Xuyên Vào Tiểu Thuyết Sắc Tình Ở Mạt Thế
Chương 39: Tính Mạng Của Người Quan Trọng Hơn
Mẹ Kế
22/10/2021
Bấy giờ, những người có dị năng đều phảng phất cảm nhận được nguy hiểm đến gần, ba hộ hoa sứ giả của Lục Thi lập tức đưa thân ra chắn cho cô ta, đồng dạng, với cặp mắt nhanh nhẹn như chim ưng, Kính Thuần đã nhìn ra được viên đạn đang bay đến, trong tích tắc, anh phóng ra một tia sét bá đạo khiến viên đạn văng ra một bên, trực tiếp cắm sâu xuống mặt đất.
Tích Di nhếch môi, nâng tay bắn thêm vài phát đạn, như cũ, tất thảy đều bị Kính Thuần hóa giải, anh nhìn chằm chằm khóm cây rậm rạp phía xa nằm kế biệt thự, với khoảng cách này lại có thể ngắm chuẩn như thế thì đúng là một thiện xạ, nếu không phải anh gặp nguy không loạn, nhanh tay hóa giải, viên đạn đầu tiên chắc chắn sẽ ghim sâu vào giữa đầu, xuyên thẳng qua não của Lục Thi.
Phù Sơn trầm giọng, khí thế sắc bén lập tức lộ ra: "Kẻ nào dám đánh lén? Có gan thì ra mặt đi, đừng trốn chui trốn nhủi như ruồi bọ."
Tích Di không kìm được bật cười, xem đi, tình cảnh hiện tại quả thật rất nực cười, đích thị là phong vân luân chuyển, sự đời thay đổi đảo điên khó lường trước.
Cách đây không lâu, Kính Thuần còn yêu chiều cô bao nhiêu, Phù Sơn và Vĩnh Sách dịu dàng với cô bấy nhiêu, hiện tại, họ lại vây quanh Lục Thi, xem cô là kẻ trốn chui trốn nhủi tựa ruồi bọ.
Thấy Tích Di bước ra cùng nụ cười nhợt nhạt trên môi, mọi người kinh ngạc đến há hốc miệng, trực nam Vĩnh Sách không hổ là người có hệ thần kinh thô, khó hiểu đưa tay gãi đầu: "Sao con lại xuất hiện ở đó vậy? Tại sao lại ra tay với Lục Thi?"
Tầm mắt Tích Di lướt qua dáng vẻ kinh ngạc của mọi người, cũng không tập trung ánh nhìn vào gương mặt phức tạp của Kính Thuần, cô mỉm cười nhợt nhạt mang theo sát khí nồng đậm, giọng điệu âm dương quái khí đến cùng cực: "Lục Thi ra tay sát hại người của tôi nên tôi muốn giết cô ta để báo thù, đó chẳng phải là đạo lý ở đời sao? Bánh ít trao đi, bánh quy trao lại, không có gì đáng ngạc nhiên cả."
Sính Châu đứng ở mái vòm tại cửa lớn không khỏi bội phục Tích Di từ tận đáy lòng, cô ta biết, phẫn nộ đang không ngừng dâng cao trong lòng Tích Di tựa giao long đang vùng vẫy nơi biển khơi, còn có nỗi đau do mất đi một người đồng hành, trên hết, khi ra tay, Tích Di thừa hiểu cô và Kính Thuần có khả năng cao sẽ triệt để trở mặt.
Thế nhưng bề ngoài của Tích Di vẫn điềm tĩnh như vậy, chuyện sát hại, trả thù đầy máu tươi thông qua khuôn miệng của cô lại trở nên nhẹ nhàng, thậm chí có yếu tố đạo lý bên trong, miệng lưỡi Tích Di đích thị trơn tru tựa như vừa mới bôi dầu, có lẽ người chết cũng có thể bị cô nói thành người sống không chừng.
Trong lòng Sính Châu cùng một mối hận với Tích Di, nhìn dáng vẻ dịu dàng, trong sáng của Lục Thi chỉ khiến Sính Châu cảm thấy quá đỗi buồn nôn, người phụ nữ này che giấu quá sâu, mặt nạ dày vô cùng, cũng tàn nhẫn không thua kém bất cứ kẻ nào.
Về phần Tích Di, có lẽ tam quan của cô giống Sính Châu nên không hề cảm thấy khinh bỉ Lục Thi.
Bởi lẽ cô biết những thành quả cô ta có được đều do bản thân tự phấn đấu mà nên, trước mạt thế đã vậy, sau mạt thế, thời đại loạn lạc ngập tràn máu tươi này, nếu tâm tư quá đơn thuần sẽ rất khó để tồn tại, mình không tìm đến kẻ khác gây phiền toái không đồng dạng với việc kẻ khác để yên cho mình.
Do đó, Tích Di không khinh bỉ tâm nhãn Lục Thi quá sâu, tâm tư quá tàn ác, chỉ là lần này cô ta đã đụng nhầm người, thù này cô nhất định phải báo.
Tuy trong lòng Tích Di đã sớm dự tính đến tình huống xấu nhất, nhưng cô không hề cảm thấy nản chí, chỉ lặng lẽ đè nén cơn phẫn hận của bản thân xuống, rừng còn xanh lo gì không có củi đốt, hiện tại không báo thù được thì mai sau.
Bấy giờ, nghe lời Tích Di nói thì mọi người lại càng kinh ngạc, Lục Thi được người khác che chở kín kẽ liền mấp máy đôi môi mỏng manh, bộ dạng vô tội, ủy khuất cực kỳ, quả thật có thể khiến trái tim đàn ông dễ dàng tan chảy.
"Chị…" Nhưng tại thời điểm Lục Thi tỏ ra điềm đạm, ủy khuất mở lời, Tích Di đã lưu loát nạp đạn, bắn liên tiếp vài viên đạn lạnh lẽo về phía Lục Thi.
Ba hộ hoa sứ giả của Lục Thi thấy Tích Di càn quấy như vậy thoáng chốc liền trở nên tức giận, Đằng Chân là người có thực lực cao nhất trong ba người nên lập tức đen mặt, biểu hiện thái độ: "Cái gì cũng vừa vừa phải phải thôi, nể tình cô là cháu gái của anh Thuần đây nên tôi sẽ không truy cứu. Cô đừng không biết tốt xấu hạ sát tâm lên người Lục Thi, cô không gánh nổi hậu quả đâu."
Tích Di phụt một cái, tiếng cười cuồng vọng liền vang vọng một khoảng trời: "Đánh rắm, một kẻ chỉ sở hữu dị năng cấp năm cao lại dám ở đây khoa tay múa chân, quả thật nực cười."
Thần sắc Đằng Chân khẽ biến, Tích Di biết được cấp bậc dị năng của anh ta chứng tỏ thực lực của cô còn cao hơn anh ta sao? Điều này khiến Đằng Chân không thể chấp nhận được, thảo nào anh ta luôn không nhìn ra cấp bậc dị năng của cô.
Mạt thế mới đến không lâu, vì nghề nghiệp đặc thù nên ý chí của Đằng Chân lớn hơn người thường không ít, do đó mới khổ luyện đánh cược mạng sống, không dám khinh thường nửa phần, dốc sức nâng cao thực lực mỗi ngày.
Còn Tích Di, cô bất quá chỉ là một cô gái mới lớn còn đương độ tuổi xuân thì, cớ sao thực lực có thể cao như vậy chứ? Hai mắt Đằng Chân mở to, cơ mặt co rút biểu hiện sự kinh ngạc lẫn không cam lòng của mình.
Người không vui vẻ hơn Đằng Chân chính là Lục Thi, ánh mắt cô ta khẽ toát ra vẻ không vừa ý, vừa định quay sang hỏi Kính Thuần có phải anh nói với Tích Di về thực lực của Đằng Chân hay không, thì Tích Di bên kia lại nhanh chóng hạ chiến thư.
"Kính Thuần, một là anh và người của anh tránh sang một bên để tôi xử lý Lục Thi. Hai, nếu anh muốn bảo vệ cô ta thì bây giờ trực tiếp ra tay đi, tôi không muốn phí thời gian với những kẻ qua đường."
Đúng là đủ kiêu ngạo, ánh mắt Bella khẽ lóe, cô ta và Hoa Sinh vốn đứng bên ngoài cửa lớn chờ Tích Di và Sính Châu thức dậy, bình thường Tích Di và Sính Châu đều dậy rất sớm, lúc nãy không thấy Tích Di và Sính Châu, thâm tâm Bella không khỏi có chút bất an.
Nào ngờ Sính Châu xuất hiện ra dấu hai người nên đứng yên ở đây, cho đến khi Tích Di bắt đầu ra tay cô ta liền đoán được ít nhiều, nay nghe ý tứ của Tích Di chính là không chết không ngưng, thậm chí cả Kính Thuần… cô cũng không có nửa phần né tránh.
Thâm tâm Kính Thuần thập phần u ám, anh không ngờ mọi chuyện lại phát sinh thế này, nếu vậy tình cảnh lúc nãy anh không nhìn nhầm, xem ra Kha Chinh đã bị sát hại.
Kính Thuần có thể xác nhận Lục Thi không hề ra tay, hơn nữa, anh không thể để Lục Thi bỏ mạng tại đây được, kể cả khi Lục Thi thật sự ra tay với Kha Chinh đi chăng nữa, so với ý nghĩa lớn lao của Lục Thi thì tính mạng của Kha Chinh… đành vậy!
"Con không đánh lại chú." Kính Thuần trầm giọng, dáng vẻ bình tĩnh không để lộ cảm xúc khiến người khác không rõ anh đang nghĩ gì.
Tích Di cau mày, quả thật cô không nhìn thấu được thực lực chân chính của Kính Thuần: "Bằng bất cứ giá nào đều sẽ bảo vệ cô ta sao?"
Gương mặt Kính Thuần thoáng hiện lên vẻ phức tạp, gọn ghẽ gật đầu một cái.
Bấy giờ, cảm giác đau lòng, thất vọng gì đó đều bị Tích Di ném lên tận chín tầng mây, thâm tâm linh hoạt tính toán thiệt hơn.
Hiện tại cấp bậc dị năng của cô là cấp tám và cấp chín, nói thẳng ra cũng là một cường giả trong mạt thế loạn lạc này.
Nhưng tất nhiên, với điều kiện không chạm trán nam, nữ chính.
Vì cô xuyên vào bộ truyện này nên hào quang của nam chính vẫn tỏa sáng hơn người khác gấp trăm lần, một trăm người, xuất hiện nhiều nhất cũng chỉ hai mươi dị năng giả mà nam chính đã là song dị năng giả, nữ chính sở hữu dị năng trăm người khó có một, bên cạnh họ cũng cao thủ như mây, hai người đồng đội của Kính Thuần không nói, ngay cả ba hộ hoa sứ giả của Lục Thi cũng là dị năng giả.
Cô biết được tiên cơ, tự đẩy nhanh tu luyện nên đạt được trình độ này không nói, đằng này nam chính và nữ chính, thậm chí người bên cạnh họ đều có thực lực như thế, quả thật là nhân vật chính đều được tác giả buff không nhẹ.
Nhưng như thế thì sao chứ? Kính Thuần và Lục Thi đích thị là nam, nữ chính trong bộ tiểu thuyết của họ, còn hiện tại cô đã đến đây, tất nhiên không rảnh rỗi chen chân vào chiếm một vai phụ pháo hôi nào đó, cô có cuộc đời của bản thân, là vai chính trong cuộc đời mình, không có khả năng trở thành miếng đá lót chân cho bất cứ kẻ nào.
Tích Di bình thản lấy thuốc nổ ra, khe khẽ cười một tiếng: "Đánh không lại, chết chung cũng là ý tưởng không tồi."
Lời nói của Tích Di triệt để khiến mọi người hóa đá tại chỗ, ngay cả thần sắc trên mặt Kính Thuần cũng nhìn cô tựa như người mất trí: "Con có biết mình đang nói gì không?"
Tích Di nhếch môi không nói, thâm tâm khó nén cảm giác thất vọng, mất mát, tuy nhiên, thâm tâm vẫn tỉnh táo vô cùng, tiếp tục suy tính thiệt hơn.
Dẫu lúc đầu, trước khi hành động cô đã ngẫm nghĩ lợi hại bên trong, dự trù hết thảy mọi tình huống, nhưng hiện tại, thái độ của Kính Thuần thật khiến thâm tâm cô nổi lên một trận điên cuồng, muốn bất chấp tất cả liều mạng một phen.
Có điều cô không chỉ một thân một mình, hơn nữa, khát vọng sống của cô lớn lao hơn sự háo thắng rất nhiều.
Chức nghiệp đặc thù của cô đã sớm mài mòn đi bản tính nóng nảy, bốc đồng của cô từ lâu. Lúc nãy Tích Di nói lời liều mạng, bất quá chỉ muốn xả chút cơn tức trong lòng mà thôi, chỉ là không muốn kẻ thù được đắc ý.
Tích Di nhếch môi, nâng tay bắn thêm vài phát đạn, như cũ, tất thảy đều bị Kính Thuần hóa giải, anh nhìn chằm chằm khóm cây rậm rạp phía xa nằm kế biệt thự, với khoảng cách này lại có thể ngắm chuẩn như thế thì đúng là một thiện xạ, nếu không phải anh gặp nguy không loạn, nhanh tay hóa giải, viên đạn đầu tiên chắc chắn sẽ ghim sâu vào giữa đầu, xuyên thẳng qua não của Lục Thi.
Phù Sơn trầm giọng, khí thế sắc bén lập tức lộ ra: "Kẻ nào dám đánh lén? Có gan thì ra mặt đi, đừng trốn chui trốn nhủi như ruồi bọ."
Tích Di không kìm được bật cười, xem đi, tình cảnh hiện tại quả thật rất nực cười, đích thị là phong vân luân chuyển, sự đời thay đổi đảo điên khó lường trước.
Cách đây không lâu, Kính Thuần còn yêu chiều cô bao nhiêu, Phù Sơn và Vĩnh Sách dịu dàng với cô bấy nhiêu, hiện tại, họ lại vây quanh Lục Thi, xem cô là kẻ trốn chui trốn nhủi tựa ruồi bọ.
Thấy Tích Di bước ra cùng nụ cười nhợt nhạt trên môi, mọi người kinh ngạc đến há hốc miệng, trực nam Vĩnh Sách không hổ là người có hệ thần kinh thô, khó hiểu đưa tay gãi đầu: "Sao con lại xuất hiện ở đó vậy? Tại sao lại ra tay với Lục Thi?"
Tầm mắt Tích Di lướt qua dáng vẻ kinh ngạc của mọi người, cũng không tập trung ánh nhìn vào gương mặt phức tạp của Kính Thuần, cô mỉm cười nhợt nhạt mang theo sát khí nồng đậm, giọng điệu âm dương quái khí đến cùng cực: "Lục Thi ra tay sát hại người của tôi nên tôi muốn giết cô ta để báo thù, đó chẳng phải là đạo lý ở đời sao? Bánh ít trao đi, bánh quy trao lại, không có gì đáng ngạc nhiên cả."
Sính Châu đứng ở mái vòm tại cửa lớn không khỏi bội phục Tích Di từ tận đáy lòng, cô ta biết, phẫn nộ đang không ngừng dâng cao trong lòng Tích Di tựa giao long đang vùng vẫy nơi biển khơi, còn có nỗi đau do mất đi một người đồng hành, trên hết, khi ra tay, Tích Di thừa hiểu cô và Kính Thuần có khả năng cao sẽ triệt để trở mặt.
Thế nhưng bề ngoài của Tích Di vẫn điềm tĩnh như vậy, chuyện sát hại, trả thù đầy máu tươi thông qua khuôn miệng của cô lại trở nên nhẹ nhàng, thậm chí có yếu tố đạo lý bên trong, miệng lưỡi Tích Di đích thị trơn tru tựa như vừa mới bôi dầu, có lẽ người chết cũng có thể bị cô nói thành người sống không chừng.
Trong lòng Sính Châu cùng một mối hận với Tích Di, nhìn dáng vẻ dịu dàng, trong sáng của Lục Thi chỉ khiến Sính Châu cảm thấy quá đỗi buồn nôn, người phụ nữ này che giấu quá sâu, mặt nạ dày vô cùng, cũng tàn nhẫn không thua kém bất cứ kẻ nào.
Về phần Tích Di, có lẽ tam quan của cô giống Sính Châu nên không hề cảm thấy khinh bỉ Lục Thi.
Bởi lẽ cô biết những thành quả cô ta có được đều do bản thân tự phấn đấu mà nên, trước mạt thế đã vậy, sau mạt thế, thời đại loạn lạc ngập tràn máu tươi này, nếu tâm tư quá đơn thuần sẽ rất khó để tồn tại, mình không tìm đến kẻ khác gây phiền toái không đồng dạng với việc kẻ khác để yên cho mình.
Do đó, Tích Di không khinh bỉ tâm nhãn Lục Thi quá sâu, tâm tư quá tàn ác, chỉ là lần này cô ta đã đụng nhầm người, thù này cô nhất định phải báo.
Tuy trong lòng Tích Di đã sớm dự tính đến tình huống xấu nhất, nhưng cô không hề cảm thấy nản chí, chỉ lặng lẽ đè nén cơn phẫn hận của bản thân xuống, rừng còn xanh lo gì không có củi đốt, hiện tại không báo thù được thì mai sau.
Bấy giờ, nghe lời Tích Di nói thì mọi người lại càng kinh ngạc, Lục Thi được người khác che chở kín kẽ liền mấp máy đôi môi mỏng manh, bộ dạng vô tội, ủy khuất cực kỳ, quả thật có thể khiến trái tim đàn ông dễ dàng tan chảy.
"Chị…" Nhưng tại thời điểm Lục Thi tỏ ra điềm đạm, ủy khuất mở lời, Tích Di đã lưu loát nạp đạn, bắn liên tiếp vài viên đạn lạnh lẽo về phía Lục Thi.
Ba hộ hoa sứ giả của Lục Thi thấy Tích Di càn quấy như vậy thoáng chốc liền trở nên tức giận, Đằng Chân là người có thực lực cao nhất trong ba người nên lập tức đen mặt, biểu hiện thái độ: "Cái gì cũng vừa vừa phải phải thôi, nể tình cô là cháu gái của anh Thuần đây nên tôi sẽ không truy cứu. Cô đừng không biết tốt xấu hạ sát tâm lên người Lục Thi, cô không gánh nổi hậu quả đâu."
Tích Di phụt một cái, tiếng cười cuồng vọng liền vang vọng một khoảng trời: "Đánh rắm, một kẻ chỉ sở hữu dị năng cấp năm cao lại dám ở đây khoa tay múa chân, quả thật nực cười."
Thần sắc Đằng Chân khẽ biến, Tích Di biết được cấp bậc dị năng của anh ta chứng tỏ thực lực của cô còn cao hơn anh ta sao? Điều này khiến Đằng Chân không thể chấp nhận được, thảo nào anh ta luôn không nhìn ra cấp bậc dị năng của cô.
Mạt thế mới đến không lâu, vì nghề nghiệp đặc thù nên ý chí của Đằng Chân lớn hơn người thường không ít, do đó mới khổ luyện đánh cược mạng sống, không dám khinh thường nửa phần, dốc sức nâng cao thực lực mỗi ngày.
Còn Tích Di, cô bất quá chỉ là một cô gái mới lớn còn đương độ tuổi xuân thì, cớ sao thực lực có thể cao như vậy chứ? Hai mắt Đằng Chân mở to, cơ mặt co rút biểu hiện sự kinh ngạc lẫn không cam lòng của mình.
Người không vui vẻ hơn Đằng Chân chính là Lục Thi, ánh mắt cô ta khẽ toát ra vẻ không vừa ý, vừa định quay sang hỏi Kính Thuần có phải anh nói với Tích Di về thực lực của Đằng Chân hay không, thì Tích Di bên kia lại nhanh chóng hạ chiến thư.
"Kính Thuần, một là anh và người của anh tránh sang một bên để tôi xử lý Lục Thi. Hai, nếu anh muốn bảo vệ cô ta thì bây giờ trực tiếp ra tay đi, tôi không muốn phí thời gian với những kẻ qua đường."
Đúng là đủ kiêu ngạo, ánh mắt Bella khẽ lóe, cô ta và Hoa Sinh vốn đứng bên ngoài cửa lớn chờ Tích Di và Sính Châu thức dậy, bình thường Tích Di và Sính Châu đều dậy rất sớm, lúc nãy không thấy Tích Di và Sính Châu, thâm tâm Bella không khỏi có chút bất an.
Nào ngờ Sính Châu xuất hiện ra dấu hai người nên đứng yên ở đây, cho đến khi Tích Di bắt đầu ra tay cô ta liền đoán được ít nhiều, nay nghe ý tứ của Tích Di chính là không chết không ngưng, thậm chí cả Kính Thuần… cô cũng không có nửa phần né tránh.
Thâm tâm Kính Thuần thập phần u ám, anh không ngờ mọi chuyện lại phát sinh thế này, nếu vậy tình cảnh lúc nãy anh không nhìn nhầm, xem ra Kha Chinh đã bị sát hại.
Kính Thuần có thể xác nhận Lục Thi không hề ra tay, hơn nữa, anh không thể để Lục Thi bỏ mạng tại đây được, kể cả khi Lục Thi thật sự ra tay với Kha Chinh đi chăng nữa, so với ý nghĩa lớn lao của Lục Thi thì tính mạng của Kha Chinh… đành vậy!
"Con không đánh lại chú." Kính Thuần trầm giọng, dáng vẻ bình tĩnh không để lộ cảm xúc khiến người khác không rõ anh đang nghĩ gì.
Tích Di cau mày, quả thật cô không nhìn thấu được thực lực chân chính của Kính Thuần: "Bằng bất cứ giá nào đều sẽ bảo vệ cô ta sao?"
Gương mặt Kính Thuần thoáng hiện lên vẻ phức tạp, gọn ghẽ gật đầu một cái.
Bấy giờ, cảm giác đau lòng, thất vọng gì đó đều bị Tích Di ném lên tận chín tầng mây, thâm tâm linh hoạt tính toán thiệt hơn.
Hiện tại cấp bậc dị năng của cô là cấp tám và cấp chín, nói thẳng ra cũng là một cường giả trong mạt thế loạn lạc này.
Nhưng tất nhiên, với điều kiện không chạm trán nam, nữ chính.
Vì cô xuyên vào bộ truyện này nên hào quang của nam chính vẫn tỏa sáng hơn người khác gấp trăm lần, một trăm người, xuất hiện nhiều nhất cũng chỉ hai mươi dị năng giả mà nam chính đã là song dị năng giả, nữ chính sở hữu dị năng trăm người khó có một, bên cạnh họ cũng cao thủ như mây, hai người đồng đội của Kính Thuần không nói, ngay cả ba hộ hoa sứ giả của Lục Thi cũng là dị năng giả.
Cô biết được tiên cơ, tự đẩy nhanh tu luyện nên đạt được trình độ này không nói, đằng này nam chính và nữ chính, thậm chí người bên cạnh họ đều có thực lực như thế, quả thật là nhân vật chính đều được tác giả buff không nhẹ.
Nhưng như thế thì sao chứ? Kính Thuần và Lục Thi đích thị là nam, nữ chính trong bộ tiểu thuyết của họ, còn hiện tại cô đã đến đây, tất nhiên không rảnh rỗi chen chân vào chiếm một vai phụ pháo hôi nào đó, cô có cuộc đời của bản thân, là vai chính trong cuộc đời mình, không có khả năng trở thành miếng đá lót chân cho bất cứ kẻ nào.
Tích Di bình thản lấy thuốc nổ ra, khe khẽ cười một tiếng: "Đánh không lại, chết chung cũng là ý tưởng không tồi."
Lời nói của Tích Di triệt để khiến mọi người hóa đá tại chỗ, ngay cả thần sắc trên mặt Kính Thuần cũng nhìn cô tựa như người mất trí: "Con có biết mình đang nói gì không?"
Tích Di nhếch môi không nói, thâm tâm khó nén cảm giác thất vọng, mất mát, tuy nhiên, thâm tâm vẫn tỉnh táo vô cùng, tiếp tục suy tính thiệt hơn.
Dẫu lúc đầu, trước khi hành động cô đã ngẫm nghĩ lợi hại bên trong, dự trù hết thảy mọi tình huống, nhưng hiện tại, thái độ của Kính Thuần thật khiến thâm tâm cô nổi lên một trận điên cuồng, muốn bất chấp tất cả liều mạng một phen.
Có điều cô không chỉ một thân một mình, hơn nữa, khát vọng sống của cô lớn lao hơn sự háo thắng rất nhiều.
Chức nghiệp đặc thù của cô đã sớm mài mòn đi bản tính nóng nảy, bốc đồng của cô từ lâu. Lúc nãy Tích Di nói lời liều mạng, bất quá chỉ muốn xả chút cơn tức trong lòng mà thôi, chỉ là không muốn kẻ thù được đắc ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.