cậu căn bản là không hiểu rõ, cũng không biết tới.
Sau khi cậu xuyên vào bộ tiểu thuyết này, trở thành một đứa bé bốn tuổi mang đầy rẫy khuyết tật bẩm sinh, cậu biết bản thân khó tự bảo toàn tính mạng.
Dẫu không có nhiều kinh nghiệm sống, nhưng Kha Chinh là một học bá, IQ của cậu tất nhiên không phải dạng vừa, nhìn dáng vẻ Tích Di như vậy, cậu cũng không nông cạn cho rằng cô gặp may mắn, cậu cảm thấy Tích Di là một người có thực lực, hơn nữa nội tâm của cô rất sâu, cậu thăm dò mấy lần cũng không tìm hiểu được gì, mà cậu lại không thể tự lực tự cường trong thời điểm này, do đó mới lựa chọn nói ra tất cả, lấy thông tin hữu ích là nội dung của bộ tiểu thuyết này để trao đổi với cô, xem như cậu bán cho Tích Di một cái ân tình, từ việc cô ra tay cứu cậu có thể thấy cô sẽ không ích kỷ bỏ mặc cậu.
Đương nhiên, ván cược này, Kha Chinh đã thắng.
Đứng trên cương vị cũng là một người xuyên thư, Tích Di có sự đồng cảm nhất định với Kha Chinh.
Dù đời trước, cô bị người thân thuộc nhất phản bội nên không giãi bày với cậu về thân phận thật sự của mình, nhưng chỉ với việc cậu cũng là người xuyên thư và bán cho cô một cái ân tình kia, cô sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ trong khi cậu hiện tại không có khả năng sinh tồn.
Kha Chinh muốn đi tắm rửa, nhưng Tích Di không cho phép, vì vết thương trên người cậu quá nhiều, hơn nữa có nhiều vết thương đã bị lở loét, nếu không cẩn thận dưỡng thương, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Nhìn gương mặt ỉu xìu như cái bánh tiêu của Kha Chinh, Tích Di vò vò tóc: "Nếu vậy để chị lau người cho em, lau sơ qua rồi thay quần áo sẽ thoải mái hơn."
Kha Chinh mếu máo, dáng vẻ muốn khóc tới nơi.
Ban đầu Tích Di không biết rõ tuổi tác của cậu thì không nói, bây giờ cô không những biết rồi, còn biết cậu đã đọc bộ tiểu thuyết sắc tình ngập tràn cảnh H như thế, cậu còn mặt mũi nào để cô giúp cậu lau người chứ?
Kha Chinh thập phần ảo não, nếu không phải bàn tay phải của cậu dập nát đến nhường này, căn bản là cậu vẫn tự lau người được, người dì ruột kia đúng là khốn kiếp.
Lúc mạt thế chưa đến, mẹ của cậu bé qua đời để lại khối tài sản lớn cho cậu, người dì liền chạy tới nhận cái danh người giám hộ, sau đó ôm luôn khối tài sản kia để chăm sóc cậu, tuy cậu bé có ăn có mặc nhưng tuyệt đối không sung túc, người dì kia còn đánh mắng như cơm bữa.
Mạt thế tới, bà ta thấy khối tài sản kia không còn tác dụng nữa lại không còn luật pháp ràng buộc, vì vậy không nói một lời lập tức hành hạ cậu bé để cậu bé không chịu nổi trốn đi, Kha Chinh là xuyên qua vào lúc đó, cậu biết nếu trốn đi sẽ gặp nữ chính, được cô ta cứu chưa được vài phút liền phải hy sinh vì cô ta, còn không hy sinh vì cô ta, chắc chắn sẽ bị những nam phụ vây quanh cô ta chửi mắng, ruồng bỏ, cuối cùng cũng không có kết cục tốt.
Vì thế Kha Chinh cắn răng chịu đựng sự hành hạ của người dì, không dám trốn đi. Nào ngờ bà ta ngày càng độc ác, vậy mà nhẫn tâm vứt bỏ cậu giữa thanh thiên bạch nhật, may mà gặp được Tích Di, nếu không cái mạng nhỏ này của cậu xem như khó bảo toàn.
Kính Thuần gật đầu, dợm bước đến những người đang khúm núm ngồi phía sau người đàn ông mặt sẹo, anh lấy trong túi ra một bức ảnh được gấp làm hai đưa đến trước mặt bọn họ: "Có thấy ba người này bao giờ chưa?"
Bên trong bức ảnh là một gia đình ba người, một đôi vợ chồng trung niên hiền hậu và một cô gái trẻ thập phần xinh đẹp, nụ cười của ba người vô cùng hạnh phúc.
Nhận được cái lắc đầu từ những người này, nội tâm Kính Thuần ngày càng lo lắng.
Một tháng trước, khi mạt thế đến anh đã gọi điện cho anh trai ngay lập tức, thế nhưng không có một ai bắt máy.
Điện thoại bàn không thể liên lạc được, Kính Thuần liền chuyển qua điện thoại di động, anh hết gọi anh trai lại gọi qua chị dâu, cuối cùng vẫn không một ai bắt máy.
Gia đình anh trai đều là những người hiền hậu, ngay cả một chiêu phòng thân cũng không biết, anh trai và chị dâu lại là người tín Phật, quanh năm suốt tháng đều ăn chay, ngay cả con kiến đều không nỡ giết, hiện tại mạt thế đến, trong lòng Kính Thuần lo lắng cho gia đình anh trai đến phát điên.
Cùng lúc đó, hai người đồng đội cũ liên lạc với anh, ba người đều là đặc công đã giải ngũ, khả năng sinh tồn lẫn giá trị vũ lực đều không phải tầm thường, thế là ba người không vợ không con bọn họ lập tức lên đường, ngày đêm chẳng nghỉ ngơi lái xe đến nhà anh trai của anh.
Không những không sống cùng thành phố mà Kính Thuần với anh trai còn là kẻ bắc người nam, dù anh có cố gắng hết sức để di chuyển thì cũng mất hơn nửa tháng mới đến được nhà của anh trai, lúc tới nơi lại là vườn không nhà trống, Kính Thuần lo lắng đến phát điên, cả đêm đốt thuốc lá không ngừng, tự trách bản thân đến muộn, nếu gia đình anh trai thật sự xảy ra chuyện không may, đó cũng là do anh.
Gia đình Kính Thuần vô cùng quy củ, vì lẽ đó, từ nhỏ anh đã phải tự lập, cha mẹ không còn ôm anh mỗi ngày như những đứa trẻ khác, không quà cáp, không dỗ dành, chỉ có sự nghiêm khắc đến khắc nghiệt.
Trong hoàn cảnh đó, anh vẫn có một ánh vầng dương luôn ở bên cạnh che chở, sưởi ấm anh mỗi ngày, không ai khác, người đó chính là anh trai.
Anh ấy gần như thay mẹ thương yêu anh, sẽ ôm anh mỗi khi anh làm nũng, dỗ dành anh mỗi khi anh khóc nhè, mua quà vặt cho anh mỗi khi anh buồn bã, do đó, trong lòng anh, anh trai là một sự tồn tại độc nhất.
Kính Thuần vừa thương, vừa kính trọng anh trai của mình, dù hai anh em không ở gần nhau thì tình cảm đó theo tháng năm không hề phai nhòa.
Con người ta khi lớn tuổi sẽ có xu hướng nghĩ về những chuyện xưa cũ, nhất là đối với một người đàn ông ba mươi lăm tuổi không con không vợ như anh, cuộc sống căn bản không có loại tình cảm nào khác, do đó tình cảm anh dành cho anh trai vẫn không mờ nhạt.
Vĩnh Sách lắc đầu, trao đổi ánh mắt với Phù Sơn, trong lòng hai người cũng thực lo lắng cho người chiến hữu này. Khi còn công tác tại tổ đặc công cao cấp trong Chính phủ, Kính Thuần chính là cấp trên của hai người bọn họ.
Dù khi ấy anh còn rất trẻ nhưng chiến công trên người đã rất dày, kiến thức một bụng, kinh nghiệm thực chiến phong phú, người nào muốn không phục cũng không thể.
Vì công tác tại tổ đặc công cao cấp, do đó bọn họ được cử đi làm các nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, có những nhiệm vụ dường như là bất khả thi, nhưng nhờ sự chỉ huy tài ba của Kính Thuần, tổ đặc công đặc biệt của bọn họ luôn tìm được đường sống trên đầu sóng ngọn gió.
Cũng vì thực hiện những nhiệm vụ vô cùng hung hiểm, nên bọn họ được giải ngũ sớm hơn những chiến sĩ công tác ở các đơn vị khác. Có điều cuộc sống trong tổ đặc công đặc biệt quá khác người, dù bọn họ đã giải ngũ được gần hai năm, nhịp sống vẫn khó trở lại bình thường, càng đừng nói yêu đương lấy vợ sinh con gì đó.
Đột nhiên một ngày mạt thế ập đến, người đầu tiên hai người bọn họ nghĩ tới chính là Kính Thuần, cô nhi như bọn họ cũng không có ai để nhớ mong.
Nhưng Kính Thuần lại khác, tuy cha mẹ mất sớm nhưng anh vẫn còn anh trai, nhất là trong lòng anh, sự tồn tại của người anh trai kia vô cùng quan trọng.
Hơn nửa tháng bôn ba tìm tới nhà anh trai, gần nửa tháng đi lùng sục khu vực lân cận, kết quả một tháng nay đều không có tin tức, tuy vẻ mặt Kính Thuần vô cảm như tượng nhưng bọn họ biết trong lòng anh nhất định đang nóng nảy, lo lắng đến phát điên.
*
Tích Di vô cùng kinh ngạc với những điều Kha Chinh vừa nói, cô nuốt một ngụm nước bọt, không quá chắc chắn hỏi thêm lần nữa: "Em nói thật ư?"
Kha Chinh cũng không thấy phiền, dù sao việc này quá ư thần kỳ, Tích Di không tin cũng là lẽ thường: "So với vàng thật còn thật hơn. Em sẽ không lừa gạt ân nhân của mình, còn nữa, để em kể chị nghe nội dung của Mạt thế chi sắc nữ vương."
Kha Chinh nói đến mức này, đoán chừng cậu cũng không nói dối.
Lúc nãy, sau khi khóc xong một trận, câu nói đầu tiên của Kha Chinh chính là: "Chị là ân nhân cứu mạng của em, do đó em sẽ nói bí mật lớn nhất của em cho chị biết, thế giới này chỉ là một bộ tiểu thuyết mà thôi, em từ thế giới thực tới, không biết thế nào lại xuyên vào đây."
Sau đó, Kha Chinh cũng không màng đến sự ngạc nhiên của cô, một mạch khai luôn lai lịch của mình. Kha Chinh vốn là một học sinh cấp ba, năm nay vừa tròn mười bảy, trên trường là một học bá, ở nhà lại là một trạch nam, hơn nữa còn nghiện nặng truyện ngôn tình.
Nhân lúc nghỉ hè có chút thời gian rảnh rỗi, Kha Chinh lập ra một danh sách gồm hai mươi chín bộ truyện đang hot trên mạng, liều mạng cày ngày cày đêm.
Hai mươi chín bộ ngôn tình trên hai trăm chương, cậu chỉ dùng một tuần đã cày xong, bộ Mạt thế chi sắc nữ vương này là bộ truyện thứ hai mươi chính, vừa cày xong Kha Chinh lập tức lăn ra ngủ, nào ngờ lúc tỉnh dậy bản thân đã xuyên vào một nhân vật qua đường trong truyện.
Mạt thế chi sắc nữ vương có tổng cộng hai trăm năm mươi lăm chương, tác giả chỉ dùng vỏn vẹn chưa tới mười dòng để nhắc tới cậu - một cậu bé khuyết tật bẩm sinh, mắt mù chân thọt, giọng nói không bình thường bị dì ruột lợi dụng, mạt thế đến thì bị bà ta chối bỏ, sở hữu dị năng hệ thổ, mấy dòng tác giả nhắc tới cậu, chính là do cậu được nữ chính cứu trong lúc cùng đường mạt lộ, sau nữ chính bị trọng thương nên cậu đã dùng tính mạng của mình để cứu lấy sinh mạng của nữ chính, xem như báo đáp ân huệ.
Trở về hiện tại, Kha Chinh vì muốn chứng minh thân phận của mình, cứ thế rành mạch kể vanh vách cốt truyện của Mạt thế chi sắc nữ vương cho Tích Di nghe. Tuy mỗi lần cất giọng đều rất khó khăn nhưng Kha Chinh vẫn cố gắng tường thuật cặn kẽ nội dung của bộ truyện.
Cô mỉm cười vuốt tóc Kha Chinh: "Không cần khẩn trương như vậy, chị tin em!"
Kha Chinh không khỏi thở ra một hơi, Tích Di tin cậu là tốt rồi. Từ xưa đến nay cậu một lòng chú tâm vào học hành, một dạ hướng đến thành tích tốt mà phát huy, những thứ lòng người quanh co, kỹ năng sinh tồn gì đó, cậu căn bản là không hiểu rõ, cũng không biết tới.
Sau khi cậu xuyên vào bộ tiểu thuyết này, trở thành một đứa bé bốn tuổi mang đầy rẫy khuyết tật bẩm sinh, cậu biết bản thân khó tự bảo toàn tính mạng.
Dẫu không có nhiều kinh nghiệm sống, nhưng Kha Chinh là một học bá, IQ của cậu tất nhiên không phải dạng vừa, nhìn dáng vẻ Tích Di như vậy, cậu cũng không nông cạn cho rằng cô gặp may mắn, cậu cảm thấy Tích Di là một người có thực lực, hơn nữa nội tâm của cô rất sâu, cậu thăm dò mấy lần cũng không tìm hiểu được gì, mà cậu lại không thể tự lực tự cường trong thời điểm này, do đó mới lựa chọn nói ra tất cả, lấy thông tin hữu ích là nội dung của bộ tiểu thuyết này để trao đổi với cô, xem như cậu bán cho Tích Di một cái ân tình, từ việc cô ra tay cứu cậu có thể thấy cô sẽ không ích kỷ bỏ mặc cậu.
Đương nhiên, ván cược này, Kha Chinh đã thắng.
Đứng trên cương vị cũng là một người xuyên thư, Tích Di có sự đồng cảm nhất định với Kha Chinh.
Dù đời trước, cô bị người thân thuộc nhất phản bội nên không giãi bày với cậu về thân phận thật sự của mình, nhưng chỉ với việc cậu cũng là người xuyên thư và bán cho cô một cái ân tình kia, cô sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ trong khi cậu hiện tại không có khả năng sinh tồn.
Kha Chinh muốn đi tắm rửa, nhưng Tích Di không cho phép, vì vết thương trên người cậu quá nhiều, hơn nữa có nhiều vết thương đã bị lở loét, nếu không cẩn thận dưỡng thương, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Nhìn gương mặt ỉu xìu như cái bánh tiêu của Kha Chinh, Tích Di vò vò tóc: "Nếu vậy để chị lau người cho em, lau sơ qua rồi thay quần áo sẽ thoải mái hơn."
Kha Chinh mếu máo, dáng vẻ muốn khóc tới nơi.
Ban đầu Tích Di không biết rõ tuổi tác của cậu thì không nói, bây giờ cô không những biết rồi, còn biết cậu đã đọc bộ tiểu thuyết sắc tình ngập tràn cảnh H như thế, cậu còn mặt mũi nào để cô giúp cậu lau người chứ?
Kha Chinh thập phần ảo não, nếu không phải bàn tay phải của cậu dập nát đến nhường này, căn bản là cậu vẫn tự lau người được, người dì ruột kia đúng là khốn kiếp.
Lúc mạt thế chưa đến, mẹ của cậu bé qua đời để lại khối tài sản lớn cho cậu, người dì liền chạy tới nhận cái danh người giám hộ, sau đó ôm luôn khối tài sản kia để chăm sóc cậu, tuy cậu bé có ăn có mặc nhưng tuyệt đối không sung túc, người dì kia còn đánh mắng như cơm bữa.
Mạt thế tới, bà ta thấy khối tài sản kia không còn tác dụng nữa lại không còn luật pháp ràng buộc, vì vậy không nói một lời lập tức hành hạ cậu bé để cậu bé không chịu nổi trốn đi, Kha Chinh là xuyên qua vào lúc đó, cậu biết nếu trốn đi sẽ gặp nữ chính, được cô ta cứu chưa được vài phút liền phải hy sinh vì cô ta, còn không hy sinh vì cô ta, chắc chắn sẽ bị những nam phụ vây quanh cô ta chửi mắng, ruồng bỏ, cuối cùng cũng không có kết cục tốt.
Vì thế Kha Chinh cắn răng chịu đựng sự hành hạ của người dì, không dám trốn đi. Nào ngờ bà ta ngày càng độc ác, vậy mà nhẫn tâm vứt bỏ cậu giữa thanh thiên bạch nhật, may mà gặp được Tích Di, nếu không cái mạng nhỏ này của cậu xem như khó bảo toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.